Một tuần sau khi Phương Thần Phong biết Hà Linh Chi đang bị Cố Phong bắt giữ, cuối cùng thì KP cũng bắt đầu đưa ra điều kiện với hắn, bọn chúng muốn hắn phải giao lại toàn bộ số cổ phần mà hắn đang nắm giữ tại KP, điều này hắn đã dự tính từ trước, và việc hắn thâu tóm KP cũng một phần là vì nguyên nhân này.
Sau khi đoạn video ra điều kiện của Cố Phong kết thúc, Phương Thần Phong không suy nghĩ gì nhiều lập tức gọi Lâm Minh Thiện thông qua điện thoại nội bộ tập đoàn, nói:
“Cậu mau đi chuẩn bị biên bản chuyển nhượng cổ phần đi!”
“Được.”, Lâm Minh Thiện lạnh nhạt đáp.
Sau khi tắt máy, Phương Thần Phong lập tức phóng ánh mắt băng lãnh ra bầu trời bên ngoài, hiện tại đang là thời điểm nhiệt độ xuống đến mức thấp nhất, những bông tuyết trắng muốt cũng bắt đầu rơi.
Kể từ lúc Hà Linh Chi rời đi, tâm tư của Phương Thần Phong cũng giá lạnh như những bông tuyết ngoài kia, nhưng nỗi nhớ cô càng ngày càng lớn dần đã thôi thúc hắn phải kiên trì, trái tim hắn cũng vì điều này mà tiếp tục đập.
Nhớ đến sự vô tư không quan tâm đến bản thân mình của cô, hắn lại bắt đầu cảm thấy lo âu, bởi vì thời gian trước đây, hầu như đêm nào hắn cũng ôm cô vào trong lòng mà ngủ nên hắn hiểu rất rõ thể trạng của cô, nhiệt độ cơ thể cô luôn thấp hơn người bình thường rất nhiều, mỗi đêm hắn đều phải xoa tay cô thật lâu mới làm giảm bớt đi sự lạnh lẽo ấy, nhưng bây giờ, khi không có hắn ở bên, có phải cô đang rất lạnh hay không? Lạnh cả thể xác lẫn tâm hồn?
Không có câu trả lời cho những câu hỏi kia, Phương Thần Phong chỉ biết một điều rằng bản thân hắn phải cô gắng hơn nữa, cố gắng để đem cô trở về, hắn muốn được một lần giải thích rõ mọi chuyện với cô, hắn muốn được một lần nói lời yêu với cô, nếu ngày đó đến, cho dù hắn có phải đánh đổi bằng mạng sống này thì hắn cũng thấy xứng đáng.
Phương Thần Phong cứ thế đứng nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài cửa kính mà nhớ đến Hà Linh Chi, bóng lưng hắn lúc này lại trở về với sự cô độc như trước khi có sự xuất hiện của cô, nhưng khác với trước kia, bây giờ ở hắn ngoài sự lạnh lẽo và cô đơn ra thì còn có thêm sự thê lương, ảm đạm.
---------
Trong phòng làm việc của Cố Phong tại KP, sau khi J báo cáo xong tình hình công vụ của bang hội, Cố Phong suy nghĩ một chút hỏi:
“Bên phía Phương Thần Phong sao rồi?”
“Hắn vẫn chưa phản hồi chúng ta thưa chủ nhân.”, J cung kính trả lời.
Cố Phong không nói gì mà nhìn chăm chú vào màn hình phía đối diện, nội dung trên chiếc màn hình đó chính là đoạn băng giám sát phòng hồi sức của Hà Linh Chi.
Lúc này Hà Linh Chi đang ngồi dựa người vào đầu giường bệnh, còn Triệu Y Vân thì đứng ngay bên cạnh giường, trong căn phòng này hắn đã đặt vô số camera giám sát và máy ghi âm, chỉ cần Hà Linh Chi có bất cứ hành động nào đáng ngờ hắn sẽ phát hiện ngay lập tức.
