“Anh có thể sánh được sao?”
Tục ngữ có câu “Bán anh em xa mua láng giềng gần”, vốn dĩ khoảng cách giữa hai công ty rất gần, quan hệ cũng thực sự rất tốt, nhưng kể từ khi Bao Dung Dung đến, bởi vì quan hệ của mấy người đàn ông, mà cô ta dường như muốn đâm sau lưng Hiểu Nhi, không ngừng đi khắp nơi gây chia rẽ, nói xấu. Sau vài lần, mối quan hệ của những người phụ nữ dần trở nên bất hòa, bằng mặt không bằng lòng. Lã Tiểu Mai cũng có ân oán với cô ta, vì vậy khi nói chuyện không hề cho cô ta một đường lui nào.
Ở chốn đông người, Bao Dung Dung vô cùng tức giận nhưng vẫn phải duy trì hình tượng, thậm chí còn không thèm đáp lại. Đúng lúc này, Phùng Dịch Phong chờ đợi sốt ruột liền tắt điện thoại và đi đến.
Ánh mắt vừa lướt qua, nhìn thấy Lã Tiểu Mai đeo thẻ nhân viên của Giai Nghệ, anh liền đi thẳng đến bên cạnh cô. Thoáng chốc, cả đám người nhìn về phía anh, hô hấp của bọn họ dường như nhất thời đều ngừng lại.
“Xin hỏi Giang Hiểu Nhi đã tan làm chưa?”
Phùng Dịch Phong vừa mở lời, mọi người đều hô lên một tiếng, Lã Tiểu Mai và Đường Tinh Tinh đều không dám tin mà há hốc mồm.
Đột nhiên Bao Dung Dung đứng ở một bên liền lên tiếng: “Anh không phải là người mỗi ngày đều tặng một bó hồng xanh, điên cuồng theo đuổi cô phiên dịch nhỏ nhoi đó chứ.”
Cô ta vừa cất lời, Lã Tiểu Mai liền định thần lại:
“Làm sao? Chúng tôi là phiên dịch nhỏ nhoi thì sao nào? Chị Hiểu Nhi của chúng tôi quốc sắc thiên hương, tài mạo song toàn! Người theo đuổi chị ấy có vô số! Chẳng lẽ không xứng đáng được tặng hoa hồng xanh mỗi ngày sao?”
Đối đầu xong, cô liền quay sang nói với Phùng Dịch Phong, ngữ khí liền thay đổi hoàn toàn: “Chị Hiểu Nhi hôm nay ra ngoài xử lý công việc, đã đi trước rồi! Anh đến tìm chị Hiểu Nhi nhà chúng tôi sao?”
“Ừm!”
Trong lòng anh nhất thời trống rỗng, anh chỉ đáp một tiếng định quay người rời đi, nhưng đột nhiên nghĩ gì đó, đáp: “Cảm ơn!”
Lúc này mọi người xung quanh càng bàn tán sôi nổi.
“Không phải chứ! Thực sự là cậu chủ Phùng sao? Là anh ấy mỗi ngày tặng một bó hoa hồng xanh sao?”
“Không phải nói người phụ nữ đó...được một lão già đi Bentley bao nuôi sao? Rốt cuộc là thật hay giả vậy?”
“Không thể nào. Cô ta rốt cuộc là được ai bao nuôi vậy? Ai theo đuổi cô ta? Hoa là do ai tặng? Vậy tại sao cô ta còn phải đi làm?”
“Là người phụ nữ xinh đẹp nhất tầng chúng ta đó sao? Nghe nói cô ta rất kiêu ngạo.”
“Đúng đó! Chẳng phải nói cô ta chẳng hề để tâm mà mang hoa đem vứt rồi sao? Cậu chủ Phùng mà cũng không thèm để mắt tới, cô ta còn muốn gì nữa?”
“Hiện tại đúng là thời đại của diện mạo!”
“Giỏi không bằng xinh.”
…
Đám người rì rầm bàn tán đằng sau. Đầu lông mày Phùng Dịch Phong nhíu chặt lại: Có người điên cuồng theo đuổi cô? Hoa hồng xanh? Tại sao chưa từng nghe thấy cô nhắc đến?
Vừa đi, trong lòng Phùng Dịch Phong càng cảm thấy muộn phiền, bước chân hỗn loạn đi đến bên cạnh xe.
Khi lên xe, anh lập tức gọi điện cho Hiểu Nhi.
Rất nhanh sau đó đầu dây được kết nối, một giọng nói ngọt ngào truyền đến: “Ông xã, nhớ anh quá! Anh bận xong chưa?”
Giọng nói mang theo sự thông tình đạt lí khiến người ta có tâm trạng lưu luyến, nhưng trong lòng Phùng Dịch Phong vẫn như vậy. Nếu tin tiểu yêu tinh này nói thực sự nhớ anh, thì anh thực sự phải đi gặp bác sĩ rồi.
“Ừm, đang ở đâu vậy?”
“Đang ở công ty!”
Vừa đi siêu thị mua sắm xong, xe Hiểu Nhi đang lái đến cổng bệnh viện, cô liếc nhìn thời gian rồi thuận miệng đáp.
“Nghĩ kĩ rồi nói.” Giọng anh trầm xuống, mặt Phùng Dịch Phong như bị kéo dài ra. Người phụ nữ này không phải mỗi lần gọi điện thoại đều nói dối đó chứ?
Nhất thời Hiểu Nhi cũng không biết nên trả lời làm sao. Bình thường giờ này là giờ vừa tan làm, câu giờ một lát mới rời khỏi công ty! Anh không thiêng đến nỗi biết cô không phải ở công ty đấy chứ?
