Nhưng không ngờ sau lưng cô ta lại ẩn giấu lòng dạ độc ác, rất nhiều sự thật bất ngờ khiến anh ta khiếp sợ.
Lúc này, anh ta đột nhiên không biết có phải thân thế của cô ta cũng chứa đựng bí mật không muốn người ta biết hay không, lời nói của cô ta có mấy phần đáng tin?
Đứa bé đã không còn, Trương Việt Khánh đau lòng một giây cũng không có!
Lúc này thậm chí anh ta cảm thấy may mắn, có một cảm giác giải thoát nhẹ nhõm! Người phụ nữ này đáng sợ khiến anh ta áp lực!
Thuốc lập tức có tác dụng, Đào Trinh ngủ thiếp đi, trong phòng, Trương Việt Khánh cũng không rời đi, nhưng từ đầu đến cuối không nói câu nào.
Dường như mặc kệ năm đó đã xảy ra chuyện gì, sự thật này được phơi bày, trong lòng Hiểu Nhi thì vướng mắc đoạn tình cảm này cũng là một cảm giác giải thoát!
Lúc này, tình cảm dây dưa nhiều năm đã hoàn toàn biến thành mây khói trong lòng cô, biến mất không còn dấu vết.
Hiểu Nhi dành thời gian về nhà mẹ một chuyến, bởi vì cô nghĩ tới bông tôi hình bướm trong miệng Đào Trinh.
Năm đó Trương Việt Khánh tặng cô làm vật đính ước, đây là lúc vật về với chủ!
Trong thời gian này, cô đã lâu rồi không nghĩ đến.
Hiểu Nhi kết thúc một ngày làm việc, lúc cô thu dọn đồ đạc thì nhìn thấy chiếc hộp gấm trong đó, cô mở ra nhìn thoáng qua rồi cười nhạt một tiếng, tay không tự giác sờ lên tai:
"Vẫn thích bươm bướm! Con bướm này cũng không phải là con bướm kia!"
Rốt cuộc đã không còn liên quan gì đến anh ta!
Hiểu Nhi đóng nắp lại, kiểm tra địa chỉ công ty, cô định trên đường về đi ngang qua bưu cục chuyển phát nhanh nên sẽ gửi qua bưu điện.
Cô duỗi lưng một cái, nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, đáy mắt nổi lên sự ấm áp nhàn nhạt: Cảm giác có nhà đúng là thật tốt! Nếu cuộc sống có thể tiếp tục như thế——
Cô lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp, sau đó cầm túi xách lên, lắc chìa khóa xe, rất thoải mái đi ra ngoài.
Cô vừa đi xuống bậc thang dưới tòa nhà thì một bóng dáng màu xám tro xuất hiện trong tầm mắt, Hiểu Nhi dừng chân lại, bản năng nắm chặt túi xách trong tay, ngược lại cô chủ động đi qua.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người lại cảm thấy giống như đã qua mấy đời.
Tất cả tình yêu trong lòng Hiểu Nhi đã không còn, những ký ức tốt đẹp cũng biến thành một giấc mộng trong lúc này, một vở kịch, tỉnh dậy, giải tán, mọi chuyện kết thúc!
Mà Trương Việt Khánh lại hoàn toàn ngược lại, bởi vì sau thời kỳ hai người yêu cuồng nhiệt đến ba năm kết thúc, gần như mỗi ngày anh ta đều đè nén tình cảm trong lòng.
Anh ta muốn tổn thương cô rồi lại không nhịn được quan tâm cô! Anh ta muốn quên cô lại giống như không bỏ xuống được, phá hủy quần áo, anh ta không hạ được quyết tâm.
Hiện tại, ngay cả những lý do từng khiến anh ta kiên trì cũng biến thành bọt biển, chấp niệm trong lòng giống như búp măng mọc từ dưới đất lên, điên cuồng sinh sôi nảy nở.