“Cô đến đây làm gì? Xem tôi còn sống hay đã chết?”, Hà Linh Chi lạnh nhạt nói với Triệu Y Vân, ánh mắt lạnh băng của cô vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước mà không để Triệu Y Vân vào trong mắt.
Triệu Y Vân nghe vậy thì nhíu mày nói:
“Mình làm những điều này chẳng phải tốt cho cậu sao? Cậu chẳng cần lo lắng về thứ bên trong mình nữa, thay vì tự ti và né tránh nó tại sao cậu không chấp nhận mà coi nó là một phần của cậu?”
“Từ bây giờ hãy gọi tôi là Alice!!! Tên của tôi chỉ những người thân thuộc với tôi mới được phép gọi, và cô cũng đừng nói với tôi bằng thái độ thân thiết như vậy, sau tất cả những gì mà cô đã làm thì mối quan hệ giữa hai chúng ta đã rẽ sang một hướng khác rồi, chính vì vậy cô hãy cứ làm những gì cô muốn, và đừng lấy tôi ra làm cái cớ cho sự phản bội của mình…”, Hà Linh Chi tức giận nói.
“Tất cả những gì đang xảy ra đều là do cô mà ra!!! Tại sao tất cả mọi người đều dồn sự chú ý lên mình cô? Tôi cũng là thành viên của Huyết Sắc Bang kia mà, tại sao tôi lại phải sống dưới cái bóng của cô? Từ bé cô đã được mọi người coi như công chúa mà yêu chiều, mọi nhiệm vụ mà cô được giao cũng nhẹ hơn chúng tôi rất nhiều, rồi cũng vì cái lí do là cô chưa đủ kĩ năng thực chiến nên luôn luôn được mọi người bao bọc, che chở, ngay đến cả người mà tôi đem lòng thương nhớ cũng yêu cô.
Tại sao, tại sao luôn luôn là cô!!!!”, Triệu Y Vân phẫn hận cắt ngang câu nói của Hà Linh Chi.
Sau khi nghe những gì Triệu Y Vân vừa nói, Hà Linh Chi chỉ im lặng mà không nói gì, những lời Triệu Y Vân quả không hề sai, ở Huyết Sắc Bang, từ bé cô đã luôn được mọi người cưng chiều, bao bọc, tuy vậy không có nghĩa là cô không cố gắng hết sức mình để trở thành người mạnh mẽ, cô chưa từng muốn mình sẽ trở thành gánh nặng, là điểm yếu của Huyết Sắc Bang.
Còn vấn đề tình cảm, cô cũng đã biết Triệu Y Vân có tình cảm đặc biệt với Wiliam Franky từ lâu, cũng chính vì thế nên cô đã cố gắng giữ khoảng cách với anh nhiều nhất có thể, nhưng có lẽ mọi chuyện đã không đi theo dự tính của cô, để cuối cũng dẫn đến sự tình của ngày hôm nay.
“Nếu như đó là những gì mà cô nghĩ thì tôi cũng chẳng còn gì để nói về vấn đề này cả, nhưng có một điều này tôi muốn nói với cô,… đến tận bây giờ tôi cũng chưa một lần căm hận cô, tôi chỉ cảm thấy thất vọng, thất vọng vì cô đã không còn là Triệu Y Vân mà tôi từng biết!!”, Hà Linh Chi bình thản nói ra những gì bản thân đang suy nghĩ.
Nghe vậy Triệu Y Vân không những không ổn định lại mà còn kích động hơn, cô nói:
“Thất vọng? Cô lấy tư cách gì để mà thất vọng về tôi? Nếu cô đã muốn vạch rõ quan hệ giữa chúng ta như vậy thì được thôi, bắt đầu từ bây giờ tôi và cô sẽ không còn liên hệ gì nữa!!!”
