Ngay sau khi cánh cửa với tầng tầng lớp lớp bảo mật được mở ra, từ phía sau hai người liền truyền đến tiếng động cơ của xe địa hình chuyên dụng, cả Triệu Y Vân và Luke đều không còn xa lạ với âm thanh này, đây chính là loại xe mà người dân nơi này ưa chuộng sử dụng bởi nó rất thích hợp để di chuyển trong địa hình thung lũng ở đây.
Nhưng khi nhìn đến chủ nhân của chiếc xe này thì hai đầu lông mày của Triệu Y Vân vô thức cau chặt lại như thể cô đang vô cùng khó chịu với sự xuất hiện của người đó vậy.
Wiliam Franky trên người mặc một bộ đồ thể thao màu đen ung dung bước xuống đi tới trước mặt hai người, hai tay đút túi quần, hắn nói lớn:
“Chúng ta vào được rồi!”
Giọng điệu ngông cuồng không để ai vào mắt khiến Triệu Y Vân bắt đầu tức giận, gằn giọng nói:
“Chẳng phải tôi đã nói rất rõ với anh rồi hay sao? Anh không thuộc về nơi này!!!”
Nghe câu nói này của cô, Wiliam Franky đang đi bỗng dừng lại, một lúc sau hắn mới quay lưng đối diện với cô, nói:
“Anh cũng đã nói rồi, chỉ cần anh muốn… thì không ai ngăn cấm được anh!!! Hơn nữa… nếu anh không có mặt ở đây, hôm nay sẽ là một ngày vất vả của em đó!”
Dứt lời hắn liền nhìn xung quanh bìa rừng bằng ánh mắt vô cùng nguy hiểm và chứa đầy ẩn ý, thế nhưng Triệu Y Vân vẫn còn đang trong cơn giận nên không hiểu được hàm ý mà hắn đang muốn ám chỉ cô.
Thấy cô như vậy Wiliam Franky liền thả lỏng cơ mặt tạo ra một nụ cười cưng chiều với Triệu Y Vân rồi ngang nhiên ôm eo cô tiến vào bên trong sở nghiên cứu trước cái nhìn phức tạp của Luke.
Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì phần nổi của sở nghiên cứu không có bất cứ đặc biệt gì, bởi vì phủ bên trên những bức tường đen chính là những đám cây leo rậm rạp khiến cho nơi này càng khó phát hiện hơn.
Thế nhưng kiến trúc bên trong lại trái ngược hoàn toàn, không gian lấy màu trắng chủ đạo quen thuộc tạo cảm giác lạnh lẽo vô cùng, nội thất cũng không có gì quá đặc biệt mà đa phần là máy móc và dụng cụ phục vụ cho việc nghiên cứu.
Tránh xa khỏi vòng tay của Wiliam Franky, Triệu Y Vân khó chịu bỏ lơ hắn rồi cầm hộp đựng mẫu nghiệm đến bên bàn nghiên cứu, khoác lên mình bộ đồ bảo hộ vô trùng, cô và Luke bắt đầu tiến hành phân tích thực thể của loài thảo dược này.
Đây chính là loại thảo dược cả hai người mới phát hiện cách đây không lâu, ban đầu chỉ là vì sự tò mò của Triệu Y Vân đối với những loại cây mới, nhưng sau khi đem về nhà phân tích sơ qua một lượt, cô lại phát hiện ra điều kì diệu của loài thảo mộc này.
Nơi để có thể tìm thấy chúng là những vũng đầm lầy giao thoa giữa thung lũng Aton và chân đồi Bahara, loài thực vật này vô cùng khó phát hiện, chúng thường mọc dưới tán của những loại cây dại ít ai chú ý.
Sau khi tiến hành bóc tách tế bào thực thể, Triệu Y Vân bắt đầu đi vào phân tích sâu hơn kết cấu bên trong, còn Luke phụ trách phân tích những loại thảo dược còn lại.
Ngay lúc này sự hiện diện của Wiliam Franky là hoàn toàn thừa thãi, nhưng cũng không vì thế mà hắn cảm thấy tự ái, thân hình cao lớn của hắn ung dung ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn làm việc của Triệu Y Vân thảnh thơi ngắm nhìn cô trong lúc làm việc.
Từng cái nhăn mày, từng cử chỉ của cô hắn đều ghi nhớ rất rõ, sự tập trung cùng chuyên nghiệp này, dù là đàn ông cũng ít ai có được.
Hắn cứ như vậy ngồi ngắm nhìn cô trong lúc làm việc qua hàng giờ đồng hồ, đôi ưng mâu vốn chỉ chứa đựng âm quang nhưng nay lại xuất hiện sự yêu thương, cưng chiều không chút giấu giếm.
Thế nhưng bên cạnh sự yên bình này, đôi lúc Wiliam Franky lại cảm thấy khó chịu mỗi khi Triệu Y Vân và Luke có những hành động tiếp xúc quá gần nhưng lại không thể làm gì khác ngoài nhẫn nhịn, bởi cô cực kỳ ghét ai phá đám trong lúc cô đang làm việc.
Trong khoảng thời gian này, có những lúc ánh mắt hai người vô tình chạm phải nhau, Wiliam Franky liền vui vẻ đến độ cười tươi với Triệu Y Vân tựa như một kẻ ngốc vậy, thế nhưng đổi lại chỉ là cái nhìn đầy chán ghét của cô mà thôi, ấy vậy mà hắn lại chẳng cảm thấy mất hứng, thật kỳ lạ!!!
Sau hàng giờ đồng hồ tập trung nghiên cứu, cuối cùng Triệu Y Vân cũng ngưng lại, ánh mắt mâu thuẫn cùng hai đầu lông mày cau chặt của cô làm cho cả Luke và Wiliam Franky biết việc phân tích không hề suôn sẻ.
Thấy vậy Luke liền hỏi:
“Có vấn đề gì sao?”
Ngay cả người không am hiểu về y học và nghiên cứu như Wiliam Franky cũng không dấu được tò mò mà đứng dậy tiến lại gần để xem xét.
Trước những cái nhìn khó hiểu của cả hai, Triệu Y Vân từ từ lên tiếng:
“Em nghĩ thứ mà cả giới hắc đạo cũng như Robert Devon tìm kiếm chính là thứ này!!”
Sau câu nói của Triệu Y Vân, độ khó hiểu của cả hai còn tăng lên cao hơn, thấy vậy cô liền quay sang Luke, hỏi:
“Anh còn nhớ khoảng thời gian chúng ta nghiên cứu biến thể trong người Linh Chi chứ?”
“Tất nhiên!”
“Lúc đó chúng ta đã vô cùng khó khăn trong việc tìm ra thực bào có khả năng ức chế biến thể, mà Robert Devon cũng đã tốn rất nhiều công sức để tìm ra nó để cải tạo biến thể lên đến cấp bậc cao hơn, hay có thể nói là vô phương phá hủy!!!”
Nói đến đây mọi người đều đã hiểu được sự nguy hiểm của loại cây tưởng chừng như vô hại này, thật không thể tưởng tượng được nếu như ngày đó Robert Devon tìm được nó thì hậu quả sẽ như thế nào!!!
[...].