Anh ta yêu Hiểu Nhi, không có gì nghi ngờ; hai người đã từng tâm đầu ý hợp, không ai chen vào được; cô ta là người bạn đời hoàn hảo nhất trong lòng anh ta, về điểm này anh ta chưa từng nghi ngờ!
Cho đến khi Đào Trinh nói với anh ta nguyên nhân thật sự cô kiên quyết thỏa thuận sau khi kết hôn, cô chưa kết hôn đã có thai, từng phá thai; nói với anh ta mấy năm nay cô trôi qua thế nào, nhưng vì hàng hiệu nên làm việc ở hộp đêm, với người đàn ông khác.
Anh ta vốn cố tình trốn tránh cô, anh ta sợ không nhịn được trở về; nhưng Đào Trinh cố ý và vô tình tiết lộ mọi chuyện về cô, hơn nữa cô ta cố tình bắt chước Hiểu Nhi thường xuyên ở bên cạnh anh ta, từ từ anh ta muốn chuyển tình cảm và nỗi nhớ lên người không có nhiều ân oán là Đào Trinh, trước kia anh ta thật sự tin tưởng cô ta không nghi ngờ gì, cho dù không yêu cô, cũng bởi vì áy náy nên chưa bao giờ nhắc đến chuyện chia tay với cô ta, lại do dự không đành lòng tổn thương cô ta!
Nhưng không ngờ sự thật lại đánh mạnh vào mặt anh ta một cái.
Một lúc lâu thời gian giống như dừng lại, hai người cứ ngơ ngác nhìn nhau không mở miệng, giống như đã từng lại không phải đã từng, rất nhiều thứ lặng lẽ thay đổi không một tiếng động.
"Tôi có ——"
"Đào Trinh ——"
Hai người gần như đồng thời mở miệng lại đồng thời im lặng, một lát sau, Trương Việt Khánh lên tiếng trước: "Đào Trinh, sảy thai!"
Hiểu Nhi mở to hai mắt, đáy mắt chợt kinh ngạc rồi biến mất, trên mặt không tự giác lóe lên sự đau buồn.
Cho dù cô có chán ghét Đào Trinh thế nào thì đứa bé cũng vô tội, từ trước đến nay cô không hề nghĩ đến chuyện tổn thương đứa bé trong bụng cô ta!
Trương Việt Khánh hơi kéo khóe miệng, cười còn khó coi hơn cả khóc: Cô vẫn giống như trước kia, ngoài lạnh trong nóng! Cô vẫn luôn là người hiền lành, chân thật! Là anh ta nhất thời mù mắt!
Trước kia lúc cô ở bên cạnh anh ta thì cô luôn luôn oán giận, bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp nên người ta hiểu lầm, cô rất khổ sở; mặc dù cô mạnh mẽ, kiêu ngạo, có đôi khi sẽ mang theo cảm giác lên mặt bắt nạt người khác, nhưng cô chưa bao giờ chủ động đi trêu chọc người khác; trước kia cô sống ngay thẳng, tươi đẹp, hận không thể để toàn thế giới nhìn thấy vẻ đẹp của mình; hiện tại vẻ đẹp của cô cũng thu lại trong xương cốt, lộ ra sức hấp dẫn khác, khí chất điềm tĩnh càng mê người!
Hiểu Nhi không muốn giả dối nói lời quan tâm cô ta nên cô mở túi xách lấy đôi bông tai kia ra: "Thứ này nên sớm trả lại cho anh!"
Hiểu Nhi không cho anh ta từ chối, kéo tay anh ta cầm lấy.
"Hiểu Nhi!"
Trương Việt Khánh lật tay lại giống như từ chối nhận, vô thức nắm lấy bàn tay của cô, Hiểu Nhi đồng thời thu tay lại, hộp gấm cũng rơi xuống đất mở ra, dưới ánh sáng một đôi bông tai hình bướm lấp lánh, lộng lẫy rực rỡ ——