Sáng ngày hôm sau, hôm nay là ngày cuối tuần, trong phòng bếp Hà Linh Chi đang đứng chờ dì Ngô hâm lại đồ ăn cho mình, đúng lúc này Lưu Kha Nguyệt từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy trong phòng chỉ có một mình Hà Linh Chi cùng dì Ngô, mà lúc này bà ấy lại đang đứng quay lưng về phía bọn họ, cô ta nhẹ nhàng đi đến đứng trước mặt cô, vẻ mặt kênh kiệu nói:
“Tôi phải công nhận da mặt cô giày thật đó, cô không thấy là trong căn nhà này cô đang trở thành người thừa hay sao? Nếu tôi mà là cô thì tôi đã chấp nhận lời đề nghị trước đó tôi đã đưa ra rồi cuốn gói khỏi nơi này rồi.
Bây giờ đối với Phương Thần Phong mà nói thì cô chẳng là gì cả, tôi mới là người anh ấy quan tâm!!!”
Hà Linh Chi vẻ mặt thản nhiên nhìn Lưu Kha Nguyệt thao thao bất tuyệt, hai tay khoanh lại trước ngực, cô nhướng mày nói:
“Cô mới là người anh ta quan tâm? Thật không? Kể cả quá khứ dơ bẩn của cô anh ta cũng quan tâm?”
Bị nhắc đến điểm yếu của mình, Lưu Kha Nguyệt lập tức thay đổi thái độ, liếc nhìn về phía cầu thang liền bắt gặp dáng người quen thuộc, cô ta nghiến răng nói nhỏ:
“Muốn tôi cho cô biết anh ấy quan tâm tôi như thế nào đúng không? Được, hôm nay tôi sẽ cho cô thấy.”
Dứt lời, Lưu Kha Nguyệt không chút do dự nâng tay trái lên tự tát vào má trái của mình một cái thật đau, âm thanh mà nó phát ra quả thực rất to, dì Ngô ở phía đằng xa nghe vậy thì lập tức quay lại rồi chạy về phía bọn họ, ngay cả Phương Thần Phong ở bên ngoài cũng nhanh chân đi vào:
“Linh Chi à… tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cô mà, huhu… tôi chỉ muốn gỡ bỏ những hiểu lầm trước đây của hai chúng ta thôi… nếu cô không thích thì từ bây giờ tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa… Cô muốn tôi rời khỏi anh Phong đúng không? Được, tôi sẽ đi mà… tôi sẽ rời đi… cầu xin cô đừng làm hại tôi, huhu…”, Lưu Kha Nguyệt một tay ôm má ngồi dưới sàn nhà than khóc.
Phương Thần Phong vừa vào phòng ăn thì nghe thấy những gì mà cô ta nói, hắn cau mày nói lớn:
“Có chuyện gì xảy ra.”
Nói xong thì đi đến nâng tay đỡ Lưu Kha Nguyệt đứng dậy, dựa vào người hắn, cô ta bắt đầu diễn kịch:
“Phong à… em muốn rời khỏi nơi này… em sợ lắm…”
“Em nói rõ cho tôi nghe có chuyện gì xảy ra!!!”
“Linh Chi, huhu… Linh Chi cô ấy bắt em rời xa anh, nếu không… nếu không cô ấy sẽ khiến em chết không toàn thây… huhu…”
Nghe những lời mà Lưu Kha Nguyệt nói, ánh mắt của Phương Thần Phong liền chuyển sang trên người Hà Linh Chi.
Đón nhận những ánh mắt kia, Hà Linh Chi vẫn ung dung như cũ giống như mọi chuyện không hề liên quan đến mình, đôi bàn tay thon dài nâng lên thưởng cho Lưu Kha Nguyệt mấy cái vỗ tay, nói:
“Quá hay… diễn xuất quá hay… sao cô không đi làm diễn viên vậy Lưu Kha Nguyệt?”
“Cô nói gì vậy Linh Chi… tôi… tôi sẽ làm theo nhưng gì mà cô yêu cầu mà…”, Lưu Kha Nguyệt sợ hãi nói.
“Vậy cô đi chết đi.
Tôi muốn cô chết đó cô làm đi.”, Hà Linh Chi nói lớn.
“Linh Chi!!!”, Phương Thần Phong lên tiếng ngăn lời cô.
Không quan tâm đến thái độ của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi tiến lên một bước đứng ngay trước mặt Lưu Kha Nguyệt hỏi:
“Cô bảo tôi đánh cô, vậy… tôi đánh bằng tay nào?”
“Tất… tất nhiên là tay phải rồi…”, Lưu Kha Nguyệt ấp úng trả lời.
