Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 22: 22: Lo Sợ





Chín giờ tối tại đại sảnh của Huyết Sắc Bang.
Sau khi nhận được thông báo tập hợp mười phút trước, tất cả mọi người hiện đã có mặt đầy đủ.

Phía bục trên cao được đặt năm chiếc ghế đen lạnh lẽo mà uy nghiêm tượng trưng cho năm người uy quyền nhất Huyết Sắc Bang.
Đoàng…
Một tiếng súng nổ lên, từ cửa năm người lần lượt tiến vào mang theo khí thế bức bách, nguy hiểm khiến cho tất cả mọi người ở đây phải dè chừng.
Khương Tuấn Hạo dẫn đầu nhóm người tiến về phía năm chiếc ghế trên bục cao kia.

Anh ngồi vào chiếc ghế ở vị trí trung tâm được chạm trổ hình con rồng, người khác nhìn vào như thể con rồng đang quấn quanh người anh vậy, tạo cảm giác uy quyền của bậc đế vương.
Bốn cô gái còn lại tiến về bốn chiếc ghế được chia đều hai phía của Khương Tuấn Hạo.

Bên trái lần lượt là Mẫn Giai Kỳ và Hà Linh Chi; còn bên còn lại là Nhược Hy Ái Linh và Triệu Y Vân.

Năm chiếc ghế của bọn họ được thiết kế giống nhau, nhưng bốn chiếc ghế của các cô chỉ khác chiếc ghế của Khương Tuấn Hạo ở con linh thú được chạm trổ phía sau.

Của Khương Tuấn Hạo là con rồng thì của các cô là con hổ, hai con linh thú thống trị bầu trời và mặt đất.
Sau khi năm người ngồi xuống, ở phía dưới đồng thanh hô hai tiếng: “Chủ thượng.”
Khương Tuấn Hạo gật đầu rồi ra hiệu cho mọi người xuống, sau đó nói:
“Chắc hẳn tất cả mọi người ở đây đều biết rõ lý do vì sao tôi lại triệu tập buổi họp này.


Ngày mai là ngày chúng ta bắt đầu kế hoạch thâu tóm Hắc Phong Bang, đây có lẽ sẽ là trận chiến lớn nhất từ trước đến giờ của chúng ta, nên tôi có đôi lời muốn nói.

Tất cả mọi người ở đây có lẽ dù ít hay nhiều đều có một chút gì đó sợ tôi, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng: từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ coi mọi người là đầy tớ hay phận kẻ dưới, mà tôi luôn coi mọi người như những thành viên trong gia đình mình vậy.

Mọi người là do ba của tôi đem về, người thì mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi, người thì có cha mẹ mà cũng như không… Trước đây ba tôi đã hứa với mọi người rằng sẽ cho mọi người một cuộc sống lo đủ, nhưng hiện tại ông ấy đã qua đời nên tôi sẽ là người thay ông ấy hoàn thành lời hứa đó.”
Dừng lại một chút, anh nhìn một lượt tất cả những người có mặt tại đây rồi nói tiếp:
“Tôi không biết trận đánh ngày mai của chúng ta có thắng hay không, cái tôi muốn ở tất cả mọi người là phải đoàn kết và nghe theo chỉ dẫn của người phụ trách từng nhóm.

Hãy nhớ kĩ chúng ta là một gia đình, chỉ cần luôn kề vai sát cánh bên nhau thì tất cả mọi thứ sẽ ổn thỏa.”
Anh vừa dứt lời, lập tức bên dưới mọi người không hẹn mà đồng thanh đáp:
“Chúng tôi luôn luôn tin tưởng vào chủ thượng.

Chỉ cần luôn sát cánh bên nhau thì mọi thứ sẽ ổn thỏa.”
“Cảm ơn tất cả mọi người vì đã luôn tin tưởng ở tôi.

Còn bây giờ mọi người có thể giải tán về nghỉ ngơi cho thật tốt để chuẩn bị cho ngày mai.”
“RÕ.”
Chẳng mấy chốc tất cả mọi người đều giải tán về phòng của mình, chỉ còn lại năm người bọn họ.

Anh nhìn các cô rồi nói:
“Sao các em còn ngồi đây.

Mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng thưa đại ca.”
Bốn cô gái lần lượt đứng lên rời khỏi đại sảnh.

Khi chỉ còn lại một mình Khương Tuấn Hạo, trên mặt anh thoáng qua một chút lo lắng, nhưng cũng chỉ trong giây lát rồi lập tức lại trở về vẻ lạnh nhạt thường ngày.

Sau đó anh cũng đứng dậy rời khỏi đại sảnh.
Nửa đêm, Khương Tuấn Hạo không hề ngủ mà đi đến từng phòng trong kí túc xá dành cho mọi người để xem xét.

Dù không muốn thú nhận, nhưng anh thật sự cảm thấy rất sợ, anh sợ trận chiến ngày mai họ sẽ thua, sợ rằng anh không thể bảo vệ mọi người như trước đây được nữa.

Nhưng anh cũng không thể dừng lại, bởi vì không sớm hay muộn thì trận đánh này nhất định sẽ xảy ra, chỉ là không biết bên nào sẽ là kẻ bắt đầu trước.


Nếu đã vậy, anh tất nhiên sẽ chọn cách dành lấy thế chủ động để hạn chế thấp nhất thương vong cũng như nguy hiểm cho tất cả mọi người trong bang.

Nghĩ đến đây, trong đôi mắt của anh lập tức xuất hiện sự tàn khốc và nguy hiểm.
“Trận đánh ngày mai họ nhất định phải thắng, nhất định!”
Khi đi thăm phòng của bốn cô nhóc kia thì thấy ngoài Mẫn Giai Kỳ và Triêu Y Vân đang ngủ ra, Hà Linh Chi không hề có trong phòng, còn Nhược Hy Ái Linh thì vẫn còn thức mà nhìn bầu trời đêm bên ngoài.

Anh không đi tìm Hà Linh Chi bởi vì anh biết rõ cô đang ở đâu.

Thấy Nhược Hy Ái Linh chưa đi ngủ, anh liền tiến vào.
“Sao giờ này rồi mà em còn chưa đi ngủ?”
Nhược Hy Ái Linh còn chẳng buồn quay đầu lại mà vẫn ngắm nhìn bầu trời rồi nói:
“Chẳng phải anh cũng vậy sao?”
Khương Tuấn Hạo cười lắc đầu rồi nói:
“Em đừng có lúc nào cũng lấy câu hỏi của anh để mà hỏi ngược lại anh chứ.”
Nghe anh nói, lúc này Nhược Hy Ái Linh mới quay đầu lại nhìn anh:
“Bởi vì nó đúng.

Đừng tưởng anh có thể che dấu được bọn em, cả bốn người bọn em đều biết là anh đang lo lắng cho ngày mai.”
“Chẳng lẽ anh thể hiện cảm xúc lộ liễu vậy sao?”
“Không.

Anh che dấu rất tốt, chỉ là nó không có tác dụng với bọn em.

Bọn em đã ở bên cạnh anh mười sáu năm nay rồi, chẳng lẽ còn không hiểu anh là người như thế nào sao? Nếu anh không lo lắng thì anh sẽ không nói những lời đó trong buổi triệu tập.”

Thấy Khương Tuấn Hạo im lặng không nói gì, cô tiếp tục nói:
“Đúng là đối thủ của chúng ta vô cùng mạnh, nhưng chúng ta cũng không phải dạng dễ dàng đối phó, hơn nữa kế hoạch của chúng ta vô cùng tỉ mỉ, chắc chắn sẽ không có chuyện thua dễ dàng vậy được.

Hơn nữa, trong tình thế cấp bách chúng ta có thể nhờ chi viện bên phía Wiliam, nên anh hãy bớt lo lắng đi.”
“Ừm.

Có lẽ do anh nghĩ quá nhiều rồi, ngày mai chúng ta nhất định sẽ thắng.

Cũng không còn sớm nữa, em mau nghỉ ngơi đi thôi, anh cũng trở về phòng đây.

Còn Linh Chi thì em hãy kệ con bé có không gian riêng.”
“Vâng thưa đại ca.

Chúc anh ngủ ngon.”
“Ừm, em cũng vậy.

Ngủ ngon.”
[...]