Nhìn vào màn hình tối đen, hai bàn tay Phương Thần Phong lập tức nắm thật chặt, qua những gì mà Lý Hàn Ân vừa nói, hắn hoàn toàn có thể khẳng định hắn ta biết rõ Hà Linh Chi đang ở nơi nào, như vậy có nghĩa là những suy đoán của hắn là đúng.
Nhìn về phía Lâm Minh Thiện đang đứng bên cạnh, Phương Thần Phong lạnh giọng nói:
“Thực hiện bước tiếp theo!”
“Được!”
Kể từ lúc biết tin Hà Linh Chi rời đi đến nay, thái độ của Lâm Minh Thiện đối với Phương Thần Phong đã có rất nhiều sự thay đổi, bây giờ anh chỉ dùng thân phận là bạn của hắn mà nói chuyện chứ không phải thư kí, ánh mắt nhìn hắn cũng luôn luôn hiện hữu sự đối nghịch.
Cũng đúng thôi, trước đây Lâm Minh Thiện đã hết sức can ngăn quyết định của hắn, nhưng hắn vẫn một hai cho là đúng rồi thực hiện, để bây giờ, khi hiện thực đã khiến hắn vỡ lẽ anh liền khinh thường hắn.
Phương Thần Phong cũng không trách móc gì anh, bởi vì đến chính bản thân hắn còn tự thấy bản thân mình tồi tệ ra sao thì người khác nghĩ như vậy cũng là lẽ đương nhiên.
Lúc này, trong căn phòng làm việc chỉ còn lại mình Phương Thần Phong, như suy nghĩ đến gì đó, hắn liền mở máy tính lên thao tác một chút, một lúc sau trên màn hình máy tính liền hiện ra vô vàn khung cảnh do camera ghi lại tại Hắc Phong Bang.
Phương Thần Phong vừa truy xuất toàn bộ dữ liệu từ kho lưu trữ, nhân vật chính trong mỗi khung hình ấy đều là Hà Linh Chi, những nơi cô từng đi qua, những việc cô từng làm kể từ khi cô chuyển đến Hắc Phong Bang đều được ghi lại, Phương Thần Phong cứ thế ngồi đan tay đặt lên bàn chăm chú xem.
Trong số mười khung hình hắn đang mở, có một khung hình khiến hắn chú ý, đó là camera trong phòng ăn, nhìn vào ngày tháng hiển thị trên góc, đó là ngày mà hắn bắt đầu bay sang Mỹ.
Nhìn vào dáng người mảnh mai của cô đang loay hoay trong nhà bếp, bên môi Phương Thần Phong liền nâng lên một nụ cười mỉm, hắn im lặng quan sát kĩ xem cô định làm món gì, hóa ra là bánh kem.
Nhớ đến tối hôm đó, cô đã một hai muốn hắn ăn thử miếng bánh kia, nhưng cuối cùng hắn lại vì thông tin về bé con mà đã không nếm thử dù chỉ một chút, chắc hẳn lúc đó cô đã buồn lắm.
Nhấn nút chuyển tiếp sang video khác, Phương Thần Phong liền phát hiện ra suốt khoảng thời gian hắn đi Mỹ, cô ngày nào cũng đều học làm bánh kem, cô là vì muốn hắn nếm thử mà tốn nhiều công sức như vậy sao? Vậy mà cuối cùng hắn lại làm cô thất vọng không thôi, hắn quả thực là một tên khốn, một tên đàn ông bội bạc.
Ngắm nhìn gương mặt tươi cười vô cùng vui vẻ của Hà Linh Chi khi làm bánh, lòng hắn cảm thấy thực ấm áp.
Luôn luôn là như vậy, mỗi khi được ở gần cô hắn mới buông thả bản thân mà bộc lộ tâm tư tình cảm của mình, trong cái xã hội tràn ngập mưu mô này, duy nhất chỉ có mình cô đem lại cho hắn cảm giác an toàn như thế, sự dịu dàng pha chút bướng bỉnh của cô đã xoa dịu trái tim lạnh lẽo của hắn, và cũng chính vì điều đó mà cô trở nên đặc biệt với hắn hơn ai hết, khiến hắn vô cùng yêu thương và trân trọng cô, tựa như cô là bảo vật vô giá đối với hắn vậy.
Phương Thần Phong cứ thế ngồi xem hết đoạn băng này đến đoạn băng khác, cho đến khi đoạn băng ngày cô và Lưu Kha Nguyệt xảy ra tranh chấp tại chỗ ở của Tiểu Bao, nụ cười trên môi hắn liền tắt ngấm mà thay vào đó là sự lạnh lẽo, âm hiểm.
