Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 187: Em Chờ Anh!





Dì Ngô và quản gia Ngô nghe vậy thì mỉm cười vui mừng, cuối cùng thì hai người cũng có thể sống viên mãn cùng với các con của mình.

Nếu là trước đây thì Hà Linh Chi chắc chắn sẽ chưa thể tha thứ cho những lỗi lầm của Phương Thần Phong nhanh như vậy, nhưng sự xuất hiện của ba đứa nhỏ chính là chất xúc tác khiến cô suy nghĩ khác đi, hành động cố gắng tìm hiểu cách chăm con và quan tâm gia đình của Phương Thần Phong đã khiến cô phải nghĩ đến những thứ sâu xa hơn.
Nếu là Hà Linh Chi ngông cuồng vô lo trước đây, cô chắc chắn sẽ chọn cách sống một cuộc đời không ưu phiển giống như cách mà cô từng sống, nhưng hiện tại cô đã có con, mặc dù cô hoàn toàn có thể chăm lo và đem lại hạnh phúc cho ba đứa nhỏ, nhưng cô không thể nào phủ nhận việc Phương Thần Phong chính là cha của chúng, đến một ngày nào đó cô chắc chắn sẽ phải nói ra sự thật này.

Vậy thì nếu như Phương Thần Phong chủ động thay đổi bản thân vì cô và các con thì tại sao cô lại không thử mở lòng thêm một lần nữa? Đây chính là cơ hội mới cho Phương Thần Phong, đồng thời cũng là cơ hội mới cho cô, không những thế nó còn là cách duy nhất khiến tụi nhỏ có một gia đình trọn vẹn nhất.

Nếu cơ hội lần này đem lại trái ngọt, thì bọn họ sẽ có một gia đình hạnh phúc nhất, còn nếu không, cô sẽ chính thức chết tâm với đoạn tình cảm này và gạch cái tên Phương Thần Phong ra khỏi cuộc đời mình mãi mãi.
………
Phòng chủ tịch tập đoàn quốc tế Phương Thị.
Đứng trước cửa kính sát sàn, Phương Thần Phong cho tay vào túi quần nhìn ra bầu trời bên ngoài, nói:
“Những gì mà tôi căn dặn cậu đã chuẩn bị hết chưa?”

“Gần như đã hoàn thành, từ bây giờ đến thời điểm đó, thành công hay không chỉ còn phụ thuôc vào khả năng của cậu mà thôi.”, Lâm Minh Thiện từ tốn trả lời.
“Tôi nhất định sẽ làm tốt.”
Nghe hắn nói vậy, Lâm Minh Thiện cười đáp:
“Tôi mong sau này cậu sẽ không có bất cứ sai lầm nào như quá khứ lần nữa tái diễn.”
“Nhất định sẽ không, mọi sóng gió đều đã qua đi.”
“Đúng vậy, mọi sóng gió đều đã qua đi.”, vừa nói Lâm Minh Thiện vừa cầm ly rượu đi đến đứng cạnh Phương Thần Phong, ly cụng ly, mắt chạm mắt, cả hai người dường như đều hiểu ý đối phương mà lắc đầu bật cười thành tiếng.
“Cảm ơn cậu.”, bỗng Phương Thần Phong cất giọng đầy ý tứ.
Nghe vậy Lâm Minh Thiện liền nghiêng đầu nhìn vào sườn mặt của hắn hoi:
“Cậu cảm ơn tôi vì đã không cướp vợ của cậu sao?”
“Hừ… cậu có cơ hội sao?”
‘Đúng vậy! Anh có cơ hội đó sao? Cơ hội của anh, đã bị bóp nát khi anh phát hiện cô đã có thai, không phải anh để tâm cha của đứa nhỏ trong bụng cô là ai, cái mà anh quan tâm chính là sự yếu đuối và quá khứ đau thương của cô.

Chính hai thứ này đã khiến cô rất dễ mềm lòng, và đặc biệt hơn là cô vẫn còn tình cảm với Phương Thần Phong.

Không… nói đúng hơn thì cơ hội của anh đã bị bóp nát kể từ khi cô xem anh là anh trai của mình rồi.’, Lâm Minh Thiện thầm nghĩ.
Khi Lâm Minh Thiện còn đang chìm đắm vào dòng suy nghĩ của bản thân, lúc này Phương Thần Phong tiếp tục nói:
“Cảm ơn cậu vì đã luôn thay tôi quan tâm cô ấy những lúc tôi không thể!!!”
Thở dài một tiếng, Lâm Minh Thiện trả lời:
“Đó là chuyện tôi nên làm.”
Dứt lời cả hai người đều mỉm cười như hiểu ý của đối phương, suy cho cùng thì tình cảm mà bọn họ dành cho cô không hề sai, bởi cô chẳng thuộc về bất cứ một người nào cả.

