Cô Vợ Lạnh Lùng Của Ông Trùm Hắc Bạch

Chương 9: Bình yên trước cơn bão




Cô bay đến Việt Nam ngay trong đêm, với sự đau khổ thầm kín và niềm mong chờ mãnh liệt.

"Con về rồi nè, ba mẹ ơi" Đấy là câu đầu tiên cô nói khi bước xuống sân bay, thật khó khăn cho cô hôm nay là những ngày Tết cổ truyền, sân bay lúc này không ít khách.

"Á á á, chị ấy xinh đẹp quá à, minh tinh Hàn mới nổi đúng hông bay? Qua xin chữ kí đi" Một nữ sinh viên hai mắt hình trái tim nói. Mọi người cũng cảm thấy có lí nên xúm vào.

"A A A. Chị ơi cho em xin chữ kí"

"Chị ơi chờ em với"

"Idol lòng em a chị ơi"

"Moa, chị chờ em với"

"Sao cưng chạy lẹ vậy? Chờ anh với"

"AAAAAAAAAA"

2 tiếng sau.

"Hộc hộc hộc. Người Việt Nam ăn gì mà chạy còn hơn vận động viên marathon vậy? Hộc hộc" Hàn Thiên Chi khó khăn nói. Chạy nhiều cô không sợ mà lại sợ chạy trong thời gian dài với điều kiện không đủ không khí.

"Chị ấy ở bên kia kìa bay" Một fan nữ vô tình phát hiện.

"AAAAAAAAA. Chị ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii"

Tối cùng ngày hôm đó.

"Chú đưa con tới số yyy, đường xxx giùm con đi" Thiên Chi lạnh giọng nói.

"Được rồi con" Bác tài xế vui vẻ nói.

Tại một căn biệt thự nguy nga gần biển

Lạch cạch lạch cạch

"Tiểu thư, cô nên nghỉ ngơi một chút đi, thức nguyên đêm không phải là điều một cô gái trẻ nên làm đâu tiểu thư" Bác quản gia ân cần nói. Mặc dù bà được thuê chỉ để dọn dẹp biệt thự nhưng cô chủ nhỏ không quan tâm đến sức khỏe này sớm muộn cũng cũng sẽ đổ bệnh mất thôi.

"Không sao, dì có thể đi nghỉ trước" Cô vẫn khuôn mặt vô cảm, không nóng không lạnh nói.

"Chocola nóng của tiểu thư, tôi lui trước" Bà khẽ thở dài, đặt ly chocola lên bàn rồi quay xuống.

"Thật kĩ a. Nhưng nếu dễ phát hiện ra thì không phải mất vui sao?" Cô liếm quanh đôi môi khô khốc, cười tà nói.

Khẽ hớp một ngụm chocola, cô ngạc nhiên với hương vị của nó. "Quen thuộc quá!" Đây là những gì cô đang nghĩ. Nhưng chỉ trong chốc lát thôi, cô vứt nó ra sau đầu, thay một bộ khác, cô đi tới quán Bar.

Bar Angel.

Kíttttttttttt

Con Audi đỏ rực phanh gấp trước bar. Cửa xe mở ra, đôi chân trắng nổi bật trên màn đêm, đôi giày cao gót làm tăng sức gợi cảm cho cô.

Cô bước xuống, bỏ mặc những ánh mắt ngây dại đang nhìn chằm chằm cô. Mặc đơn giản bước vào quán, đôi giày cao gót nện vào sàn tạo ra những tiếng cộc cộc quỷ dị.

"Một ly Black Russian" Vẫn chất giọng lạnh như vậy, Thiên Chi gọi cho mình một ly rượu để tiếp cận dễ dàng hơn.

"Không thành vấn đề" Bartender cười trả lời.

"Tôi muốn gặp ông chủ của các anh" Cô không để ý tiếp tục nói. Tiếng nhạc xập xình nhức óc khiến người khác quay cuồng, những con sâu rượu điên cuồng trong chính thế giới của mình, nhảy trong sự tuyệt vọng và đam mê thoát khỏi hiện thực.

"Xin lỗi quý cô, ông chủ của chúng tôi hiện tại không ở đây"

"Tôi muốn gặp người đứng đầu những quán bar quanh đây, anh hiểu ý tôi mà" Chẳng biết từ lúc nào, con dao mỏng như cánh ve đã đặt trên cổ anh ta.

"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, mời đi theo tôi." Anh ta vẫn mỉm cười vô hại, nhưng sâu bên trong đôi mắt kia lại là sự lạnh giá và khinh thường.

"Cộc cộc cộc. Đại ca, có người muốn gặp anh" Bartender cung kính đứng trước một cánh cửa nói với người bên trong.

"Vào đi" Người bên trong không giao động cảm xúc quá mạnh.

"Chúc quý cô may mắn" Anh ta bỏ lại câu nói, cô không nói gì mà bước vào trong.

"Tôi muốn làm một giao dịch với anh" Cô đi thẳng vào vấn đề.

"Cô nghĩ cô có tư cách nói chuyện với tôi?" Người nói chuyện với cô là một người đàn ông 1m9, bờ vai dày mà rộng, áo sơ mi cởi hai cúc đầu lộ ra xương quai xanh mạnh mẽ trên làn da màu đồng, hai tay đút vào túi quần, chiếc mặt nạ màu bạc che đi dung nhan anh tuấn. Khác lạ hơn, anh ta có khí thế ngang tay với cô.

"Không gì là không thể, chỉ cần có lợi thì đôi bên đều hợp tác, phải không Ám Dạ vương, hay tôi nên gọi anh là bang chủ bang Huyết Long nhỉ?" Cô nở nụ cười xinh đẹp.

"Tôi cần cái giá thích hợp" Anh thỏa thuận.

"Cái giá do anh định đoạt, tôi cần thông tin về tổ chức sát thủ - Black Angel" Cô thoải mái gặm một trái táo trên bàn.

"Không thành vấn đề, cái giá tôi sẽ gửi cho cô sau" Khí thế của anh từ lúc nhìn thấy cô đã bặt âm vô tín, cô gái nhỏ của anh đã quay về.

"Được, tôi chờ tin tốt từ anh" Cô xoay mình bỏ đi.

"Lần này để em tiếp tục rong chơi. Xem ra em đã lấy lại được kí ức rồi, mèo con" Anh nhu hòa tháo chiếc mặt nạ bạc. Từ tuần trước, khi cô bị bắt cóc thì anh luôn là tảng băng ngàn năm, còn độc ác và lạnh hơn trước khi gặp cô. Nhưng gió xuân về mang theo hơi ấm phủ lấy tim anh rồi nhỉ?

Các bạn hỏi tiểu Chi đang làm gì sao? Tất nhiên là chui vô phòng thí nghiệm mà chế tạo mấy vũ khí bảo bối rồi.