Điếu thuốc trên tay anh lúc này cũng đã cháy hết, Phương Thần Phong thuận tay ném nó vào chiếc thùng rác ngay cạnh đó.
Hai bàn tay to lớn đan vào nhau, thân người anh hơi cúi xuống chống vào thành lan can, trước mắt anh là trung tâm thành phố Los Angeles, thành phố lớn nhất tiểu bang California.
Mặc dù đã rất khuya nhưng nơi đây vẫn vô cùng nhộn nhịp, từng dòng người qua lại tiếp tục cuộc vui đêm nay, trên những con đường lớn xe cộ đi lại vẫn rất nhiều, các khu vui chơi, những nhà hàng, những con phố hoạt động về đêm đều sáng đèn tạo thành những đốm sáng nhỏ khi nhìn từ trên cao, đúng là một thành phố hoa lệ, hoa của người giàu và lệ của người nghèo.
Ngắm nhìn nơi phồn hoa này một lúc lâu, sau đó Phương Thần Phong liền đứng thẳng lưng trở lại phòng ngủ.
---------
Bởi vì cả đêm ngủ không ngon giấc nên sáng hôm sau Hà Linh Chi dậy vô cùng sớm, khuôn mặt xinh xắn nay có chút mệt mỏi.
Bởi vì thường ngày cô dậy khá muộn nên vị chuyên gia làm bánh kia vô cùng bất ngờ khi thấy cô đã ngồi chờ ông trong bếp từ bao giờ.
Giọng nói khàn khàn hỏi cô:
“Hôm nay tiểu thư dậy sớm vậy?”
“Vâng thưa bác, hôm qua cháu ngủ không được ngon.”
“Tiểu thư đợi tôi một chút.”
Dù không biết bác ấy làm gì mà lại kêu cô chờ nhưng dù sao bây giờ cô cũng không có việc gì làm nên muốn xem xem bác ấy định làm gì.
Vị chuyên gia kia đặt nguyên liệu làm bánh mới mua lúc sáng lên bàn ăn sau đó tiến về phía bếp, loay hoay một lúc sau đó bưng một cốc gì đó đến trước mặt Hà Linh Chi:
“Tiểu thư uống đi.”
“Đây là gì thưa bác?”
“Là trà thảo mộc, rất tốt cho sức khỏe, tiểu thư mau uống lúc nó còn nóng, để nguội mất hết tác dụng.”
Nhìn khuôn mặt hiền từ cùng nụ cười ấm áp của ông, Hà Linh Chi đột nhiên lại nhớ đến cha nuôi của cô, ông cũng hay quan tâm cô như vậy.
“Cảm ơn bác.”
“Haha… không có gì đâu tiểu thư.”
Uống một ngụm nhỏ, Hà Linh Chi đặt cốc trà xuống nói:
“Sau này bác không cần gọi cháu là tiểu thư đâu, cứ gọi cháu là Linh Chi là được rồi.”
Vị chuyên gia kia biết, nếu cô đã ở nơi này thì chắc chắn cô cũng không phải hạng tầm thường, nhưng một cô gái đơn thuần, ngoan ngoãn như cô trong cái thế giới toàn màu đen này thì đây là lần đầu tiên ông gặp.
“Được được, Linh Chi.”
Nghe ông gọi mình như vậy Hà Linh Chi cũng mỉm cười đáp lại ông.
“Hôm nay tiểu thư vẫn muốn học làm bánh kem sao?”
“Vâng ạ, cháu muốn học làm đến khi nào thật hoàn hảo mới dừng.”
“Bác hiểu rồi, vậy cháu đã ăn gì chưa, hình như giờ này chưa đến giờ ăn sáng thì phải.”
“Cháu ăn tạm gì đó trong tủ lạnh cũng được ạ, hôm nay cháu bảo người làm không cần lên nhà chính.”
Mặc dù vị chuyên gia cảm thấy khó hiểu khi cô cho người làm nghỉ nhưng cũng không nên tò mò, mỉm cười tinh quái nhìn cô nói:
“Mặc dù bác không phải đầu bếp nấu ăn nổi tiếng thế giới, nhưng những món ăn nhanh đơn giản như bánh mì kẹp thì không thành vấn đề, cháu có muốn thử tay nghề của bác không?”
“Vậy thì làm phiền bác rồi.”, Hà Linh Chi cũng cười đáp lại.
Một lúc sau, đĩa bánh mì kẹp nóng hổi được đưa đến trước mặt Hà Linh Chi, cô mỉm cười cảm ơn bác chuyên gia, sau đó cầm một chiếc lên nói:
“Bác ăn cùng cháu đi.”
Mỉm cười nhìn cô, bác chuyên gia vừa cầm chiếc bánh vừa nói:
“Cảm ơn cháu.”
