Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 203: Ngoại Truyện - Triệu Y Vân





Thảo nguyên Bahara.
Được mệnh danh là thiên đường của những loài thảo mộc học, Bahara trở thành điểm đến lý tưởng của những chuyên gia thảo dược học, và đương nhiên với một người đam mê những loài thực vật lạ như Triệu Y Vân cũng không ngoại lệ.
Kể từ sau khi mọi biến cố của Hà Linh Chi qua đi, cô ngay lập tức đến nơi này lánh mặt một thời gian, sau những gì đã xảy ra, quả thực mọi chuyện đều không phải lỗi của cô, nhưng mỗi lần nhớ lại những gì bản thân đã từng làm, cô lại cảm thấy áy náy vô cùng.

Chính vì lý do đó, cô không có đủ can đảm để đối diện với mọi người, và hơn tất cả, cô muốn bản thân một lần được sống cho chính mình, không cần phải vì bất kỳ ai mà nỗ lực, cũng chẳng phải theo đuổi những thứ không thuộc về mình.
Hôm nay là một ngày hoàn hảo để Triệu Y Vân đi thực nghiệm, bởi vì Bahara nằm ở khu vực cận xích đạo nên quanh năm không hề có mùa đông, cộng thêm nơi này điều kiện tự nhiên vô cùng dồi dào, thực vật cũng vì thế mà phong phú hơn.

Như mọi ngày Triệu Y Vân sau khi dùng bữa sáng xong liền mặc một bộ đồ bảo hộ lên người, cầm theo hộp đựng mẫu nghiệm, cô liền vui vẻ đi về phía đỉnh đồi đằng xa.
Vừa mở cửa nhà, cô lập tức nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn đang đứng tựa lưng vào cửa của chiếc xe việt dã, đó chính là Luke.


Nhìn thấy anh, cánh môi Triệu Y Vân bất giác nở nụ cười, suốt thời gian qua anh luôn ở bên cạnh cô, kể cả việc chuyển đến sống tại nơi này.

Cô nhớ rất rõ ngày đầu tiên ban thân đến nơi này bắt đầu một cuộc sống mới, người hàng xóm đầu tiên mà cô gặp chính là Luke, lúc đó cô đã vô cùng bất ngờ, nhưng sau khi biết được lý do tại sao anh lại có mặt tại nơi này cô liền có chút buồn cười, anh nói:
“Anh muốn tìm hiểu những thứ mới!”
Lời nói dối của anh thật vụng về, bởi hơn ai hết cô là người hiểu rất rõ đam mê lớn nhất cuộc đời anh là gì, anh sinh ra không dành cho việc cầm hộp nghiệm đi lấy mẫu thảo mộc giống như những gì cô đã làm trong khoảng thời gian qua, mà là đứng trong những buổi tọa đàm về y học và nghiên cứu tầm cỡ quốc tế.

Trong mắt cô, anh chính là thiên tài giới y học.
Thế nhưng trước sự hoài nghi của Triệu Y Vân, anh chỉ đơn giản nói rằng bản thân muốn mở mang hiểu biết hơn nữa, cứ như vậy mặc cho sự thắc mắc của cô không có lời giải đáp, Luke vẫn luôn cùng cô đi lấy mẫu nghiệm mỗi ngày.
“Chào buổi sáng, Luke.”, Triệu Y Vân vui vẻ nói.
“Chào buổi sáng người đẹp.”
Trước sự trêu chọc của Luke, Triệu Y Vân chỉ biết mỉm cười lắc đầu rồi nhanh chân leo lên ghế phụ của chiếc xe việt dã, thấy thế Luke cũng nhan chóng yên vị rồi lái xe về phía đỉnh đồi.
Nói Luke làm màu khi anh nói muốn mở mang kiến thức quả không sai chút nào, bởi cả một ngày đi theo Triệu Y Vân, anh ngoại trừ việc đi sau ngắm nhìn cô ra thì chẳng có tí gì gọi là “mở mang kiến thức” cả.

Bất quá Triệu Y Vân lại không ác cảm với hành động này của Luke, bởi cô biết anh là đang không muốn cô suy nghĩ đến những chuyện đã qua, nên mới chuyển đến đây cùng cô để phân tán tư tưởng Triệu Y Vân.
Thế nhưng cô lại hoàn toàn không biết rằng, việc Luke chuyển đến đây không hẳn vì lý do đó, mà còn vì anh muốn được theo đuổi tình cảm của chính mình.

Đúng, anh thích cô, thích sự dứt khoát của cô, thích sự cá tính của cô, và thích cả sự yếu đuối của cô, mọi thứ ở cô anh đều thích, chính vì thế mà khi cô vừa ngỏ lời muốn anh giúp đỡ Hà Linh Chi, anh liền không từ chối mà cùng cô đối mặt với tất cả.
Sau một ngày dài thực nghiệm, nhìn thành quả của mình đựng trong ống lưu mẫu, Triệu Y Vân liền cười tươi nói với Luke:

“Tối mai anh có bận việc gì không?”
Nhìn cô vui vẻ như vậy, tâm tình của Luke cũng bị sự tích cực này mà vui lây:
“Có vấn đề gì sao?”
“Nếu anh không bận tối mai em sẽ mời anh ăn tối!”
“Tất nhiên là không rồi!”, Luke nhanh nhẹn đáp.
Thấy anh như vậy Triệu Y Vân liền bật cười, sau đó cả hai liền cùng nhau trở về khu dân cư.

Toàn bộ nhà ở đây đều được xây theo mô hình nông trường trải dài, mà không phải cao tầng, và mật độ cũng không dày đặc tạo cảm giác thoải mái hơn.

Sau khi đưa Triệu Y Vân trở về, Luke vẫn lưu luyến chưa chịu rời đi mà nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi Triệu Y Vân dừng lại trước cửa nhà.
Đúng lúc này, dường như suy nghĩ đến điều gì đó, Triệu Y Vân liền quay lại rồi đi ngược trở về phía của Luke, đứng trước mắt anh, nhìn sâu vào đôi mắt đầy cưng chiều kia, cô cất giọng nhẹ nhàng:
“Nếu có thể mai anh lại dẫn em đi lấy mẫu nghiệm được không?”

Nghe câu hỏi của cô, trong lòng Luke như có hàng ngàn con hươu đang chạy loạn, đây có được coi như một tín hiệu mà cô dành cho anh hay không? Luke lập tức đáp:
“Đương nhiên rồi! Chỉ cần em muốn, lúc nào anh cũng có thể đến.”
“Vậy… hẹn mai gặp lại.”, Triệu Y Vân mỉm cười đáp.
“Em ngủ ngon!”
“Anh cũng vậy.”, nói rồi Triệu Y Vân liền tạm biệt anh rồi quay người đi vào nhà.
Sau khi xác định bóng Triệu Y Vân khuất dạng, Luke vẫn đứng đó nhìn vào ánh đèn hắt ra từ khung cửa sổ nhà cô, phải mất một lúc lâu sau tiếng động cơ xe việt dã mới vang lên trong không gian im ắng của buổi đêm.

Và đương nhiên một màn vừa rồi đã được thu hết vào mắt của một thân ảnh cao lớn đứng khuất dạng phía sau gốc cây đại thụ đằng xa.
[…].