Hà Linh Chi nghe vậy thì gật đầu lặp lại:
“Ồ!!! Tay phải à…”
Dứt lời, Hà Linh Chi liền nâng tay phải lên giáng một cái tát thật mạnh lên mà trái của cô ta, Lưu Kha Nguyệt vì không kịp phòng bị mà bị cô đánh đến nỗi tách rời khỏi cái ôm của Phương Thần Phong rồi ngã ngồi xuống sàn nhà.
Ngay lúc cô ta vừa quay mặt trở lại thì một cái tát nữa lại đánh tới, hai cái tát này gần như là muốn lấy nửa cái mạng của ả, bên khóe miệng trái cũng bị rách chảy máu, lúc này Phương Thần Phong mới kịp phản ứng mà ngăn cánh tay đang chuẩn bị đánh xuống kia của Hà Linh Chi rồi tách cô ra:
“Em thôi đi Linh Chi!!”
Bởi vì vết thương trên cánh tay vẫn chưa khỏi hẳn nên khi đánh cô cũng chịu đau không ít, nhưng sau cái đẩy kia của Phương Thần Phong thì cô phải nhăn mặt vì đau đớn.
Nhìn anh ân cần nâng Lưu Kha Nguyệt dậy, trái tim Hà Linh Chi đau nhói không thôi, cô chỉ biết căn răng chịu đau mà không biểu hiện ra ngoài, cô không muốn mình yếu đuối lúc này:
“Là cô ta muốn bị tôi tát, nên tôi liền thỏa mãn cô ta thôi!!!”
“Đủ chưa! Em không thấy cô ấy đang bị thương hay sao Linh Chi? Em bây giờ đã khác xưa rất nhiều rồi!!!”
Nghe đến đây Hà Linh Chi giống như bùng nổ tức giận vậy, cô gần như là gào lên:
“ĐÚNG!!! TÔI BÂY GIỜ KHÁC XƯA RẤT NHIỀU!!! NGU NGỐC HƠN, NHU NHƯỢC HƠN VÀ ĐỘC ÁC HƠN!!! TẤT CẢ NHỮNG THỨ NÀY KHÔNG PHẢI LÀ DO MỘT TAY ANH BAN TẶNG HAY SAO PHƯƠNG THẦN PHONG?”
Thấy cô bắt đầu kích động, Phương Thần Phong trầm giọng nói:
“Em hiện giờ đang không bình tĩnh nên anh sẽ không suy xét việc này.
Nhưng nếu lần sau còn như vậy thì anh sẽ không bỏ qua đâu.”
Phương Thần Phong nói xong định quay lưng dìu Lưu Kha Nguyệt lê phòng, nhưng những gì Hà Linh Chi nói khiến hắn phải dừng lại mọi động tác:
“Anh biết không Phương Thần Phong? Anh lúc nào cũng tự cho rằng bản thân mình là người thông minh, nhưng hết lần này đến lần khác đều ngu ngốc bị cô ta dắt mũi.
Anh có biết là cô ta không hề đơn thuần như anh nghĩ không? Nếu không vậy để tôi cho anh xem!!!”
Dứt lời Hà Linh Chi liền bấm một nút nhỏ trên đồng hồ đeo tay của cô, chiếc tivi ngoài phòng khách liền phát sáng, sau một loạt các dòng lệnh, từng bức ảnh chụp một người phụ nữ trang phục vô cùng phản cảm đang dựa sát cơ thể vào những người đàn ông khác nhau được chiếu lên, không những thế còn có cả một số đoạn video nhạy cảm giữa bọn họ, cuối cùng là đoạn video đối thoại giữa Lưu Kha Nguyệt và người đàn ông trong quán cà phê.
Từ những bức ảnh đầu tiên được phát lên, Lưu Kha Nguyệt lập tức kinh sợ không thôi, quay sang nhìn Phương Thần Phong, ánh mắt hắn nhìn rất chăm chú vào chiếc tivi, biểu cảm trên gương mặt hắn cũng đáng sợ vô cùng, đôi bàn tay nắm chặt để lộ những đường gân chằng chịt, khớp hàm cũng nghiến vào nhau hằn cả ra bên ngoài.
Đoạn video kia kết thúc, xung quanh im lặng đến mức đáng sợ, dì Ngô từ trong bếp xem được hết tất cả cũng phải ngạc nhiên không thôi, bà không ngờ Lưu Kha Nguyệt lại là loại người như vậy, trước đây bà chỉ nghĩ là cô ta không hề giống với vẻ bề ngoài, nhưng không hề nghĩ tới nó sẽ tồi tệ đến mức độ này.