Sau khi cả hai người giải quyết xong bữa sáng lại cùng nhau làm công việc mà hai ngày qua vẫn thường làm, có thể nói tay nghề làm bánh của Hà Linh Chi đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Lúc này Phương Thần Phong bên Mỹ cũng đã dậy từ lâu, cầm chiếc điện thoại trên tay gọi cho Hà Linh Chi nhưng cô mãi chẳng chịu nhấc máy, sau mười mấy cuộc gọi nhỡ, anh suy nghĩ một chút rồi gọi vào số điện thoại gia đình.
Hà Linh Chi bên này đang làm bánh nghe thấy tiếng điện thoại vang lên không ngừng thì vội vàng rửa tay chạy ra nghe.
“Alo.”
“Em làm gì mà anh gọi không nghe máy?”
Giọng nói trầm trầm quen thuộc, Hà Linh Chi liền biết đầu dây bên kia là ai:
“Phong? Lúc nãy em ở phòng bếp, điện thoại để trên phòng ngủ nên không nghe thấy.”
“Uhm… Nhớ anh không?”
Nghe anh hỏi vậy, Hà Linh Chi bĩu môi nói:
“Xí… anh đi mà chẳng thèm gọi điện nói với em một câu, vậy mà bây giờ còn hỏi có nhớ anh không? Em không nhớ!”
Lời Hà Linh Chi vừa dứt thì nghe thấy tiếng cười bên đầu dây bên kia truyền đến:
“Không nhớ sao? Nhưng mà… anh nhớ em.”
“Ha… hôm nay lại còn sến sẩm, không phải là sau lưng em làm điều gì mờ ám đó chứ?”, ngoài miệng nói vậy thôi chứ trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào.
“Chi bằng để mai về làm chuyện ‘mờ ám’ với em thì tốt hơn.”
Nghe câu nói của Phương Thần Phong, gương mặt Hà Linh Chi liền chín đỏ, giọng nói ấp úng vang lên:
“Anh nói lung tung cái gì vậy hả? Thôi anh làm đi, em cũng có việc cần làm nữa.”
“Uhm… hẹn mai gặp lại em.”
“Hẹn mai gặp lại.”
Cúp điện thoại xuống, nụ cười trên môi Hà Linh Chi liền tươi rói, quay người vui vẻ đi về phía phòng bếp.
Cuộc gọi đã kết thúc nhưng Phương Thần Phong vẫn nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại không thôi, bên môi anh cũng thấp thoáng nụ cười khó bắt gặp, chỉ cần được nói chuyện với cô một chút vậy thôi anh cũng liền cảm thấy vui vẻ.
“Choang…”
Tiếng đổ vỡ bên ngoài phòng khách cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Thần Phong, anh nhanh chóng thu hồi cảm xúc đi ra ngoài.
Bên ngoài, Lưu Kha Khuyệt đang vô cùng lúng túng đứng trước những mảnh vụn của chiếc bình nước thủy tinh, khi nãy cô chỉ muốn đi tìm Phương Thần Phong để hỏi một vài chuyện nhưng lại không cẩn thận đụng trúng chiếc bình làm nó vỡ tan tành.
“Có chuyện gì vậy?”, giọng nói trầm ổn của Phương Thần Phong vang lên.
Lâm Minh Thiện lúc này nghe được động tĩnh qua tai nghe cũng đã bước vào:
“Lão đại…”
Phương Thần Phong thấy vậy phất tay nói:
“Không có gì, cậu ra ngoài đi.”
“Vâng.”, nói xong Lâm Minh Thiện liền lui ra ngoài.
“Tôi… tôi… tôi không cố ý, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
“Được, sẵn tiện tôi cũng muốn nói với em một vài chuyện.”
Ngồi xuống bàn trà, Lưu Khá Nguyệt đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Phương Thần Phong nhỏ giọng hỏi:
“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại mua tôi về?”
“Đây là những gì em muốn hỏi tôi?”
“Đúng.
Ít ra tôi cũng nên được biết chủ của mình là ai?”
Nhìn cô một lúc, Phương Thần Phong mới chậm rãi lên tiếng:
“Phương Thần Phong.
Tôi không phải chủ của em, và em cũng không phải đầy tớ của tôi.”
“Nếu vậy… anh mua tôi về làm gì? Chẳng lẽ…”, khuôn mặt Lưu Kha Nguyệt hốt hoảng nhìn Phương Thần Phong.
Nghe cô nói vậy, Phương Thần Phong cười trả lời:
“Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm hại em, từ bây giờ em đã có sự tự do mà em vẫn hằng mong ước, muốn đi hay ở đó là quyền của em.
Đương nhiên nếu em chọn rời đi tôi nhất định sẽ sắp xếp cho em một cuộc sống thoải mái nhất.”
Lưu Kha Nguyệt nghe những phúc lợi mà anh đề cập đến quả thực cô có chút động lòng, nhưng trên đời này đâu ai tự nhiên cho không ai cái gì? Giọng nói nghi ngờ của cô vang lên:
“Tôi vẫn chưa hiểu lắm, tôi với anh không quen biết nhau, tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?”
