Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 103: 103: Bầu Trời Của Em





Sự tôn trọng này của anh khiến Hà Linh Chi vui mừng không thôi, ánh mắt dịu dàng nhìn Phương Thần Phong, nói:
“Anh biết không, trên đời này người mà em cảm thấy có lỗi nhất, chính là Y Vân.”
Phương Thần Phong vừa siết chặt vòng ôm vừa hỏi cô:
“Tại sao?”
“Y Vân, cô ấy đã vì em mà hi sinh rất nhiều.

Em và cô ấy vốn bằng tuổi nhau, nhưng từ lúc cả hai còn nhỏ, Y Vân luôn là người bảo vệ em nhiều nhất, thậm chí cô ấy còn từ bỏ cả ước mơ và niềm đam mê vì em.

Khi còn rất bé, Y Vân đã vô cùng yêu thích những loài hoa và thảo mộc, cô ấy từng nói, ước mơ của cô ấy sau này sẽ trở thành một nhà điều chế hương và nghiên cứu thảo mộc học.

Trong phòng cô ấy lúc nào cũng có rất nhiều loài thực vật vô cùng lạ lẫm, trên giá sách cũng chứa toàn sách nghiên cứu về thảo mộc học và chế tạo mùi hương.


Nhưng vì em, vì em mà cô ấy đã từ bỏ ước mơ để trở thành một tiến sĩ nghiên cứu y học, kể cả trong những lần làm nhiệm vụ, cô ấy cũng luôn luôn là người đầu tiên đứng ra muốn làm nhiệm vụ cùng em.

Vết thương này…”
Hà Linh Chi kéo chiếc váy ngủ lệch về một bên, để lộ ra vết sẹo ngay vị trí tim của cô, nói:
“Vốn dĩ em đã có thể mất mạng vì nó, nhưng em vẫn còn sống đến ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào Y Vân.

Nhiệm vụ lần đó, vì tính tình kiêu ngạo nên em đã không điều tra kĩ về lai lịch của đối phương, kết quả là trong lúc giao tranh, đối phương đã an bài lính bắn tỉa, đạn mà bọn chúng sử dụng là đạn M45, anh cũng biết lực công phá của nó ra sao rồi đúng không? Em vẫn nhớ như in ngày đó, khi Y Vân đứng ra chắn trước người em để đỡ lấy viên đạn, lúc đó em mới phát giác ra sự tồn tại của lính bắn tỉa, nhưng vì lực công phá của loại đạn này vô cùng cao, nó đã đâm xuyên qua bả vai của Y Vân trước khi ghim vào người em.

Mặc dù lần đó em đã gần như mất mạng, nhưng nếu không có sự che chắn của Y Vân thì em đã chết ngay tại chỗ rồi, kể từ đó, sự áy náy của em dành cho cô ấy ngày càng tăng.

Cho đến bây giờ, em lại trở thành tầm ngắm của một thế lực không rõ lai lịch, em sợ chuyện của năm xưa lại xảy ra một lần nữa, em sợ Y Vân lại một lần nữa vì em mà hi sinh bản thân, em…”
Nhận thấy Hà Linh Chi đang dần mất khống chế, Phương Thần Phong liền lên tiếng ngăn cô lại:

“Sẽ không có chuyện đó xảy ra một lần nào nữa, Linh Chi.

Có anh ở đây, anh sẽ không để bất cứ ai có thể làm tổn hại đến em cũng như Y Vân.”
Lời Phương Thần Phong nói ra, hai hàng nước mắt của Hà Linh Chi liền lăn dài trên má, có lẽ anh là người chứng kiến cô rơi lệ nhiều nhất từ trước đến nay.
“Phương Thần Phong, hứa với em, cho dù sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng nhất định phải đảm bảo tính mạng cho Y Vân, được chứ?”
“Anh hứa với em, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Nghe anh cam đoan, Hà Linh Chi lúc này liền ôm thật chặt lấy Phương Thần Phong, miệng không ngừng nói cảm ơn:
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều.”
Phương Thần Phong cũng ôm chặt lấy cô, một tay giữ gáy, một tay xoa tấm lưng không ngưng run rẩy kia như đanh an ủi, vỗ về cô.

Một lúc sau anh mới tách cô ra, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt cô, nói:
“Linh Chi, kể từ bây giờ, em hãy coi anh như bầu trời của em, mỗi khi buồn hay vui, hãy tâm sự với anh, dù có chuyện gì xảy ra, hãy dựa vào anh, hãy coi anh như nơi an toàn mỗi khi em bất an, được chứ?”