Một lúc lâu sau bầu không khí vẫn tiếp tục duy trì sự căng thẳng vì biểu hiện trên gương mặt của Phương Thần Phong, nâng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Lưu Kha Nguyệt, Hà Linh Chi chế nhạo nói:
“Cô quả thực vô cùng trong sáng đó Lưu Kha Nguyệt.
Màn kịch của…”
“Như vậy thì sao?”, câu nói dở dang của Hà Linh Chi bị cắt ngang bởi giọng nói lạnh lùng của Phương Thần Phong, quay lại nhìn cô hắn hỏi lại.
“Những thứ này thì sao? Nó chứng minh cho điều gì?”
Hà Linh Chi cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi của Phương Thần Phong, lúc này hắn lại tiếp tục nói:
“Những thứ này tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm nhất chỉ là cô ấy, quá khứ của cô ấy tồi tệ như vậy là do hoàn cảnh ép buộc, chỉ cần là cô ấy, những cái khác tôi không để tâm.
Còn em, Linh Chi, hết lần này đến lần khác em tìm cách gây khó dễ cho cô ấy là vì điều gì? Để tôi nói rõ cho em biết, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ bảo vệ cô ấy, ngày hôm nay em đem những thứ này ra cho tôi xem thì cũng không thể lay chuyển quyết định trong lòng tôi, thậm chí là em có tung nó lên mạng xã hội để bôi xấu cô ấy thì tôi cũng không quan tâm, hãy nhớ kĩ lấy!!”
Nói xong hắn liền quay người dìu Lưu Kha Nguyệt trở về phòng của cô ta.
Những điều Phương Thần Phong vừa nói khiến Hà Linh Chi như sụp đổ hoàn toàn, ngày hôm nay hắn đã chính thức đính chính lại mối quan hệ giữa hai người bọn họ cho cô nghe, cô thật không ngờ vị trí của Lưu Kha Nguyệt trong lòng hắn lại lớn đến như vậy, lớn đến mức anh có thể bỏ qua quá khứ dơ bẩn của cô ta, bỏ qua những lời dị nghị khinh thường của những người xung quanh, và bỏ qua cả sự thật sau lớp mặt nạ mà cô ta đang mang.
Không riêng gì Hà Linh Chi mà ngay cả Lưu Kha Nguyệt cũng đang vô cùng kinh ngạc trước những gì Phương Thần Phong vừa nói, cô ta cứ tưởng mọi chuyện đã đổ bể hết rồi chứ, nhưng tình thế cuối cùng lại bị đảo ngược và người dành phần thắng lại là cô ta.
Nâng ánh mắt khiêu khích nhìn Hà Linh Chi rồi cười khẩy một cái, sau đó cô ta lại cúi đầu xuống tỏ vẻ tội nghiệp mà dựa dẫm vào Phương Thần Phong.
Hà Linh Chi không biết bây giờ bản thân mình là gì đối với anh nữa, ánh mắt đó của Lưu Kha Nguyệt như nói với cô rằng cô đã thua rồi, thua hoàn toàn, một lúc sau cô vội vàng chạy theo phía sau hai người họ.
“Phương Thần Phong!!”, cô gọi lớn tên hắn trước khi cả hai đi vào phòng của Lưu Kha Nguyệt.
Phương Thần Phong nghe thấy tiếng gọi mà dừng lại bước chân, gương mặt sắc lạnh của hắn hơi nghiêng ra đằng sau giống như muốn nghe tiếp những gì Hà Linh Chi nói, thấy vậy cô liền tiếp lời:
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Phương Thần Phong suy nghĩ một lúc rồi nói với Lưu Kha Nguyệt:
“Em vào trong trước đi.”
Cô ta lúc này đương nhiên hả dạ vô cùng nên nghe theo lời hắn đi vào bên trong.
Bây giờ Phương Thần Phong mới quay người lại đối diện với Hà Linh Chi, hắn nói:
“Em muốn nói chuyện gì.”
Đi đến trước mặt hắn, Hà Linh Chi dùng ánh mắt đượm buồn mà nghiêm túc đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Phương Thần Phong, giọng nói cô vô lực vang lên:
“Anh yêu Lưu Kha Nguyệt sao?”
Nghe câu hỏi của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong không nói gì chỉ im lặng nhìn cô một lúc, sau đó hắn mới cất giọng:
“Anh không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi đó của em.
Em cũng…”
“Em yêu anh.”, Hà Linh Chi vẫn như cũ nhìn sâu vào đôi con ngươi màu trà kia, giọng nói cô nhỏ nhẹ vô lực vang lên trong không gian yên tĩnh, một câu ngỏ lời yêu thương nhưng tại sao nghe vào lại thê lương vô cùng.
