Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 113




Chương 113

Lục Tấn Uyên không dấu vết tránh khỏi cánh tay của Mộ Yên Nhiên “Không đâu, chỉ là tới đón người thôi, thế thì có phiền phức gì chứ.”

Mộ Yên Nhiên bị né tránh, cảm thấy có chút mất mát, nhưng liền nhanh chóng giấu đi “Vậy thì tốt rồi, em còn lo lắng anh sẽ bởi vì em đột nhiên trở về trước thời hạn mà không vui.”

Lục Tấn Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, nói như thế nào đi chăng nữa, Mộ Yên Nhiên cũng là bạn bè của anh, anh cũng không có nhỏ mọn như vậy.

Hai người lên xe, lúc này Lục Tấn Uyên mới mở miệng “Em trở về, đã có dự tính sẽ ở đâu chưa?”

Không lâu sau khi Mộ Yên Nhiên ra nước ngoài, mộ gia cũng liền đem hết sản nghiệp trong nhà chuyển gia nước ngoài.

“Em còn đang chờ anh thu xếp đấy” Mộ Yên Nhiên cười cười, nếu không phải vì Lục Tấn Uyên, cô căn bản sẽ không quay trở về.

“Được” Lục Tấn Uyên ngược lại cũng không nói gì, dưới trướng tập đoàn Lục thị có không ít khách sạn cao cấp, Mộ Yên Nhiên muốn ở, tất nhiên là có thể.

“Anh đưa em tới khách sạn”

Lục Tân Uyên nhanh chóng kêu An Thần đặt trước một phòng hạng sang trong một khách sạn năm sao cao cấp.

Trong lòng Mộ Yên Nhiên cũng không vui vẻ, nhưng cũng không thể hiện ra mặt “Em còn tưởng anh sẽ đưa em về nhà anh thăm ông nội cùng bác gái cơ.”

Trước kia lúc hai người yêu nhau, cô thương xuyên tới Lục gia thăm hỏi, cho nên quan hệ cùng người lớn cũng không tồi.

“Hiện tại quá muộn, để sau đi.”

Lục Tấn Uyên căn bản không nghĩ tới chuyện đó, hiện tại bọn họ không còn là người yêu, vì vậy nếu đưa Mộ Yên Nhiên về nhà thì sẽ có chút mập mờ.

Thấy Lục Tấn Uyên không có ý này, Mộ Yên Nhiên cũng có chút nản lòng, cả quãng đường mệt nhọc, cô nhanh chóng ngồi tại chỗ ngủ thiếp đi.

Chín giờ tối

Ôn Ninh nhìn đồng hồ, muốn nghe nhạc dưỡng thai để thư giãn một chút sau đó mới đi ngủ, nhưng bóng dáng của Lục Tấn Uyên cùng với những gì hôm nay bà chủ quán cơm nói với cô cứ quanh quẩn trong đầu không xua đi được.

Cũng không biết hiện tại người đàn ông kia đang làm gì.

Ôn Ninh lại mạnh mẽ tự mình phân tán lực chú ý, nằm nghỉ trong chốc lát, cuối cùng vẫn không nhịn được lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Tấn Uyên.

Thì…coi như là cô quan tâm tới tình hình công việc của người đàn ông này thôi.

Ôn Ninh tìm được lý do chính đáng cho hành động của mình liền ấn số gọi.

Lục Tấn Uyên đang lái xe thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Mộ Yên Nhiên đang ngủ mơ mơ màng màng lầm bầm hai tiếng, có vẻ như khó chịu khi nghe thấy âm thanh ồn ào.

Lục Tấn Uyên nhìn lướt qua tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại, thấy là Ôn Ninh, cho nên vẫn nhận điện thoại.

“Sao vậy?”

“Ừ… tôi đã về đến nhà rồi, đột nhiên nhớ đến, anh nói có việc gấp phải rời đi, vậy hiện tại, thuận lợi rồi chứ?”

Ôn Ninh có chút xấu hổ khi bị hỏi, vừa nói xong, mặt liền đỏ bừng.

Khóe môi Lục Tấn Uyên bất giác gợi lên ý cười, “Mọi chuyện vẫn bình thường, không cần lo lắng”

Khuôn mặt Ôn Ninh càng ngày càng nóng, “Tôi chỉ là sợ… anh gặp phải phiền phức gì, nếu không có chuyện gì thì, thì thôi vậy.”

Cô đột nhiên cảm thấy mình gọi cuộc điện thoại này, thực sự là tâm tư Tư Mã Chiêu ai cũng biết…

Lúc Lục Tấn Uyên đang muốn nói gì đó thì Mộ Yên Nhiên cũng vừa lúc mở mắt ra, nhìn thấy khóe môi người đàn ông mang ý cười, ánh mắt dịu dàng, trong lòng dấy lên tiếng chuông báo động.

Lục Tấn Uyên không phải là kiểu người sẽ biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng có thể biết được tâm trạng của anh thông qua một số chi tiết nhỏ, lúc anh nhận cuộc điện thoại này, cả người vô thức thả lỏng, cho nên, người ở đầu bên kia rốt cuộc là ai?

Mộ Yên Nhiên đột nhiên có cảm giác nguy cơ, thấy Lục Tấn Uyên còn chưa ngắt điện thoại liền làm bộ như vừa mới ngủ mơ màng bỗng nhiên bị đánh thức “Sao, sao vậy?”