Sau khi xem xong đoạn băng, hai đầu lông mày hắn liền cau lại như đang ẩn nhẫn một điều gì đó, Phương Thần Phong cảm thấy thực khó thở khi nhìn thấy cô cố tình che dấu vết thương với hắn như vậy, có phải sau những gì mà hắn đã làm, cô đã mất đi niềm tin nơi hắn nên cô mới không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt hắn như vậy? Thì ra suốt khoảng thời gian đó, cô đã tự thu mình lại trong cái vỏ bọc cứng rắn mà bản thân đã tạo ra, đó là sự mạnh mẽ gượng gạo, sự phóng túng bất cần cứng nhắc? Lý do cô vẫn tiếp tục nhẫn nhịn mà ở lại là vì muốn tìm ra nguyên nhân khiến hắn trở nên như vậy hay sao? Cho nên sau những lời nói kia của hắn cô mới dứt khoát rời đi như thế?
Hắn đã từng nói với cô rằng, cô hãy coi hắn như bầu trời của mình mà tự do bay lượn, tự do sống đúng với con người thật của mình, mọi việc bên ngoài hãy cứ để hắn thay cô giải quyết, nhưng giờ thì sao chứ? Hắn là người cho cô hy vọng nhiều nhất, thì hắn cũng là người khiến cô thất vọng nhiều nhất, có phải trong lòng cô bây giờ, hắn cũng giống như những tên đàn ông bội bạc khác? Phương Thần Phong bị những suy nghĩ này của mình làm cho đau đớn không thôi, bàn tay phải nâng lên ôm lấy ngực trái của mình rồi cúi đầu.
Một lúc sau, Phương Thần Phong liền ngẩng đầu lên, từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một con dao lưỡi ngắn, hắn không chút chần chừ lập tức kéo tay áo sơ mi lên rồi thẳng tay cắt một đường lên cẳng tay, m.á.u tươi lập tức chảy ra, nhỏ cả xuống văn kiện trên bàn làm việc.
Gương mặt Phương Thần Phong vẫn lạnh lùng như cũ mà nhìn vào miệng vết thương, kể từ bây giờ, mỗi khi hắn nhớ lại những đau khổ mà Hà Linh Chi đã từng phải trải qua vì hành động của mình, thì hắn sẽ cắt lên tay một đường để nhắc nhở bản thân đã từng khốn nạn như thế nào, đã từng ác độc với cô ra sao.
Tùy tiện lấy một chiếc khăn sạch trong ngăn bàn, Phương Thần Phong bình thản băng bó vết thương rồi tiếp tục làm việc, điều quan trọng nhất bây giờ hắn phải làm là khiến Lý Hàn Ân để Hà Linh Chi xuất đầu lộ diện càng sớm càng tốt, có như vậy thì khả năng cứu cô thoát khỏi bọn chúng càng nhanh.
Hắn không quá lo lắng về phần Lý Hàn Ân, điều mà hắn bận tâm nhất chính là Robert Devon, hắn không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu Hà Linh Chi rơi vào tay của ông ta nữa, bởi vì nói một cách chính xác thì ngay từ đầu cô đã là một con chuột bạch để ông ta thỏa mãn niềm tham vọng biế.n thái rồi, chính vì thế hắn phải đem cô về sớm nhất có thể nếu không cô sẽ bị ông ta hủy hoại.
---------
Trong căn phòng VIP của bar Mộng Ảo, đây là lần gặp mặt thứ hai của Lý Hàn Ân và Marcus Nelson.
Lần này Marcus Nelson là người lên tiếng trước:
“Không biết cuộc gặp mặt ngày hôm nay của chúng ta là thuận hay nghịch đây chủ tịch Lý?”
Lý Hàn Ân nghe câu nói này của Marcus Nelson lập tức cười trừ, giọng nói lạnh nhạt của hắn vang lên:
“Ngài Nelson đây chắc cũng đã biết tình hình của KP trước khi đến đây, vì vậy tôi nghĩ kết quả ra sao cậu cũng đã rõ hơn ai hết.”
“Trên đời này không có gì là chắc chắn cả, cho nên tôi mong chủ tịch Lý có thể nói rõ ràng hơn.”
Lời Marcus Nelson vừa dứt Lý Hàn Ân liền cười rồi nhận lấy tập tài liệu từ tay J, đấy chúng đến trước mặt Marcus Nelson, hắn nói:
“Mọi điều kiện tôi đã ghi rõ bên trong, cậu hãy đọc một chút rồi chúng ta sẽ tiến hành kí hợp đồng.”
