Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 179: Đặt Tên





Lời nói của Hà Linh Chi khiến cho Phương Thần Phong đứng chết chân tại chỗ, tiểu bảo bối bị nhiễm biến thể??
“Em nói vậy là có ý gì? Tiểu bảo bối bị làm sao?”, hắn run giọng hỏi lại.
“Biến thể trong người tôi đã lây một phần sang tiểu bảo bối, chính vì thế bé mới có biểu hiện trầm tĩnh đến như vậy!!! Vừa rồi Luke có nói rằng cấu trúc gen của biến thể trong người con bé phức tạp hơn biến thể cũ rất nhiều.

Phương Thần Phong, nếu như con tôi có mệnh hệ gì, cả đời này tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh!!!!”, Hà Linh Chi mất kiểm soát quát lớn.
Tiểu công chúa đang trong giấc ngủ cũng bị tiếng quát của cô làm cho thức giấc, đôi mắt màu trà lưu ly hết nhìn Hà Linh Chi rồi lại đảo sang Phương Thần Phong một lúc thì khóc lớn, gương mặt nhỏ nhắn cũng vì thế mà ngày càng đỏ ửng.
Nhận ra mình sai sót, Hà Linh Chi lập tức bế bé lên nhỏ giọng dỗ dành, còn Phương Thần Phong như không dám tin nhìn tiểu bảo bối không dời, hai bàn tay cũng vô thức nắm chặt lại để kiềm chế cảm xúc của bản thân lúc này:
“Chắc chắn sẽ có cách, Y Vân, Triệu Y Vân… chúng ta có thể tiến hành tái tạo máu cho tiểu bảo bối giống như trước đó cô ấy đã làm với em.”
Hà Linh Chi không hiểu cụm từ ‘tái tạo máu’ trong lời Phương Thần Phong là có ý nghĩa gì, chẳng phải biến thể của cô Y Vân đã nghiên cứu ra virus đào thải hay sao? Tại sao bây giờ từ miệng Phương Thần Phong lại là tái tạo máu?
“Anh nói tái tạo máu?”
“Đúng vậy… là tái tạo máu, trước đó Triệu Y Vân đã dùng máu mới để tái tạo lại máu cho em.”
“Vậy máu ở đâu mà có?”
“Là… từ ngân hàng máu quốc tế!”

Hà Linh Chi nghe vậy thì không nói gì thêm nữa, điều cô quan tâm lúc này chính là tiểu bảo bối, cô nhóc vẫn không ngừng khóc từ nãy đến giờ.

Thấy cô khó khăn trong việc dỗ tiểu bảo bối, Phương Thần Phong liền tiến tới nói:
“Để anh!!!”, vừa nói hắn vừa xòe hai lòng bàn tay rộng lớn ra chờ Hà Linh Chi chuyển tay.
Mặc dù rất nghi ngờ nhưng Hà Linh Chi buộc phải giao cô nhóc cho hắn, bởi vì bé còn rất nhỏ, nếu khóc lâu thì sẽ không tốt.

Sau khi Hà Linh Chi chuyển tiểu bảo bối sang tay Phương Thần Phong, hắn lập tức thay đổi tư thế bế, cô nhóc được hắn đặt lên hõm vai, một bàn tay to lớn đỡ lấy cơ thể nhỏ bé, tay còn lại thì vỗ nhè nhẹ sau lưng rồi đứng dậy đi qua đi lại dỗ dành.
Kết quả nằm ngoài dự đoán của Hà Linh Chi, tiểu bảo bối ấy vậy mà lại ngưng khóc rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ còn dang dở khi nãy, lúc này cô có chút ái ngại nhìn Phương Thần Phong, không những thế còn có sự tự trách về bản thân, thân là mẹ nhưng lại chẳng thể dỗ được con mình.
Thực ra không trách được Hà Linh Chi điều này, bởi vì thời gian cô được tiếp xúc với tiểu bảo bối mới chỉ chưa đầy một ngày, còn Phương Thần Phong hắn từ lúc tỉnh lại cho đến giờ đều phụ trách từ việc thay tã cho ba anh em cho đến việc sữa uống hằng ngày, cho nên tiểu bảo bối có thể ngoan ngoãn dưới sự dỗ dành của hắn là điều hết sức bình thường.
Nhìn ra được những suy nghĩ của cô, Phương Thần Phong liền từ từ đi đến bên giường Hà Linh Chi, nói:
“Em bế con đi.”
“Nhưng…”
“Con sẽ không khóc.”
Được sự đảm bảo của hắn, Hà Linh Chi từ từ vươn tay nhận tiểu bảo bối từ tay hắn, Phương Thần Phong hướng dẫn cô bế con giống như hắn vừa làm, thế nhưng chỉ chưa đầy một phút sau, cô nhóc lại bắt đầu rục rịch định khóc.

