Nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường lớn, Phương Thần Phong không vội vã đè lên cô, hai tay anh chống ở hai bên tai Hà Linh Chi, một chân thì chen vào giữa hai chân cô, một chân vẫn đặt trên sàn nhà.
Đôi mắt nhuốm màu dục vọng của anh nhìn sâu vào đôi mắt long lanh kia của cô, thanh âm trầm khàn vang lên:
“Cho anh, được chứ?”
Câu hỏi của Phương Thần Phong khiến Hà Linh Chi ngạc nhiên không thôi, thái độ này của anh không hề giống với trước đây.
Nếu là trước đây, anh chẳng ngần ngại mà ngang tàn chiếm đoạt lấy cô, nhưng hôm nay, khi anh đang bị dục vọng không thể khống chế điều khiển, anh lại hỏi cô có nguyện ý cho anh hay không? Điều này khiến Hà Linh Chi vừa vui mừng vừa không biết phải làm sao, cô mừng vì anh đã để tâm đến cảm nhận của cô, đồng thời cô cũng rất ngại ngùng khi bị anh hỏi trực tiếp như vậy.
Nhưng trong lòng Hà Linh Chi đã có đáp án từ lâu, cô đã sẵn sàng trao mình cho anh, phó mặc anh dẫn dắt mình rơi vào hố sâu của dục vọng, khuôn mặt ửng hồng của cô e thẹn gật nhẹ.
Nhận được sự đồng ý của cô, Phương Thần Phong liền vui mừng không thôi, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười thỏa mãn hiếm thấy.
Từng nụ hôn rơi xuống môi cô một cách dồn dập như mưa, vừa hôn miệng anh vừa không ngừng gọi tên cô:
“Chi Chi… Chi Chi của anh…”
Âm thanh của môi lưỡi va chạm lần nữa ngập tràn khắp căn phòng, nụ hôn của Phương Thần Phong bây giờ không chỉ dừng lại ở đôi môi chín mọng kia nữa, mà nó dần dần đi xuống dưới bắt đầu một cuộc tìm tòi khai phá mới.
Cổ, tay, ngực, bụng của cô giờ đây xuất hiện vô vàn dấu hôn đỏ chói, mỗi tấc da thịt trên người cô đều bị anh nếm qua.
Di chuyển xuống chiếc bụng bằng phẳng không chút mỡ thừa của cô, nhìn vào vết sẹo dài do lần ám sát trước kia để lại, Phương Thần Phong không biết suy nghĩ điều gì đó mà đột ngột cúi xuống hôn mạnh nên nó, vừa gặm nhấm vừa liếm mút khiến Hà Linh Chi phải bật ra tiếng r.ê.n r.ỉ, cô có cảm giác anh như đang dỗ dành nó vậy, ý nghĩ này làm cô không khỏi vui sướng, theo đó cô cũng nhiệt tình hưởng ứng theo anh hơn.
Buông tha cho chiếc bụng nhỏ nhắn, tầm mắt của Phương Thần Phong dời xuống phía dưới, anh vươn tay tách hai chân của cô ra, vùng c.ấ.m đ.ị.a của người con gái liền hiện ra trước mắt, cánh hoa e ấp có chút run rẩy dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Hình ảnh này khiến lửa nóng trong người Phương Thần Phong ngày một tăng cao, anh lập tức vùi mặt mình vào nơi riêng tư ấy, bàn tay màu lúa mạch nắm lấy đùi cô, mái tóc đen ngắn chà nhẹ vào vùng bụng phẳng mềm mại làm cô có chút ngứa ngáy.
Kh.o.á.i c.ả.m đột ngột ập đến khiến Hà Linh Chi phải mở miệng than nhẹ, sau đó cô cảm thấy có một thứ mềm mại từ từ tiến sâu cơ thể cô, nó chà sát vào điểm nh.ạ.y c.ả.m của Hà Linh Chi, khiến một cơn t.ê d.ạ.i kỳ dị từ nơi đó truyền khắp người cô, thân thể vốn căng lên khó chịu của cô phảng phất được giải tỏa.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, dường như một nơi nào đó trong người cô rất khô hạn, rất ngứa ngáy, rất khát khao, thân thể cũng vì thế mà nhướn nhẹ về phía vật thể lạ kia.
Nhận ra được hành động của cô, vật ở trong người cô đột nhiên dừng lại, một tiếng cười trầm khàn khẽ phát ra từ nơi giữa hai chân cô làm gương mặt cô đỏ ngày càng đỏ hơn, nhưng sau đó nó lại tăng tốc tiến vào lần nữa, một cảm giác lạ thường lập tức bao chùm toàn thân cô, ngày càng đ.ê m.ê, ngày càng mãnh liệt.
Hà Linh Chi đột nhiên không kiềm chế nổi, cơn kh.o.á.i cảm sắc nhọn như hồng thủy nhấn chìm mọi cảm quan của cô, toàn thân cô run rẩy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Lúc này Phương Thần Phong ngẩng đầu di chuyển lên trên đối diện với gương mặt vừa trải qua k.í.c.h tình của cô, đôi mắt mê ly phát sáng, đôi môi sưng đỏ do bị hắn hôn, sự mềm mại vô lực của cô, toàn bộ đều được hắn khắc sâu trong tâm trí, hắn sẽ khiến cô nhớ rõ khoảnh khắc này, để cô nhớ thật kĩ cô thuộc về ai, ai mới là người đàn ông của cô.
