Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 149: Chết Dưới Tay Cô





Trong cơn điên loạn, Hà Linh Chi vô thức đi về phía chiếc xe nơi Nhược Hy Ái Linh đang ở bên trong, mà trùng hợp thay Triệu Y Vân cũng đang ẩn nấp ngay bên mạn sườn xe.

Nhìn thấy vậy Tống Hạ Vũ liền chửi thề một câu toan chạy tới chỗ đó liền bị Khương Tuấn Hạo cản lại:
“Không được di chuyển!!! Ái Linh cũng hiểu rất rõ cách xử lí tình huống này, cậu đừng lại đó gây thêm rắc rối cho con bé.”
“Nhưng…”
“Cậu có nhìn thấy Ái Linh đã tắt hết đèn bên trong xe đi hay không? Nhược điểm của Linh Chi mỗi lần bộc phát biến thể chính là khả năng quan sát kém, con bé sẽ chỉ tấn công vào những gì đang di chuyển!!! Điều bây giờ cần làm là nhanh chóng khởi động hệ thống gây mê!!”
Phương Thần Phong ở một bên mặc dù vô cùng khẩn trương nhưng cũng không thể làm gì khác, chẳng cần đến thuộc hạ hay bất cứ ai, hắn không nói gì mà lặng lẽ tự mình khởi động hệ thống gây mê.
Bên phía Nhược Hy Ái Linh lúc này, ở bên ngoài xe, Hà Linh Chi đang không ngừng tìm kiếm cái gì đó thông qua cửa kính chắn gió, còn bên mạn sườn còn lại, Triệu Y Vân cũng đang nhẹ nhàng lẩn tránh ánh mắt tìm tòi của cô.

Bởi vì cả hai người bọn họ đều biết cách xử lý tình huống này nên cũng khá bình tĩnh mà ứng phó, đôi con ngươi màu xanh không tiêu cự của Hà Linh Chi không ngừng đảo qua chỗ mà Nhược Hy Ái Linh đang ngồi, giống như suy nghĩ gì đó cô liền nâng tay muốn mở cửa xe, nhưng kết quả lại bị khóa, điều này khiến cho tâm tình Hà Linh Chi lập tức không vui, hai đầu lông mày của cô lập tức cau chặt rồi dùng lực giật mạnh cánh cửa làm nó bị bung ra khỏi xe.

Trước tình huống này, Nhược Hy Ái Linh vẫn bình tĩnh như cũ ngồi im không động đậy, thế nhưng đen đủi thay, bởi vì cô đang bị thương nên bằng khứu giác của mình Hà Linh Chi đã đánh hơi được mùi tanh nồng của máu, chính vì điều này đã kí.ch thích sự cuồng dã bên trong cô, đôi bàn tay với những đường gân chằng chịt vươn ra toan túm lấy Nhược Hy Ái Linh thì đúng lúc này Triệu Y Vân ở phía bên kia cửa xe lập tức mở cửa kéo cô ấy ra, phải nói rằng nếu như Triệu Y Vân chậm một giây nữa thôi thì cái cổ của Nhược Hy Ái Linh đã bị bẻ gãy.
Sau khi rời khỏi xe, Triệu Y Vân lập tức nói với Nhược Hy Ái Linh:
“Mau chạy đến chỗ đại ca, trên người cậu đang có máu, điều này sẽ kích thích Linh Chi nhiều hơn, lúc đó hãy khởi chạy hệ thống gây mê, mình sẽ ở lại giữ chân cậu ấy!!”
“Nhưng…”
“NHANH!!!”, Triệu Y Vân quát lớn với Nhược Hy Ái Linh rồi đẩy vai trái của cô ấy một chút.
Nghe vậy Nhược Hy Ái Linh lập tức quay người ôm vai chạy về hướng nhóm người Khương Tuấn Hạo.
Ngoảnh lại phía sau liền thấy Hà Linh Chi đã thoát được ra khỏi xe, trên tay cô ấy đang cầm cái đầu của bác sĩ sơ cứu cho cô vừa rồi, ánh mắt khát máu của Hà Linh Chi nhìn thẳng vào Triệu Y Vân rồi lao nhanh về phía cô.

Bằng thân thủ của mình, Triệu Y Vân nhanh chóng chạy về phía những thân cây cổ thụ lớn, lợi dụng cơ thể nhỏ nhắn của mình mà luồn lách qua các gốc cây xen kẽ nhau nhằm làm loạn hướng tấn công của Hà Linh Chi.