Triệu Y Vân nói xong thì tức giận rời khỏi phòng hồi sức, thấy cô ấy như vậy Hà Linh Chi liền thở dài một tiếng rồi nghiêng người nằm xuống quay lưng về phía camera, tại góc chết của máy giám sát, những giọt nước mắt mặn đắng bắt đầu lăn dài trên khóe mi Hà Linh Chi.
Nhìn một màn vừa rồi thông qua màn hình giám sát, Cố Phong lập tức cười lớn đầy thỏa mãn, đây chính là những gì hắn mong đợi, thời gian trước đó hắn đã phải tốn rất nhiều công sức để tạo dựng lòng đố kị này bên trong Triệu Y Vân, để một khi thời cơ chín muồi, cô ta sẽ là quân cơ hữu dụng nhất trong tay hắn, và bây giờ chính là thời điểm đó.
Nở một nụ cười nham hiểm, Cố Phong nghiêng mặt nói với J ở bên cạnh:
“Tiếp tục tạo áp lực cho hắn, chúng ta không cần vội vàng, trò chơi này mới chỉ vừa bắt đầu thôi!!!”
“Vâng thưa chủ nhân.”, J cung kính cúi đầu nhận lệnh rồi đi ra ngoài.
---------
Trong phòng giam của Lưu Kha Nguyệt tại Hắc Phong Bang.
Phương Thần Phong lúc này đang nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế ung dung hút điếu xì gà, phía trước mặt, Lưu Kha Nguyệt đang được thuộc hạ của hắn thực hiện tra tấn.
Hắn quả thực phải tán thưởng khả năng chịu đựng của cô ta, suốt thời gian qua cô ta vẫn bị người của hắn tra khảo vô cùng đều đặn nhưng cô ta vẫn cứng miệng không chịu khai ra viện nghiên cứu mật của Robert Devon nằm ở đâu.
Đúng lúc này, Phương Thần Phong lập tức ra hiệu cho thuộc hạ của hắn dừng tay, đứng dậy đi đến trước mặt Lưu Kha Nguyệt, hắn lạnh lùng nhìn cô ta một chút rồi nói:
“Rốt cuộc thì Cố Phong đã huấn luyện cô như thế nào mà cô có thể cứng miệng đến như vậy? Hay là tình yêu mà cô dành cho hắn lớn đến nỗi cô sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình vì hắn ta?”
“Cố Phong?”, Lưu Kha Nguyệt hiện tại thê thảm vô cùng, mặt mũi cùng cơ thể cô ta đâu đâu cũng toàn là máu, nghe câu hỏi của Phương Thần Phong, cô ta nghi hoặc hỏi lại.
Nhìn biểu hiện này của Lưu Kha Nguyệt, Phương Thần Phong có thể chắc chắn rằng cô ta không hề biết thân phận thật của Cố Phong, hắn nghĩ mình có thể lợi dụng điểm này.
“Cô không biết thân phận thật của hắn ta? Haha… hắn ta không phải Lý Hàn Ân, mà là Cố Phong, là con của thuộc hạ th.ân cận đi bên cạnh cha tôi!!! Nếu cô coi trọng hắn ta như vậy, tôi lại rất muốn biết ở trong lòng Cố Phong, vị trí của cô nằm ở đâu!”
Dứt lời, Phương Thần Phong lập tức lệnh cho thuộc hạ kết nối máy với KP, Lưu Kha Nguyệt ở một bên vẫn còn vô cùng bất ngờ với những gì Phương Thần Phong vừa nói.
Sau một chuỗi những âm thanh cứng nhắc, cuối cùng đối phương cũng đã nhấc máy, hình ảnh của Cố Phong lập tức xuất hiện trên màn hình, nở một nụ cười đắc ý hắn nói:
“Sao rồi Phương Thần Phong, đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
Nghe vậy Phương Thần Phong liền nhếch miệng nói:
“Khoan hãy nói đến vấn đề đó, trước tiên tôi muốn cho Cố lão đại gặp người này!!!”