Ngay khi Hà Linh Chi không biết phải làm sao thì đột nhiên cả cơ thể cô bỗng nhẹ bẫng, sau đó ngã vào một vòng tay ấm áp với mùi hương bạc hà quen thuộc.
Chỉ với một động tác nhỏ, Phương Thần Phong đã có thể đặt chọn hai mẹ con cô trong lòng mình, lồng ngực vững chãi của hắn áp vào tấm lưng nhỏ gầy của Hà Linh Chi, còn hai cánh tay thì quàng ra phía trước siết chặt hai mẹ con cô lại gần hơn.
Ở trong tư thế này, Hà Linh Chi có thể cảm nhận rất rõ nhịp tim đập trầm ổn của Phương Thần Phong, trong một thoáng, từng kí ức đẹp mà bọn họ từng có trước đây chợt ùa về, mọi thứ bủa vây Hà Linh Chi lúc này khiến cô nhận ra thực chất thì cô vẫn chưa thể quên được hắn.
Theo như những gì hắn nói và cả lời khẳng định của Phương phu nhân, Hà Linh Chi thừa hiểu suy cho cùng thì Phương Thần Phong hắn hoàn toàn không có lỗi, hắn đơn giản chỉ là muốn tốt cho cô nhưng lại dùng sai cách.

Thế nhưng nếu muốn cô ngay lúc này tha thứ cho hắn thì xin lỗi cô không làm được, bởi vì vết thương kia sẽ chẳng vì sự thật này mà bị xóa bỏ, và những gì cô đã phải chịu đựng từ hành động của hắn gây ra cũng chẳng thể lãng quên.
Cô, bây giờ đã mất niềm tin ở hắn, thế nhưng cô không thể phủ nhận một điều rằng bản thân vẫn còn tình cảm với hắn.


Cô muốn mình mở lòng một lần nữa… nhưng những ám ảnh của quá khứ vẫn còn đó khiến cô không có dũng cảm bước tiếp, cô sợ bản thân một lần nữa bị nhấn chìm xuống đáy vực tăm tối, cảm giác đó vô cùng khủng khiếp, cô không hề muốn bản thân phải trải qua thêm bất kỳ lần nào nữa!!!
Trong bầu không khí ngượng ngùng, giọng nói trầm ấm của Phương Thần Phong đều đều vang lên bên tai Hà Linh Chi:
“Anh không mong em sẽ tha thứ những lỗi lầm của anh! Anh chỉ mong em có thể cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, một cơ hội để anh được chuộc lỗi và bù đắp cho mẹ con em, một cơ hội để anh được theo đuổi em.

Nếu em mệt rồi thì hãy cứ ngừng lại nghỉ ngơi, mọi chuyện còn lại cứ để anh lo… Anh yêu em, Chi Chi!!!”
Không có tiếng đáp trả sau những gì Phương Thần Phong vừa nói, nhưng hắn cũng không quá thất vọng về điều này, cô không phản đối cái ôm của hắn, đó chính là một dấu hiệu tốt, chỉ cần hắn cố gắng hơn nữa, cô nhất định sẽ chấp nhận hắn.
“Đúng rồi, ba đứa nhóc vẫn chưa có tên, em định đặt như thế nào?”
Nghe hắn nhắc đến chuyện đặt tên, Hà Linh Chi lại nhớ đến cách đặt tên tạm thời của Phương Thần Phong đối với các con, ngay lập tức cô liền nghiêng người về phía trước cách xa hắn một khoảng nhất định hỏi:
“Là anh đặt tên thân mật cho tụi nhỏ?”
“Đúng vậy.”, Phương Thần Phong trả lời một cách thản nhiên trước câu hỏi của Hà Linh Chi.
Thấy hắn như vậy, cô liền chừng mắt lườm hắn một cái rồi mới cau mày suy nghĩ đặt tên cho tụi nhỏ.

Qua một lúc lâu, cuối cùng Hà Linh Chi liền lên tiếng:
“Anh cả thì gọi Tư Sở, anh hai thì gọi Tư Minh, còn em út thì gọi Y Na.”
Suốt cả quá trình, ánh mắt cưng chiều của Phương Thần Phong không hề rời khỏi gương mặt Hà Linh Chi dù chỉ một giây, nghe cô nói vậy hắn chỉ gật gù đồng ý mà không có phản đối gì:
“Rất hay, ngay ngày mai chúng ta có thể làm giấy khai sinh cho tụi nhỏ.”

Bắt gặp ánh mắt ấy của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi lập tức nhận ra tư thế của bọn họ có phần quá thân mật, vậy là cô liền nhích người lùi ra xa hắn, nhưng cuối cùng lại bị vòng tay mạnh mẽ kia kéo về, thấy vậy cô lạnh giọng nói:
“Buông ra!!!”
“Không buông!! Từ giờ anh sẽ nắm thật chặt tay em, không bao giờ buông!!!”
Loay hoay một hồi mà chẳng làm gì được, cuối cùng Hà Linh Chi chỉ đành ngồi yên vị như cũ vì sợ đánh động tiểu bảo bối:
“Tụi nhỏ sẽ mang họ của tôi.”
Một thoáng im lặng sau câu nói ấy của Hà Linh Chi, nhưng ngay sau đó Phương Thần Phong liền nói:
“Không sao.

Đợi khi nào chúng ta làm đám cưới thì đi đổi lại cũng không muộn.”
“Anh…”
Lời Hà Linh Chi còn chưa nói ra thì đôi môi anh đào đã bị đôi môi bạc lạnh của Phương Thần Phong phủ lên, trong lúc cô còn đang ngỡ ngàng thì hắn đã liên tục đánh tới, một bên là con, một bên là hắn, cuối cùng Hà Linh Chi bị kẹt lại ở giữa, bất động để Phương Thần Phong nắm quyền chủ động.
[…].