Cô Vợ Lạnh Lùng Của Ông Trùm Hắc Bạch

Chương 29: Khẳng định thân phận




"..." Cô im lặng nhìn khuôn mặt đắc ý của hắn ngay trước mắt. Hắn cười nãy giờ muốn cứng miệng luôn nhưng lại không thấy cô nói gì. Quay người nhìn lại, nhân vật nữ chính chúng ta hiện tai đang đi ngắm hoa rồi. Khuôn mặt đang đắc ý bỗng chốc đen như đáy nồi. Phải nói là số anh khá nhọ đấy.

"Hàn Thiên Chi, nãy giờ em có nghe tôi nói gì không?" Từng câu từng chữ anh gằn thật chặt, có cảm tưởng như muốn nhai nát cô ấy.

"Hoa hôm nay rất đẹp" Cô hồn nhiên nhìn bình luận đó hoa trong tay... Dừng dừng, hắn hỏi cô cái gì ấy nhỉ???

"Lãnh Phong, anh không cần gằn từng câu từng chữ như vậy. Tôi nghe... Ngô..." chữ "rõ" còn chưa kịp thốt ra liền bị ngăn lại. Không phải chỉ như chuồn chuồn lướt nước như hồi nãy. Cái hôn này mang theo hàng ngàn hàng vạn câu nói, lại chứa đựng sự nhớ nhung kiềm nén mãnh liệt, hôn cho cô thần trí mơ hồ, cả người như vũng nước xuân tựa vào người anh.

"Anh nói lại. Hàn Thiên Chi, em cả đời cả kiếp này chỉ có thể là người của tôi. Vĩnh viễn chỉ có thể là người của tôi" Anh bực mình nhìn tiểu nhân nhi trong lòng. Cũng chỉ có như vậy thì anh mới có cảm giác là cô đang ở cạnh anh chứ không phải là giấc mơ.

"Ân..." Trong mơ hồ cô nghe thấy anh nói gì đó. Chỉ biết là nếu cô còn không đồng ý thì cái môi này của cô liền thảm.

"Coi như em thức thời" Anh hài lòng nhìn cô, bế bổng cô lên đi về phía phòng thay đồ.

"Á, anh..... Anh đưa tôi đi đâu?"

"Đưa em đi thay đồ. Người phụ nữ của tôi thì không cần mặc đồ của người khác" Anh liếc mắt nhìn về bộ đầm đen cô đang mặc. Nhìn như thế nào cũng chướng mắt.

"Ai... Ai là người của anh?" Cô đỏ mặt nhìn người đang bế cô, đánh vào người anh một cái.

"Không phải em thì chẳng lẽ là cái người đang núp trong góc tường kia sao?" Anh thâm ý liếc mắt về một góc vườn hoa. Cô thấy thế cũng không nháo nữa, nhìn về phía góc tường kia.

"Ra mắt Lãnh tổng. Lãnh tổng, tôi theo lệnh thiếu gia đón tiểu thư về" Nha đầu kia khẽ nhún người, miệng thì nói đón cô nhưng lại liên tục bắn mị nhãn về phía hắn. Nhưng cũng nói cơ thể nàng ta cũng không tồi. Điện nước đầy đủ, khuôn mặt cũng thuộc diện thanh tú. Nhưng phản cảm nhất vẫn là bộ đồ người hầu bị cắt cho hở nữa cái mông và cổ áo bị kéo xuống gần rốn.

"Hử? Tiểu thư? Lãnh phu nhân từ khi nào lại biến thành tiểu thư nhà các người?" Anh tỏa hàn ý. Vợ ông mà cũng dám nhúng chàm???

"Tôi..."

"Lãnh tổng, vậy từ khi nào thì vị hôn thê của tôi biến thành Lãnh phu nhân vậy?" Âu Dương Diệp bước từ trong nhà ra. Bộ âu phục được cắt may vừa vặn với cơ thể. Khuôn mặt sắc cạnh cười nham hiểm, đúng chuẩn nụ cười hồ ly.

"Hửm? Vị hôn thê? Thiên Chi, em nói, thân phận em là gì?" Anh nhướng mày nhìn cô gái đang nằm trong ngực mình. Hừ, cứ thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Ách...." Như thế nào lại quăng củ khoai lang bỏng tay này cho cô? Anh tự ứng phó là được rồi mà?