Ngay từ đầu người quyết định tất cả chính là Hà Linh Chi, trái tim của cô dành cho ai thì người đó thắng, và hiển nhiên người còn lại chỉ có thể chọn cách lùi về phía sau mà thôi.
Buổi tối, thời điểm Phương Thần Phong trở lại biệt thự trùng với giờ cơm tối, Hà Linh Chi lúc này đã cho bọn trẻ uống sữa từ lâu và đang ngồi xem tivi ngoài phòng khách, bên cạnh cô là chiếc xe trẻ em cỡ lớn, Tiểu Sở và Tiểu Minh rất nghịch, nằm trong xe nhưng cả hai anh em không ngừng quẫy đạp tay chân đòi người lớn bế lên, duy chỉ có Tiểu Y Na là an tĩnh hơn, cô nhóc vẫn như cũ nâng đôi mắt to tròn nhìn vào màn hình tivi đang chiếu tin tức về giải đua moto.

Nghe thấy tiếng động cơ xe, sau đó là tiếng bước chân vững chãi, Hà Linh Chi lập tức quay đầu lại nhìn về phía cửa ra vào, ngay lập tức một bóng hình cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Nhìn thấy cô, Phương Thần Phong lập tức đi đến, hai cánh tay vòng xuống ôm lấy Hà Linh Chi rồi bế cô lên đặt ngồi trên đùi mình, cánh môi bạc mỏng nhớ nhung tìm đến đôi môi hồng hào của cô rồi đặt lên đó môt nụ hôn, cả ngày nay không được gặp cô, hắn nhớ cô muốn phát điên lên rồi.
“Em đã ăn tối chưa?”
“Mọi chuyện ổn cả chứ?”, mặc dù không biết hắn có công việc bận gì, nhưng Hà Linh Chi vẫn quan tâm hỏi.
“Tất cả đều đã nằm trong sự sắp xếp của anh, một thời gian nữa thôi em sẽ biết đó là gì.

Còn bây giờ, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Dứt lời hắn liền dùng bàn tay to lớn của mình đặt lên chiếc bụng thon nhỏ của Hà Linh Chi như để kiểm tra.

Mặc dù trước đây cô từng có khoảng thời gian mang thai, nhưng lúc đó vì trong cơ thể cô vẫn còn mang biến thể, nên vóc người của cô cũng chẳng mập mạp lên chút nào, thậm chí còn bị sút cân là đằng khác.

Chính vì vậy sau khi quá trình tái tạo máu diễn ra, cơ thể cô liền trở về như lúc vẫn còn chưa mang thai, duy chỉ có da vùng bụng là bị rạn do mnag tam thai để lại.

Sau khi tỉnh lại, trong lúc vệ sinh thân thể cho cô hắn đã phát hiện ra điều đó, chính vì thế mỗi ngày hắn như thường lệ đều đặn bôi kem hồi phục da cho cô, đến bây giờ những vết rạn đó gần như đã không còn, nếu nhìn kĩ thì may ra mới có thể thấy được.
Đối với hắn, những vết rạn đó không hề xấu một chút nào, thậm chí là vô cùng đẹp, bởi đó là minh chứng cho sự hy sinh của cô.


Sở dĩ hắn làm như vậy là bởi vì không muốn khi cô tỉnh dậy sẽ cảm thấy tự ti về cơ thể mình, hơn ai hết hắn là người hiểu rõ nhất cô yêu quý cơ thể của mình như thế nào, cho nên trong thời gian cô hôn mê, hắn đã thay cô chăm sóc nó thật tốt.
Nghe hắn nói vậy, Hà Linh Chi liền nói:
“Nếu ăn rồi thì em đã không ngồi đây.

Em chờ anh.”
Ba từ “em chờ anh” khiến trái tim Phương Thần Phong như muốn tan chảy, đối với hắn ba từ này không chỉ muốn nói đến việc cô chờ hắn về cùng ăn cơm, mà là cô đồng ý chờ hắn đuổi kịp cô.

Điều này khiến Phương Thần Phong vui mừng vô cùng, khóe mắt sâu thẳm cũng vì lý do này mà xuất hiện ý cười, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Linh Chi lên, một lần nữa Phương Thần Phong lại đặt lên trên đó một nụ hôn.

Khác với nụ hôn trước đó, nụ hôn lần này của hắn nhẹ nhàng hơn, dịu dàng hơn, và nâng niu hơn, ngay tại lúc này, hắn cảm thấy bản thân chưa bao giờ có cảm giác vui mừng như hiện tại.
Hắn không biết phải diễn tả cảm xúc của mình ra sao, hay nói những gì với Hà Linh Chi lúc này, hắn chỉ biết dùng nụ hôn này để cô hiểu rõ hắn đang nghĩ những gì.Về phần Hà Linh Chi, cô cũng không bài trừ nụ hôn này của hắn, không phải ngẫu nhiên mà cô nói ra ba từ đó, nên cô có thể hiểu rõ Phương Thần Phong đang nghĩ gì, chính vì thế mà cô cũng bắt đầu chủ động đáp trả hắn.
[...].