Thế nhưng, bởi vì loại thuốc mà Hà Linh Chi bị tiêm là loại mới cải biến nên tác dụng của nó cũng mạnh hơn rất nhiều, cô cứ thế trực tiếp dùng sức đẩy ngã những thân cây chắn ngang tầm mắt mình mà đuổi theo Triệu Y Vân.

Chẳng mấy chốc Hà Linh Chi đã đuổi kịp đến ngay phía sau cô ấy, ánh mắt dã thú của cô lúc này nhìn chằm chằm vào tấm lưng mảnh mai của Triệu Y Vân phía trước rồi vung tay ra, nhưng lúc này Triệu Y Vân vốn đang thục mạng chạy liền quay người đánh một đòn vào ngay bả vai của Hà Linh Chi khiến cánh tay đang hướng đến của cô bị văng ra.

Hành động này của Triệu Y Vân đã cứu cô ấy một mạng nhưng lại khiến cơn giận dữ của Hà Linh Chi tăng vọt, cô gầm một tiếng thật lớn rồi vung tay đánh ngã Triệu Y Vân, bởi vì lực tay của Hà Linh Chi vô cùng mạnh nên cơ thể Triệu Y Vân đã bị bay đi một khoảng rồi đập người vào một thân cây gần đó, máu tươi từ miệng cũng phun ra một ngụm, hiển nhiên một đòn nhẹ này của Hà Linh Chi thôi cũng đủ khiến cho Triệu Y Vân mất nửa cái mạng.
Hà Linh Chi không nói gì mà từ từ đi đến đứng trước mặt Triệu Y Vân, bởi vì bị thương khá nặng nên cô ấy không thể đứng dậy né tránh.

Đúng lúc này ở mạn rừng bên cạnh, Phương Thần Phong đã có mặt từ bao giờ, trên tay hắn đang cầm thiết bị gây mê, vốn hắn vẫn đang canh chuẩn xác vị trí thích hợp để gây mê cô, nhưng khi mắt thấy cô tấn công Triệu Y Vân như vậy hắn lập tức cầm một viên đá dưới chân ném về phía hai người.
Mặc dù bản thân Phương Thần Phong vốn đã không còn chút thiện cảm nào với Triệu Y Vân nên hắn cũng không quá quan tâm đến mạng sống của cô ta, nhưng trước khi đến đây hắn đã từng hứa với Khương Tuấn Hạo rằng không được làm tổn hại đến Triệu Y Vân, hơn nữa hắn biết Triệu Y Vân dẫu sao cũng từng là người thân của Hà Linh Chi, nên hắn muốn cô sẽ xử lý cô ta khi đủ tỉnh táo chứ không phải trong tình cảnh bị biến thể chi phối như hiện tại, hắn không muốn khi cô trở lại bình thường sẽ ân hận bản thân mình.
Hành động vừa rồi của Phương Thần Phong đã thu hút được sự chú ý của Hà Linh Chi, đôi mắt màu xanh của cô lập tức phóng thẳng đến chỗ hắn, mang gương mặt hung tàn cô từ từ đi về phía hắn.

Nhìn động thái của cô, Phương Thần Phong liền từ từ lùi ra phía sau nhằm tránh xa vị trí của Triệu Y Vân nhất có thể, thế nhưng cuối cùng Hà Linh Chi cũng không còn nhẫn lại nữa mà trực tiếp hét lớn rồi lao về phía hắn.

Phương Thần Phong phía đối diện lập tức nhảy sang phía bên cạnh để né tránh một đòn chí mạng này của cô, ngay sau đó cả hai người lập tức giao đấu với nhau, nhưng Phương Thần Phong chỉ giám né tránh đòn đánh tới của cô mà không giám phản công, hắn quả thực không đủ can đảm để làm điều đó.

Qua một hồi giao đấu Phương Thần Phong phát hiện ra rằng cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, bởi vì để tránh thoát được những đòn kia của cô hắn phải dùng gấp hai thậm chí là gấp ba lần sức mạnh cùng tốc độ so với bình thường, cứ cái đà này thì chẳng bao lâu nữa hắn cũng bị cô phế bỏ.
Nghĩ vậy Phương Thần Phong lập tức lấy từ trong đai bộ quần áo chiến binh ra thiết bị gây mê, sau khi kích hoạt xong hắn lập tức đánh tới chỗ Hà Linh Chi nhằm tiếp cận gần cô nhất có thể.