Cô tiếp tục nói:
“Đang làm việc mà! Tranh thủ lúc người ta không bận liền đến học hỏi kĩ sư cách sử dụng máy móc, sau đó dịch hướng dẫn sử dụng! Có nhiều từ chuyên ngành nên em sợ dịch sai.”
Biểu cảm của anh lúc này mới dịu lại, Phùng Dịch Phong đáp: “Mấy giờ? Anh đi tìm em! Cùng nhau ăn tối.”
Xong rồi! Thì ra anh đã về rồi!
Trong lòng thầm kêu lên một tiếng, Hiểu Nhi theo bản năng vuốt ngực: Cũng may vừa rồi không nói dối, nếu không lại toi rồi! Nói ở công ty vì sợ nói ở bên ngoài lại mất công giải thích.
Quả nhiên không thể làm chuyện xấu!
“Sắp xong rồi! Ông xã, anh hẹn một địa điểm đi, em đến tìm anh!”
Báo xong đại khái địa điểm rồi tính thời gian, Hiểu Nhi nói: “Đừng sớm quá nhé, bảy rưỡi được chứ?”
Sau khi tắt điện thoại, Hiểu Nhi đem những đồ dùng hàng ngày và thuốc bổ vào phòng bệnh. Ba cô đã được chuyển sang phòng bệnh phổ thông, mẹ thì đang gọt hoa quả, không khí vô cùng hòa hợp.
“Mệt không? Có cần tôi giúp ông lật người không? Bác sĩ nói thần kinh khôi phục chậm, dù phẫu thuật thành công cũng phải nằm một khoảng thời gian, dần dần là khôi phục hoàn toàn! Muốn đi bộ thì ít nhất cũng phải nửa năm! Ông Giang à, đừng nóng vội.”
“Có chỗ nào không thoải mái không? Chân sao rồi?”
“Ừm tôi biết rồi! Chỉ vất vả cho hai mẹ con bà! Có rồi, hôm nay bác sĩ đến kiểm tra, có thể cảm nhận được kích thích! Chỉ là không thể điều khiển được, giống như không nghe lời vậy.”
“Đừng vội đừng vội! Có cảm giác là kì tích rồi. Bác sĩ nói qua mùa hè này thì nhanh thôi. ”
Ở ngoài phòng bệnh, nghe thấy lời đối ngoài của ba mẹ, Hiểu Nhi cũng không nhịn được mà viền mắt đỏ hoe: Dù có vất vả thế nào nữa cũng đáng,
“Ba, mẹ!”
Cô ở trong phòng bệnh trò chuyện với ba mẹ một lát rồi lại đi tìm hiểu tình trạng bệnh của ba và chi phí trị liệu rồi mới trở về phòng bệnh.
Vừa bước đến cửa, cô liền nghe thấy giọng của ba truyền đến:
“Làm giấy xuất viện sớm đi! Dù sao cũng chỉ là ở nhà tĩnh dưỡng mà thôi, tôi chịu đau được. Ngày ngày sống ở đây cũng tiêu không ít rồi! Bớt được chút nào hay chút đó, hai năm nay Hiểu Nhi cũng không dễ dàng gì.”
“Đúng vậy! Chúng ta đã nuôi được đứa con gái ngoan. Không ngờ rằng đôi vai nhỏ bé của nó, vào lúc quan trọng có thể chống đỡ được cả bầu trời. Hai năm trước còn âm thầm đi khiêu vũ với tổng giám đốc Dạ, bị tôi đánh cho. Quả thật tôi cũng biết nó muốn kiếm tiền để cải thiện cuộc sống, nhưng tôi cũng thương nó, chỉ sợ nó xảy ra chuyện. Hiểu Nhi nhà chúng ta cũng không xấu! Cũng may đã vượt qua được, ông cũng đỡ rồi, nó cũng coi như trút bỏ được gánh nặng. Để xem, không được, chúng ta phải xuất viện rồi cùng nhau nghĩ cách.”
“Đừng tiêu tiền lãng phí nữa. Bác sĩ chẳng phải nói chủ yếu cần chờ bản thân tự khôi phục sao?”
...
Ngừng một lát, Hiểu Nhi mới cầm hóa đơn trong tay bước vào, đáy mắt có chút chua sót, nhưng khóe môi vẫn mang theo ý cười:
“Ba, mẹ,, hai người không cần lo lắng. Vẫn nên trị liệu một thời gian để ổn định đã. Con hiện tại lương cũng không thấp, còn có thu nhập bên ngoài, còn có người tốt quyên góp cho chúng ta nữa! Mẹ xem, hẳn 300 triệu cơ đấy! Vô danh, chỉ đích danh người nhận là chúng ta. Hơn nữa trong bệnh viện có thuốc và trang thiết bị, giúp đỡ cho việc trị liệu.”
“Thật vậy sao? Còn chỉ đích danh chúng ta nữa. Chúng ta ở Thanh Thành cũng không có bạn bè gì mà. Ai lại quyên góp một khoản tiền lớn như vậy?”
Cầm lấy đơn quyên góp, mẹ Giang ngây người.
Hiểu Nhi kì thực cũng không hiểu, nghĩ rằng đã ẩn danh, chắc chắn là không muốn bọn họ biết được, chắc chắn không muốn cho bọn họ biết được, nếu đã muốn làm chuyện tốt thì bọn họ cũng ghi nhận.
“Mẹ, cho dù là ai, chúng ta cũng không ăn trộm ăn cướp, hiện tại cũng đang cần. Về sau nếu có năng lực, chúng ta báo đáp xã hội nhiều một chút là được.”
Cô trấn an ba mẹ, giúp bọn họ mua bữa tối rồi mới đứng dậy đi đến chỗ hẹn.