Chương 151
Mặt Ôn Ninh bỗng trở nên ửng đỏ như một trái cà chua chín, nhìn thấy cô ngượng ngùng như thế, cô y tá cũng không nói tiện nói nhiều nữa, sau khi thu dọn đồ đạc xong thì lập tức rời đi.
Lúc này Ôn Ninh mới cúi đầu xuống, vạch cổ áo của mình ra, nhìn vào bên trong một chút.
Chẳng trách cô y tá lại nói câu đó!
Cô đang trầm ngâm suy nghĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Ôn Ninh tưởng là cô y tá đã quay trở lại, thế là nhanh chóng kéo chiếc chăn lên, đắp ngay ngắn lên người mình, “Mời vào!”
Nhưng mà người bước vào lại không phải là cô y tá như cô đã nghĩ, mà là… Mộ Yên Nhiên.
Khuôn mặt Mộ Yên Nhiên cường ngạnh cao ngạo, bước vào bên trong, tối qua, cô ta đã lái xe đến khách sạn mà Lục Tấn Uyên ở, bởi vì sợ bị phát hiện nên chỉ có thể ngồi trong xe quan sát động tĩnh xung quanh.
Sau đó, cô ta đợi cả một buổi tối, cũng không đợi được Lục Tấn Uyên đi ra ngoài, thời tiết tối hôm qua rất lạnh, nhưng cũng không thể nào lạnh bằng luồng khí đang ăn mòn trái tim cô ta.
Một người đàn ông cùng với một người phụ nữ ở chung trong khách sạn sẽ làm những gì, cô ta không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được.
Nhưng mà, cô ta lại không cam lòng, Mộ Yên Nhiên canh ở bên ngoài suốt cả một đêm, cô ta không ngừng tưởng tượng ra những tình huống khác nhau để có thể trấn an bản thân, nói không chừng, Lục Tấn Uyên ở bên trong chỉ ngả lưng ngủ một giấc mà thôi, nói không chừng, Ôn Ninh bị bệnh rồi, hoặc là một nguyên nhân nào đó.
Nhưng cho đến khi Mộ Yên Nhiên tận mắt nhìn thấy Lục Tấn Uyên ôm Ôn Ninh đi ra ngoài thì tất cả những cái cớ đó đều hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta trơ mắt nhìn thấy Lục Tấn Uyên dịu dàng ôm người phụ nữ kia vào lòng, anh cẩn thận như thể bản thân đang ôm một thứ đồ gì đó quý giá, nghiêm túc ôm người ấy lên xe.
Thậm chí cô ta còn nhìn thấy cổ áo của Lục Tấn Uyên bị nới lỏng, một mảnh da thịt trước ngực lộ ra bên ngoài, trên đó còn có mấy vết cào mờ ám.
Ở trong kia đã xảy ra chuyện gì, không cần nói nhiều cũng có thể đoán ra được.
Lúc bấy giờ Mộ Yên Nhiên hận bản thân không thể xông lên, hỏi cho rõ những nghi vấn trong lòng cô ta, nhưng cuối cùng thì cô ta không thể làm ra chuyện mất mặt như thế được, chỉ đành kìm nén ngọn lửa giận như đang muốn thiêu cháy cô ta lại, đợi cho đến khi Lục Tấn Uyên rời đi, tìm cơ hội lẻn vào, một mình đối mặt với Ôn Ninh.
“Cô… Sao cô lại đến đây?”
Ôn Ninh nhìn thấy người đi vào là Mộ Yên Nhiên, theo bản năng nhích về sau vài cái, trong lòng cô trỗi dậy một loại bản năng muốn đề phòng người phụ nữ này.
Loại người này, chắc chắn không thể có ý tốt đến ân cần thăm hỏi một người xa lạ như cô.
Mộ Yên Nhiên không nói gì, đôi mắt vì cả một đêm không ngủ mà đã trở nên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào chiếc chăn đang đắp trên người Ôn Ninh, ánh mắt của cô ta giống như một con rắn độc, khiến cho cả người Ôn Ninh đều sởn lên gai ốc.
“Tối qua, cô và Lục Tấn Uyên, đã làm với nhau rồi?”
Mộ Yên Nhiên lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Ôn Ninh, ánh mắt bén nhọn kia dường như muốn đâm thủng một lỗ vào người cô vậy.
Bị hỏi một cách trực tiếp như thế, Ôn Ninh cũng có chút ngượng ngùng: “Chắc là tôi không cần phải trả lời loại câu hỏi như thế này của cô chứ?”
Mộ Yên Nhiên lại bị kiểu thái độ này của Ôn Ninh chọc tức, hơn nữa, cô ta nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô giống như là đang khoe khoang với cô ta rằng tối qua Lục Tấn Uyên đã yêu thương cô như thế nào vậy.
Xúc động vượt qua cả lý trí, Mộ Yên Nhiên xông lên vài bước, bây giờ cô ta không còn bộ dạng tiểu thư khuê các rụt rè mà như người ta thường ca ngợi nữa, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh đó, lúc này đây, cô ta giống hệt một người đàn bà chanh chua, túm lấy chiếc chăn đang đắp trên người Ôn Ninh ra.
Bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình vốn cũng không thể nào che đi hết được phần cổ và xương quai xanh của Ôn Ninh, trên đó lại hiện ra vài dấu vết, đôi mắt của Mộ Yên Nhiên nhìn không bỏ sót một chỗ nào, những dấu vết kia khiến cho lý trí còn sót lại trong đầu cô ta đều biến mất.
“Tại sao cô lại có thể… Tại sao cô lại có thể không biết xấu hổ như thế, tôi đã nói với cô, anh ấy là của tôi, anh ấy là của tôi!”