Phương Thần Phong nắm chặt đôi bàn tay của mình khi nghe ba chữ đó, giọng nói trầm ổn của hắn cất lên:
“Anh luôn luôn dành cho em sự tôn trọng tuyệt đối.
Đối với anh, em mãi mãi là một chiến hữu, một người bạn tốt.”
Lời nói Phương Thần Phong vừa dứt, những giọt nước mắt bên trong đôi con ngươi màu lưu ly của Hà Linh Chi thi nhau chảy xuống gò má trắng mịn, thậm chí có những giọt còn trực tiếp rơi thẳng xuống sàn nhà.
Một chiến hữu, một người bạn tốt!!! Hóa ra trong lòng anh vị trí của cô là như vậy sao? Hà Linh Chi cảm thấy trái tim cô như có ai đang dùng tay bóp thật mạnh, đau lắm, đau đến nỗi khiến cô hô hấp cũng thấy khó khăn, có phải bây giờ cô đã hoàn toàn hết hy vọng rồi hay không? Cuối cùng thì cô chẳng là gì đối với anh cả, một người chiến hữu, một người bạn tốt sao? Đó cũng chỉ là cái cớ để anh xoa dịu cô mà thôi, có phải anh đang dành cho cô sự tự tôn cuối cùng hay không?
Bên trong căn phòng, Lưu Kha Nguyệt vẫn chưa đóng kín cửa mà đứng nghe lén, lúc này cô ta vui mừng không thôi, cô ta thật không ngờ rằng mình lại quan trọng với Phương Thần Phong như vậy, quan trọng đến nỗi hắn sẵn sàng gạt bỏ mọi thứ ngáng đường cô ở bên cạnh hắn.
Trong không gian thiếu ánh sáng, nụ cười của Lưu Kha Nguyệt quỷ dị hơn bao giờ hết.
Ở bên ngoài, Hà Linh Chi và Phương Thần Phong vẫn im lặng nhìn vào mắt đối phương, giờ đây gương mặt cô đã ướt đẫm, cô không khóc thành tiếng, mà chỉ im lặng rồi rơi nước mắt, hai bàn tay mảnh khảnh nắm chặt lấy ống quần như kìm nén đau thương, cô rất muốn quay người rời đi, nhưng đôi chân lại giống như có một chiếc xích sắt khóa chặt lại không cho cô di chuyển.
Nhìn cô thêm một chút, Phương Thần Phong cất giọng khàn khàn:
“Em còn chuyện gì khác muốn nói với anh không?”
Câu hỏi này của hắn như một hồi chuông cảnh tỉnh trong đại não Hà Linh Chi, đôi mắt ưu thương từ từ cụp xuống rồi từ từ lắc đầu.
Cô còn có gì để mà nói với anh nữa đây? Giữa bọn họ bây giờ đã kết thúc thật rồi, điều cô nên làm lúc này chẳng phải là chấp nhận sự thật sao? Nhưng tại sao cô lại không can tâm? Tại sao cô vẫn không tin anh không hề có tình cảm gì với mình? Chẳng lẽ những gì bọn họ đã từng trải qua đúng như những gì cô từng nói, chỉ dừng lại ở hai chữ ‘bạn giường’? Nghĩ đến đây nước mắt Hà Linh Chi chảy càng nhiều hơn, cô phải cắn chặt răng để ngăn tiếng nấc nghẹn không bật ra ngoài.
Thấy cô như vậy Phương Thần Phong vẻ mặt âm trầm nói:
“Vậy em nên về phòng nghỉ ngơi một chút đi, anh thấy em dạo này có vẻ không được khỏe!”
Nhìn cô thêm một lần nữa, sau đó Phương Thần Phong liền quay lưng đi vào phòng Lưu Kha Nguyệt:
“Phong… Linh Chi nói gì với anh vậy?”
“Không có gì, chỉ là một vài chuyện vô nghĩa.
Em mau uống chút nước đi rồi tôi sẽ xử lý vết thương cho em.”
Bởi vì cánh cửa phòng vẫn chưa được đóng kín nên những gì bọn họ nói đều rơi vào tai Hà Linh Chi.
Chuyện vô nghĩa sao? Lời thổ lộ của cô đối với anh chỉ là điều vô nghĩa sao? Hà Linh Chi thực sự không chịu nổi nỗi đau này, cô khóc thật thương tâm, hai bàn tay mảnh mai bịp chặt miệng ngăn không cho tiếng khóc vang lên.