Thanh âm của một người phụ nữ lập tức theo ống nghe điện thoại rơi vào trong tai của Ôn Ninh.

Ôn Ninh có chút giật mình, Lục Tấn Uyên nhíu nhíu mày “tôi bên này còn có chút chuyện, cô cứ ngủ trước đi.”

Nói xong, liền ngắt điện thoại.

Trong ngực Ôn Ninh đột nhiên có chút buồn bã, cô có thể nghe được giọng nói vừa rồi rất mềm mại, còn mang theo một chút ý vị làm nũng, nhất định không phải giọng của nhân viên nữ lúc làm việc.

Lục Tấn Uyên, bây giờ đang ở cùng với ai?

Ôn Ninh đột nhiên có cảm giác như bị móng mèo cào trong lồng ngực, trong lòng có một loại cảm giác bỏng rát khó chịu.

Đặt điện thoại xuống, Ôn Ninh nhắm mắt lại, nhưng không thể nào quên được thanh âm vừa mới nghe.

Giọng người phụ nữ đó nghe có vẻ rất quen thuộc với Lục Tấn Uyên, đó rốt cuộc là ai?

Trong lúc cô còn đang rối răm thì điện thoại lại vang lên, hóa ra là Ôn Lam gọi tới.

Cuộc sống gần đây của Ôn Lam cũng không quá suôn sẻ. Từ sau khi hãm hại Ôn Ninh không thành cùng với việc bị Dư Phi Minh từ hôn, sự nghiệp diễn xuất của cô ta cũng ngày càng xuống dốc. Lần trước cô ta dùng cơ thể trao đổi với đạo diễn của một bộ phim điện ảnh, cũng bị hoãn lại.

Cô ta vẫn chờ đợi ngày Ôn Ninh gặp xui xẻo, mà bây giờ, cuối cùng cô ta cũng đợi được.

Ôn Ninh không muốn nhận, nhưng mà Ôn Lam rất cố chấp, tỏ vẻ nếu cô không nhận thì sẽ tiếp tục gọi.

Ôn Ninh bấm nút trả lời, “Cô lại có chuyện gi?”

Ôn Lam tìm cô tuyệt đối không có chuyện gì tốt.

“Ha ha, chị đã xem tin tức hôm nay chưa? Mộ Yên Nhiên đã trở về rồi, Lục Tấn Uyên tự mình ra sân bay đón người đó.”

Ôn Lam đắc ý nói: “Là một người đàn ông, thì sẽ biết nên lựa chọn ai giữa một người phụ nữ không sạch sẽ đã từng ngồi tù với một người phụ nữ giàu có, xinh đẹp du học ở nước ngoài.”

Tuy rằng Ôn Lam cũng có chút ghen tị với Mộ Yên Nhiên, thế nhưng tưởng tượng đến cảnh khi cô ta trở lại, Ôn Ninh ở bên cạnh Lục Tấn Uyên sẽ đau khổ biết bao, tâm trạng cô ta liền vô cùng vui vẻ.

“…” Trong lòng Ôn Ninh run lên một chút, nhưng mà, cũng không muốn ở thể hiện ở trước mặt Ôn Lam để cô ta cười nhạo “Phải không? Vậy thì thế nào? Người ta có quan hệ gì với cô sao? Cô vẫn nên lo chuyện của mình đi, xem xem có ai muốn tìm cô đóng phim hay không đi!”

Ôn Lam bị cô làm cho tức giận đến mức hô hấp không thông, “Chị cho rằng chị còn có thể dựa vào quan hệ với Lục Tấn Uyên mà đắc ý được mấy ngày? Sớm muộn gì cũng kết thúc, để tôi xem giữa chúng ta ai thảm hơn ai.”

“Tôi mỏi mắt mong chờ” Ôn Ninh cũng không thèm tranh cãi với cô ta, lưu loát cúp điện thoại, nhưng tay lại không nghe lời mở điện thoại lên, dò tìm tên Lục Tấn Uyên.

Ngay sau đó, một số tin tức liên quan đến Lục Tấn Uyên nhảy ra, trong đó tin tức mới nhất cũng ở vị trí dễ thấy nhất đều liên quan tới Mộ Yên Nhiên.

“Kim đồng ngọc nữ – người nắm quyền tập đoàn Lục thị cùng với nữ thiên tài dương cầm ban đêm ở sân bay?”

“Mộ Yên Nhiên đột nhiên về nước, sợ rằng chuyện tình cảm bị bại lộ, mà bạn trai của cô hóa ra lại là anh ta.”

Ôn Ninh nhìn những dòng tiêu đề đó, tâm trạng cũng không rõ là tư vị gì, ngẫu nhiên bấm vào một cái, thứ mà cô nhìn thấy là hình ảnh xe của Lục Tấn Uyên đang đậu ở sân bay, hai người đang nắm tay nhau.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục lịch lãm, phác họa dáng người ưu việt, người phụ nữ lại có dáng người mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp không thua gì các ngôi sao điện ảnh, khoác trên vai chiếc áo khoác của Lục Tấn Uyên trông thật hài hòa, xinh đẹp, nhìn giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích.

Giữa bọn họ, không có chỗ trống cho bất cứ ai chen vào.

Ôn Ninh nhìn thấy, đột nhiên muốn cười. Mới vừa rồi, cô thế mà trong nháy mắt còn cảm thấy có thể Lục Tấn Uyên thích mình, không nghĩ tới, lần này thật sự là cô tự mình đa tình.