Nói rồi Wiliam Franky liền từ từ đứng dậy trả lại sự tự do cho Triệu Y Vân, cô gần như ngay lập tức đứng bật dậy cách hắn một khoảng vừa đủ an toàn.
Nâng ánh mắt đề phòng lên nhìn hắn, Triệu Y Vân mất tự nhiên nói:
“Anh nên trở về Ý đi thì hơn, nơi này không chào đón anh, và quan trọng hơn hết là anh không nên ở nơi này.”
Nghe cô nói vậy, Wiliam Franky đang chỉnh trang lại trang phục bỗng dừng lại, đôi ưng mâu khẽ liếc về phía Triệu Y Vân như hàm ý muốn xác thực lại những gì mà cô vừa nói vậy.
Một lúc lâu sau giọng nói thâm trầm của hắn mới cất lên:
“Anh không quan tâm nơi này có chào đón anh hay không, hay anh nên hay không nên ở đây, cái anh quan tâm duy nhất là em, Y Vân.
Chỉ cần là nơi có sự tồn tại của em, thì cho dù là mọi ngóc ngách trên Trái Đất này anh cũng sẽ tìm đến.”
Nghe hắn nói vậy, Triệu Y Vân liền nhíu mày, nói:
“Anh như vậy là có ý gì Wiliam Franky? Anh nghĩ tôi là món đồ chơi sao? Chỉ khi anh không có được thứ mà bản thân yêu thích thì mới tìm đến tôi? Rốt cuộc thì trong mắt anh, tôi được tính là cái gì?”
“Em là em, sẽ chẳng có bất cứ ai hay điều gì có thể thay thế được em cả!!!”, Wiliam Franky lên tiếng cắt ngang lời nói của Triệu Y Vân.
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy tức giận nhưng lại pha chút yếu đuối của Triệu Y Vân, Wiliam Franky không nói gì thêm mà từ từ tiến lại gần cô.
Thế nhưng dường như nhớ lại tình cảnh vừa rồi, đôi chân của Triệu Y Vân không tự chủ lùi về phía sau theo từng bước tiến của Wiliam Franky.
Cho đến khi tấm lưng gầy chạm vào vách tường lạnh ngắt cô mới ý thức được bản thân đã hết đường lui, nâng ánh mắt ngoan cường không chút sợ hãi nhìn thằng vào đôi ưng mâu thâm trầm của Wiliam Franky.
Sau khi một lần nữa giam giữ cô trong vòng tay mình, Wiliam Franky không vội có hành động gì tiếp theo mà cùng cô mắt đối mắt, đôi mắt này, đã từ rất lâu rồi hắn muốn được một lần hiểu được ẩn sâu bên trong nó chứa đựng những suy nghĩ gì.
Nhưng cô dường như không muốn cho hắn bất cứ cơ hội nào vậy, mọi thứ về cô hắn đểu biết rất rõ, nhưng duy chỉ cảm xúc và ý nghĩ của cô thì hắn không thể.
Đôi lúc hắn đã tự hỏi, nếu như hắn nhận ra được cảm xúc của bản thân sớm hơn một chút thôi, có phải mối quan hệ của hắn và cô sẽ không đi đến cục diện như hiện tại? Thế nhưng tiếc rằng trên đời này làm gì có ‘nếu như’? Âm quang trong đôi mắt phượng đã không còn mà thay vào đó là sự ôn nhu hiếm thấy, cánh môi bạc mỏng từ từ cúi xuống chạm khẽ lên đôi mắt long lanh ngấn lệ nhưng lại kiên cường đến đáng thương kia.
Về phần Triệu Y Vân, hiển nhiên cô đã bị bất ngờ với hành động này của Wiliam Franky, đây chẳng phải là cử chỉ âu yếm chỉ có ở những cặp đôi yêu nhau hay sao? Tại sao hắn lại làm như vậy? Yêu đương ư? Hắn và cô sẽ chẳng thể có kết cục này, bởi… trái tim hắn cô không thể nắm giữ, mà cảm xúc thì lại càng không.
Trong mối quan hệ tình cảm này, cô ngay từ đầu định sẵn đã là người thua cuộc, thế nhưng do cô ngu ngốc vẫn cố chấp níu kéo trong vô vọng, để bây giờ bao lấy cô là vô số vết thương.
Cô mệt rồi!!! Đoạn tình cảm ‘xa xỉ’ này cô không với tới nổi!!!!
Theo mạch cảm xúc, nước mắt Triệu Y Vân không ngừng tuôn, đôi bàn tay mảnh khảnh nắm thật chặt vạt áo chịu đựng nhưng lại chẳng hề đẩy Wiliam Franky ra.
Tựa như hiểu được cảm xúc lúc này của cô, Wiliam Franky không nói gì thêm nữa mà lặng lẽ hôn đi những giọt nước mắt ấm nóng chất chứa đầy muộn phiền cùng khổ sở kia, ngay khi đối diện với đôi môi căng mọng đang mím chặt, hắn không vội hôn xuống mà cọ cọ đầu mũi với cô.
Hắn nhớ cô!!! Rất nhớ… nhưng lại không giám vượt quá giới hạn cô cho phép, bởi hắn sợ nếu làm vậy, sẽ có một ngày hắn không thể tìm được cô như khoảng thời gian vừa rồi.
Gần hai mươi năm lăn lộn trong giới mafia, bất kể nguy hiểm gì hắn cũng đều không sợ, nhưng lần này hắn sợ rồi, thực sự rất sợ sẽ có một ngày người con gái tên Triệu Y Vân này biến mất khỏi cuộc sống của hắn mãi mãi!!!!
Nghĩ đến đây, vòng tay của Wiliam Franky bất giác siết chặt lại như sợ mất đi món bảo vật quý giá vậy, hai con người với những dòng suy nghĩ riêng tự mình gặp nhấm muộn phiền mà đối phương mang lại, thế nhưng lại chẳng tách nhau ra, tựa như đây là lần đầu và cũng là lần duy nhất họ được làm điều này vậy.
Đằng sau cánh cửa phòng đang khép hờ, bóng dáng cao lớn của người đàn ông nhìn vào cặp đôi trong phòng thật cô đơn biết bao, ánh mắt yêu thương không chút dấu diếm nhìn vào cái đầu nhỏ đang được bao bọc bởi vòng tay vững chãi kia, Luke thật muốn tiến lên tách hai người ra, nhưng hắn biết bản thân không thể làm điều này.
Hắn yêu cô, nên hắn tôn trọng cô, tôn trọng cả quyết định mà cô đưa ra, chỉ cần cô hạnh phúc, hắn nguyện dấu đi đoạn tình cảm này!
“Y Vân!!! Em nhất định phải hạnh phúc!!!”
Dứt lời, Luke liền quay lưng rời khỏi nhà của Triệu Y Vân, rời khỏi nơi không thuộc về hắn!!!
[…].