Thấy hắn như vậy, Hà Linh Chi lập tức túm lấy cánh tay của hắn ngăn cản, giọng nói nghi ngờ của cô vang lên:
“Bánh này là do anh làm?”
Nghe cô hỏi, Phương Thần Phong từ từ đặt chiếc bánh trở lại vị trí cũ ái ngại nói:
“Đúng vậy!”
“Vậy tại sao lại phải nói dối?”
“Bởi vì nó không ngon!!”
“Làm sao anh biết nó không ngon khi chưa thử?”
“Chẳng phải sự thật đúng như những gì anh đã nghĩ hay sao?”
“Vậy nếu nó ngon thì sao? Anh cũng sẽ đem nó đi vứt sao?”
Phương Thần Phong bỗng á khẩu trước câu hỏi này của Hà Linh Chi, khi hắn còn đang chưa hiểu vì sao cô lại hỏi hắn những câu hỏi này, thì câu nói tiếp theo của cô khiến hắn sững người:
“Cái bánh nó vẫn là nó, vậy tại sao anh lại muốn vứt nó đi khi chưa biết mùi vị của nó ra sao? Dù nó ngon hay không ngon, thì cũng là do chính tay anh làm ra, vậy tại sao lại không thử? Nếu không thử thì làm sao anh biết được nó chưa hoàn hảo ở chỗ nào để mà rút kinh nghiệm lần sau? Chẳng lẽ anh muốn cứ như vậy cùng một thiếu sót mà lặp lại nhiều lần? Đến sự tôn trọng tối thiểu dành cho nó mà anh cũng không thể làm hay sao?”
Lúc này dì Ngô cùng người hầu đã rời khỏi nhà ăn từ lâu để lại không gian riêng tư cho hai người, lời Hà Linh Chi vừa dứt, Phương Thần Phong ở bên cạnh lập tức đứng dậy rồi kéo cô lên ôm thật chặt vào lòng.
Hắn hoàn toàn hiểu hàm ý mà cô muốn nói đến trong lời nói vừa rồi, chiếc bánh kia được ví như những lỗi lầm của hắn trong quá khứ, đồng thời cũng tượng trưng cho chính cô, dù có là đúng hay sai thì đó cũng đều do hắn làm ra, cho nên thay vì trốn tránh và gạt nó ra một bên, cô là đang muốn hắn phải đối diện với những lỗi lầm đó, để rồi biết mình sai ở đâu mà sửa chữa.
Cô không muốn chỉ vì muốn cô ở lại bên cạnh mà hắn thay đổi toàn bộ con người mình, cái cô cần duy nhất ở hắn chính là sự tôn trọng.
Hà Linh Chi cũng không ngăn cản vòng ôm của Phương Thần Phong mà buông thõng hai tay, ngửa đầu tựa cằm lên vai hắn.
Càng ngày vòng tay hắn ngày càng siết chặt hơn, tựa như muốn khảm cô vào cơ thể mình vậy, sống mũi cao thẳng vùi sâu vào tóc cô hít lấy hương thơm đặc trưng mà chỉ cô mới có.
Thật lâu sau Phương Thần Phong mới chịu buông Hà Linh Chi ra, vẫn là hành động trán cụng trán, mũi chạm mũi ấy, giọng nói trầm ấm của hắn đều đều vang lên:
“Cảm ơn em, Chi Chi… Cảm ơn em.”
Đan xen lời cảm ơn của Phương Thần Phong là những nụ hôn vụn vặn rơi trên cánh môi Hà Linh Chi, đối với hành động này của hắn, cô cũng không bài trừ, chần chừ một chút sau đó Hà Linh Chi liền kiễng chân lên, vòng hai tay kéo thấp đầu Phương Thần Phong xuống rồi phủ lên cánh môi bạc mỏng một nụ hôn.
Đây chính là lần đầu tiên cô chủ động như vậy, điều này khiến Phương Thần Phong có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hắn liền đổi bị động thành chủ động, cướp đoạt hết tư vị ngọt ngào từ cô, một lần nữa Hà Linh Chi lại bị hắn dẫn dắt.
Hai cánh tay hữu lực của Phương Thần Phong không còn ôm eo Hà Linh Chi nữa mà sốc cô lên đặt trên bàn ăn, suốt cả quá trình đó môi hai người chưa từng tách rời nhau, không những thế vòng tay ôm cổ hắn của Hà Linh Chi cũng ngày càng chặt.
Cô không biết vì sao bản thân lại hành động như vậy, cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại dễ dàng tha thứ cho hắn đến như vậy, trước đây cô đã từng nói hận hắn đến tận xương tủy, mãi mãi không bao giờ muốn gặp lại hắn thêm một lần nào nữa.
Nhưng tại sao, tại sao chỉ mới một ngày sau khi tỉnh lại, chứng kiến hắn vì mình và các con mà thay đổi nhiều như vậy cô lại dễ dàng tha thứ?