Cầm bản hợp đồng trên tay, Marcus Nelson đọc qua một lượt rồi cười lớn đáp:
“Haha chủ tịch Lý, anh đúng là người thông minh, hậu đãi này của anh đối với tôi quả không nhỏ, tôi đồng ý thỏa thuận này của anh, KP sẽ nhận được nguồn vốn từ M&N ngay khi hợp đồng này được kí kết.”
“Hợp tác vui vẻ.”, trái ngược với lần trước, lần này Lý Hàn Ân chủ động dơ tay ra với Marcus Nelson, thấy thế Marcus Nelson cũng nâng tay đáp trả.
Chỉ sau chưa đầy bốn tiếng kể từ lúc nhận được nguồn vốn từ phía M&N, vị thế của KP lập tức trở lại vị trí thứ hai trong giới khi đồng loạt mua lại các dự án từ tay các nhà thầu, các trang báo cùng bản tin tài chính cũng thi nhau nhắc đến sự thay đổi chóng mặt này, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi giới thương trường trong khu vực nổi một trận bão lớn khi Phương Thị chính thức công khai cạnh tranh với KP.
Tầng cao nhất tập đoàn Phương Thị.
Tống Hạ Vũ ngồi trên ghế sofa hướng Phương Thần Phong nói:
“Xem ra Lý Hàn Ân muốn đấu với cậu đến cùng rồi!!!”
Nghe câu nói đó, Phương Thần Phong vẫn cúi đầu kí tài liệu trong tay, nhưng giọng nói mạnh mẽ vang lên:
“Hắn ta chưa đủ tư cách đó.”
“Hahaha… đúng là hắn không đủ tư cách để đấu với cậu trên thương trường, nhưng hắn lại đang nắm được điểm chí mạng của cậu trong tay, một khi đến bước đường cùng hắn nhất định sẽ sử dụng con bài này.”
Lúc này Phương Thần Phong mới dừng bút rồi đứng dậy đi về phía bàn trà, phóng ánh mắt băng lãnh ra bầu trời bên ngoài, hắn trầm giọng nói:
“Đó chính là mục đích mình công khai đối đầu với KP.”
Nói đến đây, căn phòng liền chìm vào khoảng im lặng, một lúc sau tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng bên trong, Lâm Minh Thiện từ bên ngoài đi vào lạnh lùng nói:
“Cá đã cắn câu.”
Anh vẫn như cũ giữ thái độ lạnh nhạt nhất đối với Phương Thần Phong, nhìn anh một lúc Phương Thần Phong liền nói:
“Để bọn chúng hả hê vài ngày rồi ra đòn cuối cùng.”
“Được!”, trả lời xong Phương Thần Phong lập tức quay người định rời khỏi phòng, lúc này Tống Hạ Vũ ở một bên mới lên tiếng:
“Mọi chuyện cũng đã xảy ra, hơn nữa Phong cũng không hề muốn điều này, tại sao cậu phải giữ thái độ đó?”
Bởi vì Tống Hạ Vũ không hề biết việc Lâm Minh Thiện có tình cảm đặc biệt với Hà Linh Chi nên hắn cho rằng thái độ này của anh có phần hơi quá đà, bởi vì quan hệ giữa năm người bọn họ vô cùng thân thiết, nên nếu chỉ vì vấn đề không liên quan đến mình mà Lâm Minh Thiện làm ra thái độ này thì có phần không thích hợp.
Sau những lời vừa rồi của Tống Hạ Vũ, Lâm Minh Thiện lập tức quay người tức giận nói lớn:
“Thái độ của mình là thái độ gì? Cậu là người ngoài cuộc nên đâu biết hắn ta đã làm ra những điều khốn nạn gì với Linh Chi, khốn nạn đến mức buộc cô ấy phải rời đi bằng mọi cách! Ngay từ đầu mình đã nói rằng làm như vậy là không thích hợp, nhưng hắn ta cứ khăng khăng tự cho mình là đúng mà quyết định tất cả.
Phương Thần Phong, ngay tại đây tôi nói rõ cho cậu một điều, đợi đến khi tìm ra được Linh Chi, tôi sẽ mang cô ấy đi, mang cô ấy tránh xa khỏi cậu, ở bên cậu cô ấy chỉ toàn nhận lấy đau khổ, cậu không xứng với tình cảm của cô ấy, cậu không xứng…”
‘Bụp’
Không để Lâm Minh Thiện nói hết câu Phương Thần Phong đã lao đến đấm một đấm vào gương mặt của anh, một chút máu tươi liền trào ra từ khóe miệng.