Vừa trải qua một trận k.h.o.á.i c.ả.m, Hà Linh Chi kịch liệt thở dốc, đôi mắt nhuốm men tình nhìn lên người ở phía trên, anh lúc này đã cởi bỏ đồ trên người mình từ lâu, cơ thể tráng kiện khỏe mạnh màu lúa mạch với những múi cơ săn chắc, vật nam tính to lớn phía dưới cũng đã d.ự.n.g t.h.ẳ.n.g từ bao giờ khiến Hà Linh Chi hốt hoảng không dám đối diện.
Nâng hai chân cô quấn quanh hông mình,Phương Thần Phong một lần nữa hôn xuống môi của cô, nhưng lần này không quá dây dưa như trước, giọng nói trầm khàn đầy dụ hoặc quanh quẩn bên tai Hà Linh Chi:
“Ngoan, đừng căng thẳng, hãy thả lỏng, anh sẽ nhẹ nhàng.”
Nhận được sự an ủi của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi liền hít sâu để thả lỏng cơ thể, thấy cô đã chuẩn bị sẵn sàng, anh liền cúi xuống hôn lên môi cô, vật to lớn phía dưới cũng từ từ tiến vào, khi cảm nhận được một vật ngăn cách, Phương Thần Phong không chần chừ liền động thân thật mạnh.
Lập tức một cơn đau đớn ập đến với Hà Linh Chi, nước mắt vừa được Phương Thần Phong lau khô giờ đây lại bắt đầu tuôn ra, từ nơi kết hợp giữa hai người chảy ra một tia máu đỏ minh chứng cho sự t.r.i.n.h t.i.ế.t của người con gái, phía dưới của cô vì bị đau đớn cũng s.i.ế.t chặt lấy anh hơn:
“Phong, dừng lại… không được đâu… rất đau…”
Nghe cô nói, Phương Thần Phong liền dịu dàng hôn lên đôi môi đang cắn chặt chịu đựng kia của cô, giọng nói từ tính nhẹ nhàng vang lên dụ dỗ:
“Một chút nữa sẽ hết, nghe lời anh hãy thả lỏng cơ thể, anh cũng bị em s.i.ế.t đau rồi này.”
Dứt lời liền hôn xuống cổ, xương quai xanh, rồi đến nơi đẫy đà, vừa hôn vừa kích thích nơi đó sinh ra k.h.o.á.i c.ả.m khiến cô mau chóng quên đi đau đớn, bên dưới cũng nhẹ nhàng chuyển động để cô dần thích ứng với hắn.
Trải qua một hồi vật lộn với đau đớn, cuối cùng Hà Linh Chi cũng cảm nhận được k.h.o.á.i cảm mà nó mang lại, mà lần này còn mạnh mẽ hơn những lần trước đó rất nhiều lần.
Nhận thấy cô đã thích ứng được với mình, Phương Thần Phong không kiêng dè gì liền bắt đầu tấn công như vũ bão.
Suốt cả quá trình, Hà Linh Chi bị Phương Thần Phong dẫn dắt qua hết c.a.o t.r.à.o này đến c.a.o t.r.à.o kia, đến mức cô phải mở miệng cầu xin anh buông tha.
Nhưng Phương Thần Phong nào còn tâm trí để ý đến lời khẩn cầu của cô, sự chặt chẽ, sự hoàn hảo mà cô đem đến cho anh khiến anh không cách nào dừng lại việc chiếm đoạt cô, hết lần này đến lần khác anh buộc cô phải theo kịp tiết tấu của mình, khiến cô phải ngả mũ đầu hàng trước sự dũng mãnh của anh.
Trải qua một một hồi lâu, Phương Thần Phong cuối cùng cũng gầm nhẹ, kéo sát cô về phía mình, run rẩy phóng ra, Hà Linh Chi cũng vì kích thích mạnh mẽ mà thét lên chói tai.
Thấy anh gục đầu xuống hõm cổ của mình, Hà Linh Chi cứ ngỡ mọi chuyện đã xong, nhưng sự thay đổi kích thước của vật trong cơ thể cô khiến cô nhận thức được đây mới chỉ là bắt đầu.
Không để cô nghỉ ngơi, một lần nữa Phương Thần Phong lại mạnh mẽ đánh tới, một đêm này, Hà Linh Chi không biết bản thân bị anh muốn bao nhiêu lần, mỗi nơi trong phòng ngủ đều có dấu tích h.o.a.n á.i của hai người, mãi đến lúc cô vì mệt mỏi mà gần như thiếp đi thì lờ mờ phát hiện anh bấy giờ mới rời khỏi người cô.
Một lúc sau cô cảm giác thân thể đang được một thứ ấm áp vây lấy, khiến những mệt mỏi vừa rồi của cô bị xua tan đi phần nào, tinh thần cũng vì thế mà thanh tỉnh chút ít.
Mở mắt ra thấy cơ thể đang được ngâm trong dòng nước ấm áp, phía sau lưng là khuôn ngực vững chãi của Phương Thần Phong, có lẽ lúc này anh đã thỏa mãn nên mới đem cô đi tắm rửa.