Máy quay của Phương Thần Phong lập tức chuyển đến trên người Lưu Kha Nguyệt, mà lúc này cô ta cũng vừa hay ngẩng mặt nhìn về phía bọn họ, ánh mắt đầy mong chờ, đầy lưu luyến của cô ta ghim chặt lấy Cố Phong trong màn hình treo tường, nói:
“Chủ nhân.”
Nhưng đáp lại tiếng gọi đó, Cố Phong không hề tỏ ra bất cứ thái độ gì, họa may chỉ là có chút bất ngờ với tình trạng hiện tại của cô ta, lúc này Phương Thần Phong mới tiếp tục lên tiếng:
“Sao? Thấy kiệt tác của tôi thế nào, Cố Phong?”
Ánh mặt của Cố Phong lập tức thay đổi sau câu hỏi ấy, hắn gằn giọng nói:
“Mày cho tao xem cô ta là có dụng ý gì? Uy hiếp? Trao đổi? Phương Thần Phong, cô ta cũng chỉ là một trong vô số đầy tớ của tao mà thôi, có cũng được, mà không có cũng chẳng sao, nhiệm vụ thất bại là do lỗi của cô ta, nên cô ta phải tự gánh chịu những hậu quả mà bản thân đã làm ra!!! Chuyện bây giờ mày cần làm nhất lúc này là chuẩn bị biên bản chuyển nhượng cổ phần mới đúng, tao sẽ chỉ cho mày thời hạn hết ngày hôm nay, nếu sáng ngày mai tao không thấy nó trong phòng làm việc của mình, thì mày hãy chuẩn bị tinh thần cho món quà tiếp theo đi, có thể là một bàn tay, hoặc một bàn chân của Hà Linh Chi chẳng hạn? Tao rất có hứng thú với công việc đó!!! Hahaha…”
Nói xong Cố Phong lập tức ngắt kết nối cuộc gọi, còn Phương Thần Phong bên này cơn thịnh nộ cũng đã đạt đến đỉnh điểm, hắn tức giận đi về phía Lưu Kha Nguyệt nói:
“Cô thấy gì chưa, Lưu Kha Nguyệt? Một quân cờ, một đầy tớ, không hơn không kém, sau những gì mà cô hi sinh cho hắn ta, cuối cũng nhận lại cũng chỉ có nhiêu đó? Tôi biết cô là người thông minh, và cũng là người hiểu rõ con người Cố Phong nhất, hi sinh như vậy, có đáng hay không?”
Dứt lời Phương Thần Phong cũng không nói gì thêm mà quay người rời khỏi phòng giam, lần này hắn sẽ đánh vào tinh thần của cô ta thay vì thể xác, bởi vì hắn chắc chắn rằng cơ thể cô ta không hề bình thường.
Trong phòng giam lúc này chỉ còn lại mình Lưu Kha Nguyệt vẫn còn đang thất thần vì những câu nói vừa rồi của Cố Phong, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên gương mặt nhem nhuốc màu máu và vết thương của cô ta, rồi dần dần, những tiếng nức nở cũng bắt đầu vang lên.
Suy cho cùng thì Lưu Kha Nguyệt cũng giống như bao người khác, dù tốt đẹp hay xấu xa thì cũng đều muốn có được tình yêu và hạnh phúc, nhưng cuối cùng lại bị hiện thực và hoàn cảnh vùi dập, xuất thân trong môi trường tăm tối nhưng cô ta vẫn luôn khao khát có được thứ tình yêu đẹp đẽ từ chính nơi tận cùng của xã hội, và Cố Phong chính là người đã đem lại cho cô ta cảm giác đó, vì hắn cô ta có thể hi sinh mọi thứ, vì hắn cô ta có thể làm tất cả những gì mà hắn yêu cầu, nhưng cô ta đã sai, sai khi đặt tâm tư lên nhầm người, để rồi nhận lại kết cục cay đắng như hiện tại.
[…].