Khi cả hai đều đã ăn xong, Phương Thần Phong nói với Hà Linh Chi:
“Anh phải đến Tập đoàn giải quyết một số vấn đề, em cảm thấy mệt thì cứ nghỉ ngơi tiếp, có gì hãy gọi điện báo anh.”
“Được.”
Sau khi Phương Thần Phong đi khỏi, Hà Linh Chi suy nghĩ gì đó rồi lấy máy tính ra, tìm kiếm một chút liền thấy trên khắp các trang báo tài chính đều nói đến việc KP đang cạnh tranh vô cùng ác liệt với Phương Thị, những dự án có tiềm năng cao đều bị KP hớt tay trên.
Có vẻ công việc hiện tại của anh vô cùng bận rộn, vậy mà anh vẫn dành thời gian rất nhiều cho cô, có phải trong lòng anh, vị trí của cô có một chút đặc biệt, nên anh mới ưu ái đến cô như vậy?
Suy nghĩ này ngập tràn trí óc Hà Linh Chi khiến khuôn mặt cô bỗng đỏ bừng thẹn thùng, cô bây giờ với người tên Alice như chẳng còn liên hệ gì nữa, cô như đang được sống đúng với tuổi của mình, cái tuổi hay mộng mơ về một tình yêu đẹp.
---------
Phòng hội nghị Tập đoàn Phương Thị.
Phương Thần Phong ngồi trên chiếc ghế chủ tịch uy quyền đặt ngay chính giữa phòng họp, hai bên trái phải anh là giám đốc các bộ phận cũng như các cổ đông trong công ty.
Trong không khí căng thẳng của cuộc họp, một người đàn ông trung tuổi đứng lên báo cáo, ông ta chính là giám đốc bộ phận kinh doanh.
Sau khi hoàn thành bài báo cáo của mình, ông ta âm thầm từ trong túi áo vest lấy ra chiếc khăn tay lau đi mồ hôi trên trán.
Lời vị giám đốc kinh doanh kia vừa dứt, không khí trong phòng ngày càng ngưng trọng hơn, tỷ suất lợi nhuận ngành bất động sản của tập đoàn đang giảm mạnh.
Tập đoàn Phương Thị là tập đoàn đi đầu về lĩnh vực bất động sản trong nước và cả khu vực, đây cũng là ngành nghề chiếm tỷ trọng cao nhất trong hoạt động kinh doanh của tập đoàn.
Sự suy giảm đột biến này làm cho lợi nhuận của tập đoàn cũng như vị thế trên thương trường ngày càng thấp đi.
Khuôn mặt băng lãnh của Phương Thần Phong nhìn lướt qua một vòng những người có mặt ở đây, giọng nói lãnh đạm vang lên:
“Tôi tốn công sức đưa tập đoàn đi đến ngày hôm nay không phải dễ dàng gì, những người ngồi ở đây cũng là những người được tôi tin tưởng giao công việc hệ trọng của tập đoàn vào tay các người.
Vậy mà hôm nay, những người tự xưng là lão làng trong giới lại đưa lên những con số cũng như kế hoạch rác này, các người tự mình nghĩ lại xem bản thân có xứng đáng với những gì tôi đã đem lại cho các người hay không?”
Cả phòng họp vì sự tức giận của anh mà im lặng như tờ, ai lấy đều cúi thấp đầu không dám lên tiếng chống lại lời nói của anh, các cổ đông bù nhìn thấy tình thế này cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.
Một lúc sau, Phương Thần Phong mới nói tiếp:
“Tôi muốn trong quý tới, tỷ suất lợi nhuận những ngành khác của tập đoàn, mỗi ngành phải tăng trên mười tám phần trăm, nếu không làm được thì các người hãy tự mình viết đơn thôi việc đi.
Còn những vị cổ đông đáng kính đang ngồi ở đây…”
Dừng lại một chút nhìn lướt qua gương mặt những cổ đông, thanh âm lạnh lẽo đầy uy quyền của anh vang lên:
“Đừng tưởng tôi không biết các vị ở sau lưng tôi đã làm ra những gì, các vị là trưởng bối của tôi, đã đồng hành cùng tập đoàn rất nhiều năm, thậm trí là trước khi tôi đứng ra tiếp quản.
Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, những gì các vị được hưởng từ Phương Thị đã vượt quá những gì mà các vị đã bỏ ra, nhất là trong vòng năm năm qua.
Tôi chỉ muốn nhắc nhở các vị một điều, đừng chỉ vì một chút lợi ích nhất thời mà bỏ đi miếng thịt béo bở lâu dài!!!”
Nói rồi Phương Thần Phong đứng dậy trước vô số ánh nhìn của những người trong phòng họp, giọng anh lạnh lẽo tràn đầy uy lực vang vọng khắp căn phòng:
“Tôi – Phương Thần Phong, hôm nay đứng trước mặt tất cả mọi người khẳng định lại một lần nữa.
Phương Thị, trước đây đã đứng ở vị trí số một, thì mãi mãi vẫn sẽ như vậy, không một tập đoàn nào có thể đánh bại được!!!”
Lời nói Phương Thần Phong vừa dứt, một vài tiếng vỗ tay vang lên, sau đó là cả căn phòng đều tràn ngập tiếng vỗ tay tán thưởng.
“Tôi đánh giá cao năng lực của những người đang ngồi tại đây, chính vì thế mong rằng quý tới mọi người sẽ không làm tôi thất vọng.
Tan họp!!!”
Dứt lời, Phương Thần Phong lập tức đi ra khỏi phòng họp, cánh cửa phòng họp vừa đóng lại, những lời bàn tán liền vang lên, đa phần đều là khen ngợi phong thái làm việc của chủ tịch, cách nói chuyện vừa phê bình vừa động viên khiến nhân viên tự nhận ra được lỗi sai, đồng thời cũng tạo động lực giúp nhân viên cố gắng hơn nữa trong công việc.
Không cần biết tương lại tập đoàn lại xảy ra biến cố gì, nhưng dù kết quả thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng không hề hối hận vì từng được làm việc với một người lãnh đạo tài ba như vậy, mặc dù lúc anh tức giận vô cùng đáng sợ…
Vừa vào phòng làm việc, Phương Thần Phong lập tức nói với Lâm Minh Thiện:
“Phía bên kia sao rồi?”
Hiểu được hàm ý trong lời nói của anh nhắc đến ai, Lâm Minh Thiện nhanh chóng báo cáo:
“Chủ tịch, bước đầu đã thành công, nhưng có vẻ bọn chúng vẫn có chút nghi ngờ.”
Nghe vậy, Phương Thần Phong im lặng suy nghĩ một chút, không bao lâu sau anh lên tiếng:
“Cậu sắp xếp thời gian đến tìm Triệu Y Vân một chút.”
“Có việc gì liên quan đến Triệu Y Vân hay sao, thưa chủ tịch?”
“Cậu đến tìm cô ấy học hỏi một chút về thuật dịch dung, tôi nghĩ sẽ có ngày chúng ta cần dùng đến nó.”
Lâm Minh Thiện suy ngẫm một chút nói:
“Tôi đã hiểu ý của anh.”
“Uhm.
Không còn việc gì nữa thì cậu ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Sau khi Lâm Minh Thiện đi khỏi, Phương Thần Phong phóng ánh mắt ra ngoài cửa sổ sát sàn, như nhớ tới điều gì đó liền lấy điện thoại ra, lướt lướt một hồi đôi môi bạc mỏng cong lên nụ cười cưng chiều.
“Mới xa một chút thôi mà anh đã nhớ em rồi.”