Với loại vũ khí này, Hà Linh Chi buộc phải duy trì một khoảng cách an toàn với Phương Thần Phong, nếu không nó sẽ trở thành thứ vô dụng.
Phương Thần Phong sau khi nhìn thấy vũ khí mới của cô liền biết ngay cô định dùng nó ra sao.
Hắn lấy đà bật về phía Hà Linh Chi, tay cũng đồng thời làm ra động tác như muốn bóp cổ cô.
Nhưng Hà Linh Chi cũng nhanh chóng bật ngược ra phía sau rồi dùng sợi thắt lưng quật về phía Phương Thần Phong khiến cho chiếc áo vest của hắn bị rách tả tơi.
Phương Thần Phong dứt khoát cởi nó ra ném sang một bên rồi vừa xắn tay áo sơ mi vừa nhìn Hà Linh Chi tựa như một con sói rình mồi vậy.
Cô gái này, quả thực khiến hắn càng ngày càng muốn khám phá cô, muốn thu phục cô rồi nhốt cô lại bên mình.
Hắn muốn cô từ giờ trở về sau chỉ được phục tùng một mình hắn, bên cạnh hắn và coi hắn như tôn chỉ của đời mình.
Cô! Chỉ có thể thuộc về một mình hắn!
(Muốn độc chiếm bảo bối nhà ta thì phải hối lộ bà già này đã nha *cười nửa miệng*)
Ý nghĩ này vừa dứt, hắn liền xông về phía Hà Linh Chi với một ánh mắt nóng rực.
Mỗi đòn tấn công hắn đánh về phía cô đều mang một tốc độ và cường độ kinh người khiến Hà Linh Chi chỉ còn biết né tránh mà không kịp phản đòn.
Sau một hồi tấn công, cuối cùng Phương Thần Phong cũng chịu ngừng lại một chút.
Hà Linh Chi lúc này phải nói là thở không ra hơi, mặc dù những đòn mà Phương Thần Phong đánh vào cô chỉ là những động tác căn bản trong môn võ du kích.
Nhưng mà với tốc độ kia thì cô đúng là lần đầu tiên thấy qua, đây quả thực không phải tốc độ mà một con người có thể có được.
Vì trên đời này, người khiến cô ngưỡng mộ về tốc độ đánh thì cũng chỉ có mình đại ca của các cô mà thôi.
Chỉ vừa thở được hai hơi, Hà Linh Chi liền ngẩng mặt nhìn về phía Phương Thần Phong.
Mặc dù rất mệt nhưng cô không cho phép mình có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, vì làm vậy người thiệt chỉ có mình cô.
Ngay sau đó, Hà Linh Chi liền vung chiếc thắt lưng về phía cánh tay phải của Phương Thần Phong.
Phương Thần Phong vì bất ngờ nên đã để sợi dây của cô quấn quanh bắp tay phải của mình, hắn không ngờ sức lực cô lại bền bỉ như vậy, bị hắn đánh cho không kịp thở mà vẫn có thể phản đòn.
Nhìn thấy trên dây thắt lưng là một hàng răng cưa, hắn phản xạ cực nhanh mà xé toạc tay áo bên phải ra rồi lột ngược xuống khiến chiếc dây bị quấn vào bên trong áo.
Đúng như hắn dự đoán, sau khi chiếc dây quấn vào tay hắn cô liền dật nó ngược trở lại ngay tức thì.
Nếu hắn không phản xạ nhanh, e là bây giờ hắn đã bị phế mất một cánh tay.
Lần này thì con dã thú bên trong người hắn hoàn toàn bị thức tỉnh rồi.
Phương Thần Phong tiến đến bắt lấy cổ tay đang cầm vũ khí của cô rồi bóp mạnh.
Hà Linh Chi vì bị đau mà phải buống sợi thắt lưng ra, cô dùng cánh tay còn lại đánh về phía thái dương của Phương Thần Phong, nhưng lại bị hắn bắt được.
Phương Thần Phong nhanh chóng khoá chéo hai tay Hà Linh Chi thành hình chữ X trước ngực cô rồi cứ thể đẩy cô về phía bức tường phía sau.
Hai chân Hà Linh Chi bị một chân hắn đè lại, còn hai tay bị hắn dùng một tay ghì chặt ngang ngực cô, tay còn lại thì nắm lấy chiếc cô thanh mảnh của cô rồi áp gương mặt góc cạnh của mình lại gần gương mặt của cô.
"Đúng là một con hổ con có bộ vuốt sắc nhọn!"
Hơi thở băng lạnh của hắn phả vào mặt Hà Linh Chi khiến cô cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Hơi thở của hắn tràn ngập sự lãnh lẽo, nguy hiểm tựa như diêm la dưới địa ngục vậy.
Cô cắn răng đáp:
"Hừ! Đồ khốn!!!"
Phương Thần Phong nhếch miệng cười rồi nói:
"Đồ khốn? Ha, cô có hiểu hết được ý nghĩa của hai chữ này không? Tôi nói cho cô biết, tôi còn có thể làm những chuyện còn khốn hơn như thế này nữa đấy."
Dứt lời, cánh tay đang giữ cổ Hà Linh Chi liền buông ra sau đó luồn vào phía dưới vạt áo của cô mà vuốt ve chiếc eo thon gọn, mịn màng của cô.
Đồng thời đôi môi bạc mỏng của hắn cũng ghé vào cổ cô vừa cắn vừa mút để lại mấy trái dâu tây đỏ chót trông thật chói mắt.
Hà Linh Chi thấy hắn làm vậy thì cảm thấy bất an mà quát lớn:
"Đồ khốn.
Mau buông tôi ra, nếu anh còn tiếp tục thì đừng trách tôi ra tay độc ác!"
Nghe thấy những lời này, Phương Thần Phong không những không dừng lại mà còn tiếp tục đưa tay mình lên cao hơn chạm phải chiếc áo lót ren của cô, môi cũng tìm đến tai cô mà li3m nhẹ:
"Vẫn tiếp tục dùng hai từ đó? Xem ra, như vậy vẫn là chưa đủ với cô rồi! Muốn tôi làm đến bước cuối cùng sao? Được, tôi sẽ thoả mãn cô!"
Nói là làm, Phương Thần Phong không còn muốn chơi đùa bên ngoài chiếc áo lót của cô nữa.
Hắn liền thả hai tay cô ra rồi lại kéo chúng ngược ra phía sau để cô tự đè lên hai tay mình.
Phương Thần Phong một lần nữa lại đè lên cô, hai tay giữ chặt lấy gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay hắn rồi cúi xuống.
Đôi môi mỏng, lạnh, mang theo sự trừng phạt công thành đoạt đất, cướp hết vị ngọt trong miệng cô.
Hắn không ngờ rằng hương vị môi cô lại ngọt ngào đến thế, thậm chí còn ngon hơn cả loại rượu đắt đỏ mà hắn thích nhất.
Đôi môi hai người quấn lấy nhau nồng nhiệt, cô muốn thoát ra, nhưng lại bị hắn kẹp chặt cơ thể lại, chỉ có thể thụ động chấp nhận đôi môi hắn, từng làn sóng kì lạ kích thích cảm giác mong manh trong cô.
Ngay tại khoảnh khắc này, Phương Thần Phong cảm giác được trái tim hắn, dường như có hàng nghìn con nai đang chạy loạn, làm xáo trộn trái tim vốn lạnh giá lâu nay của hắn.
[...]