Bởi vì cả ba người bọn họ đều trực tiếp tham gia vào ngày quyết đấu định mệnh đó, nên bọn họ hoàn toàn có thể hiểu được sức ảnh hưởng của biến thế kia lớn đến mức nào.
Sở dĩ cả giới hắc đạo lục tìm công trình nghiên cứu của Robert Devon là vì muốn nâng cao tầm ảnh hưởng của bản thân, trước đây khi Hà Linh Chi là vật thí nghiệm hoàn hảo của Robert Devon, dù cô đã chịu ảnh hưởng của thuốc ức chế trong thời gian dài, nhưng khi sức mạnh thực sự của biến thể bộc phát, thì nó đã trở thành nỗi ám ảnh của tất cả những ai có mặt ngày hôm đó, huống hồ nếu thực thể đó được mài giũa, nghiên cứu để đạt đến trình độ hoàn hảo nhất thì sẽ như thế nào?
Còn việc Triệu Y Vân trở thành đối tượng bị truy lùng lớn nhất trong hắc đạo và giới nghiên cứu là bởi vì cô chính là người trực tiếp tiếp xúc với cấu trúc của biến thể ngoài Robert Devon.
Giờ đây Robert Devon đã chết, như vậy người duy nhất có thể tái cấu trúc lại biến thể kia chỉ có mình Triệu Y Vân mà thôi, cộng thêm việc cô hiện đã tìm ra được loại thực thể có khả năng ức chế và phá hủy biến thể kia, nếu như một ngày nào đó cô nổi lòng tham đối với quyền lực và sức mạnh, thì đó có thể được coi là ngày tàn của nhân loại!!!
Nghĩ đến đây, cả Luke và Wiliam Franky không hẹn mà đồng loạt nhìn vào gương mặt đang cau mày của Triệu Y Vân.
Thấy vậy cô liền cười nói:
“Tốt nhất cả hai người nên cẩn thận em một chút, nếu không thì...”
Trước lời đe dọa của cô, cả hai người đều bật cười, thế nhưng nụ cười ấy duy trì không được bao lâu thì ánh mắt Wiliam Franky lập tức toát lên sát khí liếc nhìn cửa bảo mật ra vào một chút rồi nói:
“Chúng ta có khách đến chơi!!”
Lời Wiliam Franky vừa dứt thì từ cửa ra vào, một tiểng nổ mạnh vang lên phá tan bầu không khí im lặng nơi này, ngay sau đó một nhóm người mặc đồ màu đen tiến vào bao vây toàn bộ lối ra.
Đứng giữa hai hàng người là một người đàn ông cao lớn, có vẻ là con lai, trên mặt hắn ra là một vết sẹo dài từ thái dương bên trái chéo ngang mặt xuống đến tận cằm, chính vết sẹo này làm cho gương mặt hắn dữ càng thêm dữ.
Trước sự xuất hiện đột ngột này, trong ba người bọn họ chỉ có mình Luke là có chút bất ngờ, còn về phần Wiliam Franky và Triệu Y Vân, bọn họ đã phát giác ra điều khả nghi kể từ khi bước vào nơi này rồi, chỉ là bọn họ không quá lo lắng trước sự hiện diện này mà thôi.
Thấy cả ba người không quá bất ngờ, tên mặt sẹo liền lên tiếng:
“Tiến sĩ Triệu, thật vui khi được gặp cô ở đây ngày hôm nay!!!”
Nghe câu nói này, Triệu Y Vân liền nhếch miệng cưởi khinh thường, mục đích của bọn họ cô sớm đã nhìn thấu, thậm chí việc những người này theo dõi cô suốt một tuần qua Triệu Y Vân cũng đã phát giác từ lâu, và đó cũng là lý do vì sao vừa nãy khi nghe câu nói đầy ám chỉ của Wiliam Franky cô không hề để tâm.
“Nhưng tôi lại không muốn gặp các người một chút nào!”, giọng nói lạnh nhạt của Triệu Y Vân vang lên.
Ý tứ rõ ràng, cô trực tiếp vạch rõ sự giả tạo của bọn họ khiến cho tên mặt sẹo cùng đồng bọn tức giận vô cùng, thế nhưng chưa kịp làm gì thì Triệu Y Vân lại tiếp tục:
“Các người nên biết vị trí của bản thân nằm ở đâu, tôm tép mà đòi làm long vương? Đúng là không biết tự lượng sức mình!!!”
Lần này thì bọn chúng bị cô làm cho tức điên lên rồi, sự khinh thường của cô đã chạm vào lòng tự trọng của bọn chúng, tên mặt sẹo định lên tiếng thì một lần nữa lại bị Triệu Y Vân cắt ngang:
“Trước tiên để tôi nhắc cho các người biết… trên đầu các người có hệ thống kịch độc Amaka, chỉ cần một giọt nhỏ thôi cũng đủ để các người bị bào mòn đến cả xương cốt cũng không còn.
Bên trái các người là hệ thống tia hồng ngoại dùng trong cơ khí, nếu như các người muốn được ‘phân thân’, tôi đây cũng không ngại tốn công!!”
Vừa nói những lời này, ngón tay trỏ của Triệu Y Vân vừa gõ gõ xuống hộp điều khiển trên bàn nghiên cứu, nhìn hành động này của cô, đám người kia liền một phen kinh sợ.
Nếu như những gì mà cô nói là thật, thì chẳng phải một cái lỡ tay thôi bọn họ đến cả tro cốt cũng không còn để an táng hay sao?
Thu hết biểu cảm của bọn họ vào đáy mắt, sự khinh thường của Triệu Y Vân dành cho bọn họ tỏa ra ngày càng nồng đậm hơn, ngón tay trỏ trực tiếp bấm xuống nút đỏ công tắc khởi động.
Hiển nhiên hành động này của cô khiến cho gương mặt bọn chúng trắng bệch như không còn giọt máu nào vậy.
Thế nhưng sau đó lại chẳng có bất cứ thứ gì xảy ra, kịch độc không có mà tia hồng ngoại lại càng không.
Trước sự hoang mang xen lẫn bàng hoàng của bọn họ, Triệu Y Vân liền nở một nụ cười khiêu khích, giọng điệu bỡn cợt của cô từ từ cất lên:
“Gan nhỏ như vậy mà đã muốn làm kẻ đứng đầu giới hắc đạo? Mơ tưởng!!!”
Sau khi biết bản thân bị cô trêu đùa, tên mặt sẹo cầm đầu tức giận quát:
“CON KHỐN!!!!”
Nói xong hắn nâng tay định rút súng thì bị một mũi dao phi tới rồi ghim sâu vào giữa trán, một dòng máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, sau đó thân xác to lớn của hắn chao đảo rồi lăn ra đất, hắn đã chết.
Cái chết đết một cách đột ngột và chớp nhoáng của tên cầm đầu khiến đám thuộc hạ kinh sợ không thôi, thế nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, chỉ vài giây sau, từ miệng, tai và mắt của tên mặt sẹo bắt đầu xuất hiện hiện tượng hoại tử, sau đó lan dần ra các vị trí xung quanh.
Cứ như vậy chẳng bao lâu sau thi thể của tên cầm đầu đã bị phân hủy toàn bộ, thậm chí ở một vài đoạn xương cũng có thể thấy lờ mở vết ăn mòn.
[…].