Vẫn ánh nhìn chăm chú ấy, Phương Thần Phong chậm dãi nói:
“Thực ra tôi đã gặp em cách đây mười lăm năm trước, tại thành phố A, nước M.”
“Mười lăm năm trước? Nhưng tại sao anh lại tìm được tôi?”, Lưu Kha Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Bởi vì vết bớt trên cánh tay trái của em.
Tôi nghĩ trên đời này sẽ chẳng có gì trùng hợp đến như thế.”
Có vẻ như Lưu Kha Nguyệt đã hiểu ra vấn đề, nhưng nhắc tới thành phố A, gương mặt cô thoáng lướt qua chút buồn bã, rồi lại mỉm cười giống như vừa nhớ lại điều gì đó vô cùng vui vẻ.
Thấy vậy Phương Thần Phong liền hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Nghe câu hỏi của anh, Lưu Kha Nguyệt giật mình bừng tỉnh:
“À không có gì, tại anh vừa nhắc đến thành phố A nên tôi liền nhớ lại một vài kí ức vui vẻ.”
“Tôi có thể được biết không?”
Nhìn anh một lúc, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Lưu Kha Nguyệt từ từ trả lời:
“Thành phố A, một nơi có quá nhiều kí ức đau lòng xảy đến với tôi, những tủi nhục, những khổ cực lần đầu tiên nếm trải trong đời, đồng thời cũng có một chút ấm áp đến từ một người xa lạ.
Anh nói anh đã từng gặp tôi, chính xác là ở đâu?”
“Công viên Mơ Ước, lúc đó đang là giữa đông.”
“Giữa đông, công viên Mơ Ước? Thật trùng hợp.”
“Ý em là?”
“Người mang đến cho tôi cảm giác ấm áp kia cũng là gặp tại công viên Mơ Ước vào giữa đông, đó là một chàng trai trẻ vô cùng tuấn tú.
Lúc đó anh ta đã đưa cho tôi một hộp cơm nóng, phải nói hộp cơm đó đã cứu sống tôi một mạng, bởi vì mấy ngày liền tôi chẳng có thứ gì cho vào bụng ngoài nước trong đài phun.”
Nghe đến đây, cơ thể Phương Thần Phong khựng lại một chút, giọng nói đau lòng vang lên:
“Ngoài lần đó ra, em có được cho cơm lần nào nữa không?”
“Đó là lần duy nhất, sau ngày hôm đó tôi đã bị bọn bắt cóc đem sang nơi này.”
“Em xem đây có phải em lúc nhỏ không?”, nói xong Phương Thần Phong đưa ra một tấm hình chụp của một cô nhóc.
Cầm bức ảnh lên xem, gương mặt Lưu Kha Nguyệt Kinh ngạc không thôi, đôi mắt mở lớn như không tin nhìn Phương Thần Phong:
“Đây chính là tôi.”
Nghe câu trả lời của cô, ánh mắt anh vẫn chưa hề dời đi, vẫn nhìn chăm chú vào đôi mắt kia, một hồi lâu sau mới lên tiếng:
“Mười lăm năm trước tôi cũng cho cô bé trong bức ảnh một hộp cơm nóng.”
Lần này Lâm Kha Nguyệt còn kinh ngạc hơn nữa, đôi lông mày cau lại suy nghĩ một chút, nói:
“Vậy… chẳng lẽ anh chính là chàng trai đó?”
Phương Thần Phong không nói gì mà chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
Sự thật này quả thực làm cho Lưu Kha Nguyệt vui mừng không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc chín đỏ.
Thấy cô như vậy, Phương Thần Phong nhướng mày hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Lưu Kha Nguyệt ấp úng trả lời:
“Thực ra… thực ra kể từ thời điểm đó, tôi đã thầm thích người thanh niên đó, thật không ngờ người đó lại là anh.”
Nghe cô nói vậy, Phương Thần Phong mỉm cười hướng cô vẫy tay nói:
“Em lại đây.”
Lưu Kha Nguyệt nghe lời đứng lên ngồi xuống bên cạnh anh, Phương Thần Phong nâng lên bàn tay to lớn vuốt mái tóc dài mượt của cô, nói:
“Vậy… bây giờ em muốn rời đi hay ở lại?”
Câu hỏi này của Phương Thần Phong khiến Lưu Kha Nguyệt khó xử không thôi, đôi mắt long lanh nhìn anh hỏi:
“Em có thể ở lại bên anh sao?”
Phương Thần Phong nhếch miệng cười:
“Đương nhiên.”
“Vậy… em sẽ ở lại bên cạnh anh.”
“Được, bây giờ anh có chuyện cần ra ngoài, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai chúng ta sẽ trở về thành phố A.”, vừa vuốt tóc cô, Phương Thần Phong vừa nói.
“Vâng.”
Phương Thần Phong sau đó cũng đứng lên đi ra bên ngoài.
[…].