Mộ Yên Nhiên duỗi tay, xé rách cổ áo của Ôn Ninh, cả đêm cô ta không ngủ một chút nào, lại thêm với vẻ kích động lúc này lại càng làm cho cô ta giống như một người điện thật sự.
Ôn Ninh bị hành động và bộ dạng điên cuồng của cô ta dọa cho sợ hãi, “Cô làm gì thế, tránh ra!”
Từ trước đến nay, Mộ Yên Nhiên luôn xem thường cô, nhưng Ôn Ninh không thể nào ngờ rằng loại người lúc nào cũng mang một dáng vẻ thục nữ, kiêu kỳ như cô ta lại có thể làm ra loại hành động như thế này.
Hơn nữa, tuy bây giờ Mộ Yên Nhiên ra tay một cách không nặng cũng không nhẹ, nhưng Ôn Ninh lại có thể cảm nhận được móng tay được chăm sóc tỉ mỉ của người phụ nữ này đang đâm vào sâu trong da thịt mình, khiến cô vô cùng đau đớn.
Ôn Ninh cũng cố gắng hết sức không để ý đến sự khó chịu trong thân thể của mình nữa mà bắt đầu phản kháng lại cô ta, lúc này Mộ Yên Nhiên dường như đã biến thành một người điên, cô chỉ có thể bảo vệ lấy mặt và bụng của mình, còn những bộ phận khác thì lại lực bất tòng tâm.
Hai người phụ nữ giằng co, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Đúng vào lúc này, một người đàn ông xông vào, nhanh chóng kéo hai người phụ nữ này tách ra.
“Yên Nhiên, em bình tĩnh lại một chút đi!”
Tối qua Bạch Tân Vũ biết được Mộ Yên Nhiên đi cả đêm không về, đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, hôm nay mới biết cô ta đến bệnh viện, nhanh chóng chạy đến đây, phát hiện cô ta lại có thể tìm đến chỗ của Ôn Ninh, còn ra tay tấn công cô ấy.
Ôn Ninh nhìn thấy Bạch Tân Vũ bước vào, nhanh chóng kéo chăn lên, che kín phần da thịt vừa nãy giằng co với Mộ Yên Nhiên bị cô ta kéo lộ ra ngoài.
Bạch Tân Vũ lúc nãy xông vào đã vô tình nhìn thấy những dấu vết trên người của Ôn Ninh, lại nhìn thấy bộ dạng suy sụp của Mộ Yên Nhiên, làm sao có thể không hiểu đã xảy ra chuyện gì được chứ?
Cho nên, Ôn Ninh vẫn chưa chịu buông tha Lục Tấn Uyên, vẫn muốn cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga ư?
Khống chế được Mộ Yên Nhiên rồi, Bạch Tân Vũ mới dịu dàng vỗ lên lưng cô ta, để cho cô ta ổn định lại cảm xúc, đồng thời nhìn qua phía Ôn Ninh nói: “Lời tôi nói lần trước, lẽ nào cô chỉ xem như là gió thổi qua tai thôi sao?”
Ôn Ninh dường như bị anh ta chọc giận cho bật cười.
Bạch Tân Vũ tưởng rằng anh ta là ai? Thiên sứ bảo vệ cho Mộ Yên Nhiên ư, anh ta nói cho cô tiền để cô rời khỏi Lục Tấn Uyên, vậy cô phải ngoan ngoãn nghe theo mới đúng sao?
“Hình như tôi chưa từng đồng ý với đề nghị của anh thì phải. Từ đầu đến cuối, cũng chỉ có mình anh tự biên tự diễn ra mà thôi.”
Tính cách của Ôn Ninh rất bướng bỉnh, nhìn thấy bộ dáng cứng rắn cưỡng ép của Bạch Tân Vũ, cũng cứng rắn đáp trả lại anh ta.
Ánh mắt của Bạch Tân Vũ trong nháy mắt đã trở nên lạnh lẽo, dường như không ngờ được, một Ôn Ninh nhu nhược lại cả gan chống đối lại anh ta.
Đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
“Cho nên, cô mới cố ý dụ dỗ Lục Tấn Uyên, sau đó để cho Yên Nhiên nhìn thấy được thủ đoạn của con hồ ly tinh cô, muốn kích động cô ấy có đúng không?”
Ôn Ninh không tức giận nữa, ngược lại cô còn nở ra một nụ cười, loại người đổi trắng thay đen như Bạch Tân Vũ, khiến cô cảm thấy nực cười vô cùng.
“Rõ ràng là bảo bối Mộ Yên Nhiên của anh chủ động tìm đến đây, tôi chẳng qua chỉ muốn thành thật an ổn nằm dưỡng sức nghỉ ngơi trong viện, nhưng chuyện gì đã xảy ra nào? Lẽ nào tôi tự cởi quần áo mình ra, khoe khoang cái gì đó với cô ta sao? Tự mình đến đây khiến bản thân khó chịu, còn muốn đánh tôi nữa chứ, so về chuyện đổi trắng thay đen, tôi còn kém xa anh đấy!”
Ôn Ninh bình tĩnh vặn lại lời nói của anh ta.
Mặt của Bạch Tân Vũ trở nên rất khó nhìn, nhưng đến cùng thì những điều mà Ôn Ninh nói cũng là sự thật, chuyện này, đúng là Mộ Yên Nhiên đã làm sai, nếu như Lục Tấn Uyên biết được, sợ là sẽ càng xem Ôn Ninh là “người bị hại”, nếu như thế, Mộ Yên Nhiên sẽ càng bị đả kích nhiều hơn.