Sau đó hai người bọn họ còn nói rất nhiều điều, nhưng Hà Linh Chi không muốn nghe, cũng không nghe nổi nữa, hai tay ôm chặt lấy đầu rồi không ngừng lắc.
Một lúc lâu sau, từ trong căn phòng vang lên âm thanh khiến Hà Linh Chi đứng sững người, tiếng thở trầm khàn của đàn ông cùng với tiếng thét khêu gợi của người phụ nữ, tiếng da thịt va chạm nhau vang lên trong không gian im ắng của lối hành lang dài ngày một rõ.
Hà Linh Chi sao có thể không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì? Nhưng không hiểu sao đôi chân cô bây giờ lại không nghe theo lời chỉ dẫn của bản thân mà từ từ tiến về phía cửa phòng.
Trong không gian thiếu ánh sáng vì bị chiếc dèm cửa màu đen che chắn, thân hình vạm vỡ của người đàn ông đang không ngừng chuyển động bên trên người phụ nữ, một màn dây dưa này muốn bao nhiêu nóng bỏng, bao nhiêu nhiệt tình thì liền có bấy nhiêu.
Thế nhưng tâm trạng của Hà Linh Chi hiện tại lại trái ngược hoàn toàn với bầu không khí bên trong, lòng cô đang lạnh dần, cô có thể cảm nhận được thứ tình yêu mà cô cố gắng gieo dắc hi vọng suốt thời gian qua đang dần dần, dần dần vỡ vụn.
Không chút chần chừ, Hà Linh Chi lập tức quay người chạy về phía hành lang bên kia, phòng của cô và phòng của Lưu Kha Nguyệt nằm trên hai hành lang đối diện nhau, giống như hai thế giới đối lập nhau vậy, mà trong thế giới của cô lại không có anh, không có Phương Thần Phong, người mà cô đã yêu sâu đậm.
Vừa vào phòng, Hà Linh Chi liền đem cửa phòng khóa trái rồi chạy thẳng vào phòng tắm, lúc này cô mới buông lỏng cơ thể mà hét lên thật lớn, hét lên những đau thương mà bản thân đang chịu đựng, hét lên những thống khổ mà anh đã ban cho cô, hét lên cả nỗi thất vọng về bản thân khi để mình trở nên yếu đuối như vậy.
Cô cứ thế ôm lấy ngực trái mà thổn thức khóc trong phòng tắm, tiếng khóc của cô chưa bao giờ thê lương như lúc này, giống như một lời oán thán đối với nơi đây, đối với người đã khiến cô trở nên nhu nhược như hiện tại.
Qua một lúc lâu thật lâu, tiếng khóc của Hà Linh Chi cuối cùng cũng tắt, nâng tay bật mở van nước bồn tắm, cô cứ thế mặc nguyên quần áo mà ngồi vào bên trong, chẳng mấy chốc nước đã đầy bồn, bây giờ là thời điểm vào đầu đông nên không khí đã có chút se lạnh, vậy mà Hà Linh Chi lại cứ thế ngâm mình trong bồn nước không chút độ ấm.
Cô từ từ thả lỏng cơ thể để hoàn toàn chìm sâu xuống dưới mặt nước, từng mảnh kí ức lần lượt chạy trong đầu cô, lần đầu tiên cô gặp mặt Phương Thần Phong tại bữa tiệc thương giới, lần đầu tiên cô và anh đụng độ nhau tại Huyết Sắc Bang, lần đầu tiên cô bị anh cưỡng ép, lần đầu tiên anh lắng nghe ý kiến của cô, lần đầu tiên cô nhận được sự bảo vệ của anh, lần đầu tiên cô trao mình cho anh, lần đầu tiên cô dựa dẫm vào anh, và lần đầu tiên cô phải chịu nhiều tổn thương từ anh.
Từ lúc bắt đầu, đối với anh cô có vô số lần đầu tiên, thời gian ở bên anh không tính là dài, nhưng những kỉ niệm mà hai người có lại khiến cô đi qua vô vàn cung bậc cảm xúc, khiến cô ngày càng trầm luân vào hố sâu thăm thẳm.
Một lúc sau Hà Linh Chi ngoi lên khỏi mặt nước, bước ra khỏi phòng tắm, Hà Linh Chi cứ để quần áo ướt sũng như vậy mà đi ra phòng ngủ.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, cô gọi điện cho Triệu Y Vân:
“Y Vân, đêm nay.”
Tắt máy rồi vứt điện thoại xuống giường, đôi mắt vô cảm của Hà Linh Chi nhìn ra bầu trời bên ngoài.
[…].