Hai hàng nước mắt của cô một lần nữa tuôn rơi, khuôn mặt nhỏ nhắn được bao gọn trong lòng bàn tay ấm áp của Phương Thần Phong ra sức gật đầu, đôi tay cũng chủ động ôm hắn chặt hơn.
Thấy cô đồng ý, Phương Thần Phong liền mỉm cười cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt ngập nước của cô, chiếc mũi cao thanh tú, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng kia.

Hơi thở thanh lạnh của anh lập tức ngập tràn trong khoang miệng Hà Linh Chi, anh hôn chậm rãi và dịu dàng, đầu mũi lành lạnh của anh chạm vào má cô.
Phương Thần Phong liếm dọc theo bờ môi Hà Linh Chi, một lúc sau liền thò đầu lưỡi vào bên trong tìm tòi khám phá, sau khi tìm được thứ mà nó mong muốn liền bắt đầu quấn quýt không buông.

Đầu lưỡi được Phương Thần Phong trêu đùa làm cho một cảm giác tê ngứa xa lạ như dòng điện truyền từ đầu lưỡi đến toàn bộ cơ thể Hà Linh Chi, khiến cô rất không thoải mái.
Một lúc lâu sau, Phương Thần Phong mới buông tha cho đầu lưỡi của cô, nhưng lại đảo quanh một lượt trong khoang miệng cô, điều này làm cho dòng điện chạy trong cơ thể cô ngày càng lớn mạnh hơn.
Đôi bàn tay của anh không còn kìm giữ gương mặt cô nữa, mà bắt đầu đi xuống chiếc eo nhỏ nhắn của cô, lòng bàn tay ấm nóng xoa xoa vùng bụng phẳng lì thông qua lớp vải lụa của chiếc váy ngủ.
Phương Thần Phong cứ thế lặp đi lặp lại trình tự vừa rồi rất nhiều lần, đến khi cơ thể Hà Linh Chi mềm nhũn như vũng bùn trong lòng anh, lúc này anh mới khom người xuống bế bổng cô lên đặt trên thành lan can, cơ thể cũng nhanh chóng chen và giữa hai chân cô làm chiếc váy ngủ bị cộn cao lên tận đùi non.
Vì đột ngột bị bế lên khiến Hà Linh Chi hơi hốt hoảng, đôi bàn tay mảnh khảnh nhanh chóng ôm chặt lấy cổ anh.

Lúc này tầm mắt Phương Thần phong vừa hay đối diện với vòng một đẫy đà của cô, chiếc váy ngủ cổ chữ V càng tăng thêm vẻ mị lực của nó.


Chẳng chần chờ, Phương Thần Phong vùi mặt thật sâu vào khe ngực của cô, bàn tay cũng không an phận mà đưa lên xoa nắn nơi núi cao ngút ngàn.
Động tác của anh không vồ vập, mạnh mẽ mà dịu dàng, từ tốn như đang từ từ dẫn dắt cô vào một đầm lầy không lối thoát.

Đôi bàn tay nhẹ nhàng massage khiến dòng điện chạy trong cơ thể cô mạnh mẽ hơn nữa, đôi môi đỏ bọng bất giác bật ra tiếng than kiều diễm, điều này như một chất xúc tác khiến tâm tình Phương Thần Phong ngày càng phấn khích hơn, động tác tay và môi cũng theo đó mà tăng lên.
Cảm giác đê mê xa lạ này khiến Hà Linh Chi mềm nhũn đến không chịu nổi, nhưng vì đang ngồi trên lan can, phía sau lưng lại là màn đêm đen tối, cô không còn cách nào khác chỉ biết ôm lấy cổ Phương Thần Phong.

Vì muốn ngăn chặn xúc cảm lạ lẫm ngày một lớn dần trong cơ thể, Hà Linh Chi liền nâng mặt Phương Thần Phong lên, đôi môi anh đào chuẩn xác hạ xuống bờ môi lạnh lẽo kia, làn này cô chủ động đáp trả sự dịu dàng của anh.
Phương Thần Phong cũng vì sự nhiệt tình này của cô mà phấn khích hơn, đôi bàn tay rời khỏi nơi núi đồi lần nữa nâng khuôn mặt của cô lấy lại thế chủ động, bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng luôn sâu vào những lọn tóc của cô xoa nhẹ.

Nụ hôn lần này của hai người không còn nhẹ nhàng như trước mà cuồng dã hơn, gấp gáp hơn vì sự kích thích mà nó mang lại.
Không kịp thích ứng với cường độ mạnh mẽ này của anh, Hà Linh Chi lợi dụng lúc anh hơi rời đi đôi môi của cô mà đứt quãng nói:
“Phong… về phòng đi…”
Phương Thần Phong không trả lời cô, nhưng hành động vừa bế vừa hôn cô đi vào như ngầm đồng ý.