Lâm Minh Thiện cũng không chịu yếu thế mà nâng tay đánh trả, hai người đàn ông cao lớn anh tuấn cứ thế điên cuồng tấn công đối phương, Lâm Minh Thiện giống như đang chút hết mọi căm tức thời gian vừa qua lên từng cú đấm, còn Phương Thần Phong là vì câu nói vừa rồi của anh, rằng anh sẽ mang Hà Linh Chi rời khỏi hắn mãi mãi nên cũng ra tay không hề nhẹ.
Hắn đã từng nói rõ rằng cô chỉ có thể ở bên hắn, thuộc về mình hắn, đúng là hắn làm ra những điều khiến cô tổn thương, nhưng hắn có thể bù đắp cho cô bằng mọi giá, cho dù là cái mạng này của hắn, nhưng cô nhất định không được rời khỏi hắn, mãi mãi không.
Sau những gì Lâm Minh Thiện vừa nói cũng như hành động của hai người hiện tại thì Tống Hạ Vũ có vẻ cũng đã hiểu ra một chút vấn đề, lúc này anh không tiến đến can ngăn hai người mà ngồi một bên xem.
Nếu như đúng là Lâm Minh Thiện có tình cảm với Hà Linh Chi thì mọi chuyện trở nên phức tạp hơn rất nhiều, quen biết anh ta đã lâu nên Tống Hạ Vũ cũng rất hiểu tính cách của Lâm Minh Thiện, bình thường anh ta là một người có tính kiềm chế lớn nhất trong năm người bọn họ, nhưng ngày hôm nay anh ta lại có thể làm ra hành động này chứng tỏ tình cảm mà anh ta dành cho Hà Linh Chi là không hề nhỏ.
Hai người bọn họ đều có tính chiếm hữu rất cao, nhưng nếu một khi phải đặt bọn họ lên bàn cân thì Tống Hạ Vũ biết một điều rằng Phương Thần Phong sẽ thắng, bởi vì hắn ta sẽ không từ thủ đoạn mà giữ Hà Linh Chi ở bên mình, còn Lâm Minh Thiện, anh ta sẽ coi trọng quyết định của Hà Linh Chi, nếu sự lựa chọn của cô ấy là Phương Thần Phong thì anh ta sẽ lui về một bên mà âm thầm ở bên cô ấy, còn nếu cô ấy chọn Lâm Minh Thiện, e là… sẽ có một cuộc chiến lớn xảy ra giữa hai người bọn họ.
Trải qua hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người bọn họ mới chịu dừng lại, mỗi người nằm một bên mà kịch liệt thở dố.c, trên mặt, trên người có vô số vệt thâm tím, sau khi ổn định lại hơi thở, Lâm Minh Thiện liền quay sang nói:
“Cậu tốt nhất hãy cầu nguyện Linh Chi sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra, nếu không… tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.”
Nói xong Lâm Minh Thiện lập tức đứng dậy cầm áo vest rời đi, còn về phần Phương Thần Phong, hiển nhiên là hắn chịu nhiều đòn hơn bởi vì một bên tay hắn đang bị thương nên không thể hoạt động nhanh nhạy được.
Ngồi xuống ghế sofa, Phương Thần Phong lập tức đem ly rượu trên bàn uống cạn, quần áo không chỉnh tề kèm theo gương mặt bầm dập của hắn khiến Tống Hạ Vũ không nhịn nổi cười, thấy vậy Phương Thần Phong liền nói:
“Có tin là mình trực tiếp đá cậu ra ngoài kia không hả?”
“Hahaha\~\~\~”
Tống Hạ Vũ không những không sợ lời đe dọa của Phương Thần Phong mà còn cười to hơn, một lúc sau hắn nói:
“Không ngờ cậu cũng có ngày vì phụ nữ mà trở thành bộ dạng như vậy!”
“Cậu nghĩ mình khá khẩm hơn tôi?”
Một câu nói này của Phương Thần Phong khiến nụ cười trên môi Tống Hạ Vũ tắt ngấm, gương mặt điển trai có chút méo mó tức giận nói:
“Không liên quan đến cậu!!!”
Nghe vậy Phương Thần Phong liền cười khinh bỉ một tiếng, sau đó ánh mắt lạnh lẽo một lần nữa lại nhìn ra bầu trời bên ngoài.
‘Anh nhất định sẽ đem em trở về, Linh Chi.’
[…].