"Lâm Vũ Nghi, em bước qua đây cho tôi" Âu Dương Diệp không ngăn đươc sự tức giận trong đáy mắt. Cô chỉ có thể là của anh.

"Khụ.... Âu Dương tổng, có lẽ anh nhầm rồi. Tôi không phải là Lâm Vũ Nghi, càng không phải là vị hôn thê của anh" Câu này của cô cũng đồng nghĩa bới việc cô ngầm thừa nhận thân phận Lãnh phu nhân của mình. Mà thôi, nhân vật chính người ta còn không chú ý thì người ngoài cuộc như mình thì chú ý làm gì?

"Em.... Lãnh tổng, như thế này là sao? Ngang nhiên cướp vị hôn thê của tôi như vậy? Còn Lâm Vũ Nghi em chờ đó, tôi sẽ xử lí em sau" Âu Dương Diệp tức giận đến run người. Mà hắn có lẽ cũng đã quên, mấy năm trước vào một ngày đẹp trời, chính hắn cũng đã đồng ý việc hủy hôn này rồi.

"Diệp nhi, bữa tiệc đã bắt đầu được hơn nữa rồi mà vần chưa thấy con và tiểu Nghi đó" Âu Dương lão thở hồng hộc chạy tới bên tiểu tử Âu Dương, để tay lên vai hắn nói.

"Cha, ngươi xem, vị hôn thê của con lại đi câu dẫn Lãnh tổng, giờ cô ta còn không chịu thừa nhận thân phận của mình" Câu nói này của Âu Dương Diệp khá to. Nó thành công trong việc thu hút những vị khách gần đó. Người đến xem náo nhiệt ngày càng đông, hầu như là toàn bộ những vị khách trong bữa tiệc cũng đến rồi đi.

"Cô gái đó là Lâm tiểu thư? Nhìn không ra là người như vậy."

"Không thể tin nổi"

"Nhưng mà...."

"....."

"Âu Dương thiếu. Cậu muốn nhục nhã gia đình tôi thì cậu không cần phải phá hoại danh dự nó. Những người ở đây luôn biết rằng con gái tôi hai năm trước do tai nạn mà còn nằm liệt giường. Cậu không cần vũ nhục con gái tôi như vậy" Lâm lão gia tức đến run rẩy bộ râu. Hiển nhiên ông cũng nhận ra đây là người con gái năm đó chấp nhận từ hôn thay cho con gái ông. Ông là nợ cô ấy một phần nhân tình, cũng không thể hủy đi danh dự con gái nhà người ta.

"Đúng rồi, mọi người quên sao? Lâm tiểu thư còn đang nằm viện chưa biết sống chết gần hai năm nay. Vậy mà Âu Dương thiếu còn nói cô gái này là Lâm tiểu thư. Thật hồ đồ hết sức" Một vị khách đứng ra nêu lên sự bất bình. Dù sao Lâm Vũ Nghi cũng là cháu gái của ông, cũng không để cháu gái chịu nhục. Cho cô gái này một cái công đạo.

"Nhưng rõ ràng năm đó là cô gái này...." Âu Dương Diệp không thể nói ra hai chữ "từ hôn". Nếu hắn nói ra, cô gái này chắc chắn sẽ bị chửi rủa, nhưng Lãnh tổng đứng bên cạnh sẽ đồng ý sao? Đương nhiên là sẽ chuyển đối tượng sang hắn. Hắn sẽ là người bám đuôi, người ta đã hủy hôn còn mặt dày xưng vị hôn thê. Nhưng nếu hắn không nói hai từ đó ra, khẳng định là sẽ mang cái danh bội bạc. Quả là tiến thoái lưỡng nan.

"Diễm, ngoại trừ khách đến bữa tiệc, còn lại từ người hầu đến gia chủ Âu Dương cũng không cho ra ngoài nữa bước. Chuẩn bị hành hình. Còn nữa, trước mặt mọi người tôi xin công bố. Hàn Thiên Chi là Lãnh phu nhân của Lãnh Phong tôi. Tôi không muốn có bất cứ tình trạng như thế này xảy ra nữa" Hắn ôm sát cô để cô dựa vào người mình. Quẳng ra một trái bom nguyên tử xong thì bế người chạy thẳng vào phòng thay đồ. Hắn còn không có quên cô đang mặc đồ là do ai mua đâu