Đối với thái độ của Phương Thần Phong bây giờ, nếu là trước khi biết được sự thật, chắc chắn cô sẽ nghĩ rằng mọi thứ chỉ là một vở kịch khác do hắn tạo ra, nhưng có một điều cô vô cùng chắc chắn rằng, những hành động của hắn đối với ba đứa nhỏ và việc hắn nghiên cứu những vấn đề kia là hoàn toàn nghiêm túc.
Với sự lạnh lùng và thô lỗ vốn thấy ở hắn, để làm được những công việc kia không phải ngày một ngày hai là có thể làm được, mà nó phải cần cả một quá trình và sự nghiêm túc.
Nụ hôn nóng bỏng giữa hai người kết thúc, Hà Linh Chi vẫn ôn chặt lấy cổ Phương Thần Phong không buông, còn hắn thì nghiêng mặt vùi sâu vào cần cổ cô cọ cọ thể hiện sự nhớ nhung.
Sau khi bình ổn lại hơi thở, Hà Linh Chi liền cất giọng hỏi:
“Tại sao lại giấu!!”
Từ cần cổ của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong khó hiểu hỏi lại:
“Em muốn nói đến chuyện gì?”
Khi hắn nói, hơi thở nỏng rực của hắn từng chút từng chút phả vào cổ Hà Linh Chi khiến cô có chút ngứa, hai bàn tay dùng lực muốn đẩy đầu hắn ra nhưng kết quả hắn còn vùi vào sâu hơn, thật chí hắn còn há miệng mà gặ.m cắn.
“Tái tạo máu!!!”
Nghe đến ba từ này, Phương Thần Phong từ trong cổ của cô lập tức đứng thẳng người, cúi nhìn vào gương mặt khả ái của cô, hắn cất giọng trầm khàn hỏi:
“Em biết hết rồi sao?”
“Ừm.”
Thở dài một tiếng, sau đó Phương Thần Phong nâng hai tay lên áp vào hai bên má của Hà Linh Chi, gương mặt của cô thật nhỏ, nhỏ đến nỗi hắn có cảm giác mình là người khổng lồ đối với cô vậy.
“Em bị như vậy, hoàn toàn là do anh mà ra!!! Cho nên đó là điều đương nhiên mà anh phải làm, anh dấu em chuyện đó là bởi vì không muốn em vì nó mà dễ dàng tha thứ cho anh.”
“Vậy nếu như ngày đó em trai anh không đến thì sao? Có phải anh lại vứt bỏ em một lần nữa mà ra đi mãi mãi có đúng không??”, nói đến đây Hà Linh Chi liền bật khóc.
Phương Thần Phong thấy thế thì vội vàng lấy tay lau đi, hắn nhẹ giọng nói:
“Chi Chi, em và các con là những gì quý giá nhất mà anh có, chính vì vậy chỉ cần em và các con an toàn, cho dù cái giá phải trả có đắt đến thế nào anh cũng sẵn sàng đánh đổi!!”
Nói rồi hắn liền ôm Hà Linh Chi thật chặt vào lòng, bàn tay to lớn không ngừng xoa lên tấm lưng nhỏ bé của cô, còn Hà Linh Chi sau khi nghe hắn nói vậy thì càng khóc to hơn, hai cánh tay mảnh mai cũng nâng lên ôm thật chặt lấy eo hắn.
Ngày hôm nay, nếu như không có Luke nói cho cô mọi chuyện thì có phải hắn định giấu cô chuyện này mãi mãi hay không? Chính hắn mới là người cứu cô và các con, vậy mà cô còn tỏ ý đối kháng với hắn??? Đúng là trong quá khứ hắn có lỗi với cô, nhưng cũng đều là vì cô, mọi chuyện hắn làm từ đầu đến cuối tất cả đều vì một mình cô, cô còn có lý do gì để mà hận hắn nữa đây???
“Hứa với em… đừng bao giờ giấu em bất cứ chuyện gì nữa có được hay không? Dù cho đó có là những thứ khiến em đau khổ, cũng xin anh đừng che giấu em.
Bởi vì so với những đau khổ đó thì những lời nói dối của anh mới chính là thứ khiến em tuyệt vọng!!!”
“Sẽ không bao giờ như vậy nữa, Chi Chi… từ giờ anh sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì nữa, dù có sóng gió gì tiếp theo xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, được chứ?”
Thông qua làn nước mắt, Hà Linh Chi liên tiếp gật đầu đồng ý với những gì mà Phương Thần Phong vừa nói.
Thời gian qua, cô đã hiểu lầm hắn vô cùng sâu sắc, chính vì thế những ngày sau nay, cô sẽ cùng hắn cố gắng để vun đắp hạnh phúc gia đình mình trở nên chọn vẹn nhất.
[…]
#CVLKCPT #C184.