Có vẻ như vì bị biến thể điều khiển nên Hà Linh Chi đã không còn sử dụng được những phương thức giao đấu như khi ở trạng thái bình thường, nếu không e là Phương Thần Phong đến cơ hội tiếp cận cô cũng không có chứ đừng nói đến phản công.
Đúng lúc này Hà Linh Chi lại chuẩn bị đánh tới, cánh tay của cô vung lên như muốn đánh vào thái dương của Phương Thần Phong, thấy vậy hắn liền cúi người rồi bắn một mũi thuốc mê vào bắp đùi của cô, bởi vì đây là loại thuốc mê liều mạnh nên ngay khi Hà Linh Chi vừa bị bắn phải liền có chút choáng váng, thế nhưng cô cũng chỉ cúi đầu lắc lắc vài cái khi ngẩng lên đã là một khuôn mặt tức giận như trước.
Tình cảnh này khiến cả Phương Thần Phong và nhóm người Khương Tuấn Hạo kinh ngạc vô cùng bởi vì thuốc mê hoàn toàn vô tác dụng đối với Hà Linh Chi, ngược lại việc biết bản thân vừa bị tấn công lại khiến Hà Linh Chi ngày càng điên cuồng hơn, những đòn đánh tới cũng theo đó mà mạnh hơn rất nhiều.

Tình thế này làm cho Phương Thần Phong không còn cách nào khác ngoài việc nhanh chóng vừa tránh đòn của cô vừa tìm cách thoát thân.
Nhóm người Tống Hạ Vũ vốn định tiến lên yểm trợ nhưng lại bị Khương Tuấn Hạo cản lại, bởi vì càng nhiều người vậy quanh Hà Linh Chi lại càng kích thích bản tính dã thú bên trong người cô, hi vọng duy nhất của bọn họ chính là hệ thống gây mê kia, nhưng cuối cùng thì nó lại không có tác dụng với cô.
Chống cự đến được hiện giờ Phương Thần Phong cũng đã gần mất hết thể lực, chẳng bao lâu hắn đã bị dồn đến bìa rừng, ngay sau lưng hắn chính là bức tường bao quanh.


Lúc này Phương Thần Phong vừa tránh được một đòn khác của cô vừa đảo mắt quan sát xung quanh tìm đường thoát thân, thế nhưng ngay lúc hắn đang không chú ý Hà Linh Chi đã nâng tay lên bẻ gãy một đoạn cành cây to bằng nửa cổ tay rồi đâm về phía hắn.
Khi Phương Thần Phong phát giác ra nguy hiểm thì đã không còn kịp nữa rồi, ngay lúc hắn vừa quay đầu lại thì liền hứng ngay một nhát đâm ngay bụng, cũng may trước đó hắn có di chuyển lùi lại một chút, nếu không với lực đâm kia rất có thể sẽ xuyên qua cơ thể hắn.
Một cơn đau đớn lập tức bủa vây lấy toàn thân Phương Thần Phong khiến hắn chẳng còn sức lực để đứng vững, thế nhưng chưa dừng lại ở đó, ngay khi Hà Linh Chi vừa đâm hắn được một nhát thì cô lập tức rút cành cây ra rồi định đâm tiếp lần nữa.

Bản thân Phương Thần Phong biết rằng nếu như hắn phải chịu thêm một đâm nữa của cô chắc chắn sẽ khó mà qua khỏi, nhưng hắn không thể làm gì được nữa, trong một giây ngắn ngủi ấy, từng kỉ niệm của hai người một lần nữa chạy nhanh qua đầu hắn, đôi môi đầy máu tươi của hắn cũng theo đó mà mỉm cười mãn nguyện, mãn nguyện vì được chết dưới tay cô.

Nếu được hỏi trên đời này điều gì khiến hắn hối tiếc nhất, câu trả lời của hắn là đã không thể nói được lời yêu với cô, dù một lần cũng không.

Nghĩ đến đây hai hàng nước mắt thống khổ của Phương Thần Phong liền lăn dài trên gò má cương nghị, chẳng quan tâm đến cánh tay đang đâm đến của cô, bàn tay to lớn của hắn nâng lên sờ vào gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sát ý của cô đang ở ngang ngực mình mà nhỏ giọng gọi:
“Chi Chi...”
[…].