Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 200: Anh sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương em nữa




"Buổi tối ở cục cảnh sát chỉ có trực ban chứ không làm việc, cộng thêm việc người đang cấp cứu cũng không có kết quả, cũng không biết cô Giang đã làm người bị thương, nên vẫn không có ai báo lại! Vừa rồi em mới gọi điện thoại hỏi qua, nói là cố ý làm người ta bị thương, tạm thời không thể bảo lãnh!”

Quay đầu lại, Phùng Dịch Phong giật mình:

"Chuyện xảy ra ở đâu? Ai? Chết rồi sao? Gọi điện thoại cho Lãnh Dực! Cho dù dùng biện pháp gì cũng phải bảo lãnh người ra trước!”

"Luật sư đã qua đó… "

Nói xong, Mạc Ngôn lắc đầu, ý nói vẫn chưa được. Nếu như luật sư có thể nộp tiền bảo lãnh, anh ta còn cần làm phiền đến Phùng Dịch Phong đại giá sao?

"Người bị thương chính là… Người nhà giàu mới nổi mà hôm qua em nói đến kia! Ở khách sạn Sâm Lập!”

"Đang yên đang lành, cô ấy chạy tới khách sạn Sâm Lập làm gì? Tại sao nói còn ấp a ấp úng như vậy?”

Ánh mắt lóe lên, Phùng Dịch Phong đột nhiên bắt được điều gì đó: “Không phải cậu bảo cô ấy đi sao? Không phải nói là hôm nay sao?”

Thoáng chốc, đầu của Mạc Ngôn suýt chút nữa thấp cúi xuống chạm đất:

"Thật xin lỗi, Anh Phong, là em sơ suất! Hôm qua bận quá, em không chú ý, vốn là sắp xếp để PR tới đó, kết quả là thư ký cầm nhầm số điện thoại, cầm đi số điện thoại của cô Giang mà anh để lại, vì ngẫu nhiên nên xảy ra sai sót…”

Trong nháy mắt, sắc mặt Phùng Dịch Phong tái đi, nhấc tay đánh cho Mạc Ngôn một quyền, nổi trận lôi đình: “Cậu làm việc thế nào? Trong chuyện này, sao để xảy ra sơ sót? Nếu cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội cậu!”

"Thật xin lỗi, anh Phong!"

"Thất thần cái gì? Còn không lên xe!"

Cầm điện thoại di động lên, Phùng Dịch Phong ấn số điện thoại Trịnh Liên Thành:

"Điều tra cho tôi xem tối hôm qua có bệnh nhân nào bị đâm phải vào viện không? Bây giờ tình hình thế nào… Họ Mông, đưa đến từ khách sạn Sâm Lập! Nhanh lên!”

Vừa lận điện thoại, Phùng Dịch Phong vừa nói: "Tình hình của người nhà giàu mới nổi kia thế nào?”

"Em đã cho người đi điều tra, lập tức báo lại!”

"Không thể nộp tiền bảo lãnh, thì hãy nghĩ cách để hắn ta rút đơn kiện! Người đã chết, cũng phải là phòng vệ chính đáng, vô tội!" Đang khi nói chuyện, tiếng chuông báo trong hộp thư vang lên, Mạc Ngôn trực tiếp đưa di động qua cho anh.

Sau đó, Phùng Dịch Phong liền bấm số điện thoại của Lục Danh Hào: "Giúp tôi làm một chuyện!"

Lúc hai người đến cục cảnh sát, Lãnh Dực đã đợi ở đó!

Sau khi trao đổi, Phùng Dịch Phong nói thẳng: "Người, bây giờ có thể không đưa đi, nhưng tôi muốn gặp cô ấy! Trước khi đưa đi, tôi muốn phải luôn ở bên cạnh cô ấy!”

"Tôi hiểu, tôi sẽ đi xử lý!”

Quay người lại, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạc Ngôn: “Sử dụng tất cả các mối quan hệ tạo áp lực cho phía trên một chút, người, tôi phải đưa đi càng nhanh càng tốt!”

"Đã hiểu!"

Quay người, anh lấy điện thoại đi động ra, và đi về phía gốc cây lớn ngoài cửa.

Rất nhanh sau đó, Phùng Dịch Phong, Lãnh Dực liền đi theo một nhân viên trong phòng tạm giam đi đến, vừa đi, Lãnh Dực ở bên cạnh vừa nhỏ giọng giải thích:

"Nghe nói tối hôm qua khoảng tầm mười giờ, là người phụ nữ báo cảnh sát, cô ấy trực tiếp bị đưa đến, vì buổi tối không làm việc, nên tạm giam giữ hình sự theo thông lệ. Bây giờ, phía bệnh viện vẫn chưa đưa ra tin tức xác thực, có lẽ người vẫn đang cấp cứu nên phía bên này vẫn chưa thẩm vấn, nhưng vì tình tiết rất ác liệt nên không thể nộp tiền bảo lãnh, hình như… một dao, đâm vào của quý của người đàn ông, nghe nói ra tay rất ác độc, máu tươi văng khắp nơi… "

Đối với chuyện của người đàn ông, Phùng Dịch Phong hoàn toàn không quan tâm: "Cô ấy không sao chứ?"

"Chỉ nói một người phụ nữ cầm dao dính máu trên tay, đầu tóc rối bù mang đi, cụ thể thế nào cũng chưa biết.”

Đầu tóc rối bù?

Bờ môi mỏng mím lại, nắm đấm của Phùng Dịch Phong cũng vô thức siết chặt, gần như có thể tượng tượng được: Cô ấy chắc chắn là vì để không bị xâm phạm!

Trái tim co rúm lại, Phùng Dịch Phong hối hận vì quyết định của mình.

Đúng vào lúc này, một tiếng hét chói tai quen thuộc của người phụ nữ truyền đến: A!!!…”

Hiểu Nhi?

Nhìn thấy cánh cửa sắt mở ra, Phùng Dịch Phong vộ vàng lao vào, ngước mắt lên, nhìn thấy trên một chiếc giường ở trong góc, quần áo Hiểu Nhi rách nát, máu me khắp người, tóc tai bù xù dồn trong góc tường, phía trên là một người đàn ông mặc thường phục, lúc này người đàn ông đang đè cánh tay của cô xuống, cầm dây lưng trong tay, quần lơ lửng, lộ đồ lót ra ngoài, hai người đang dây dưa, bộ dạng chật vật vô cùng.

Tiến lên, Phùng Dịch Phong đạp một chân khiến người đàn ông ngã xuống, quay lại, lại thêm một chân, hung hăng đạp vào nửa dưới của ngươi đàn ông, vung tay hai quyền, một quyền trực tiếp đánh vào miệng người đàn ông khiến hắn ta nôn ra máu, răng cũng gãy mất một cái:

"Người của tao mà mày cũng dám đụng vào? Muốn chết!”

Lãnh Dực và nhân viên làm việc vừa xông vào, cũng bị hình ảnh trước mắt làm cho giật này mình, tiến lên vội vàng kéo hai người ra: Anh Phong, anh bình tĩnh một chút!”

"Lữ Đầu, cậu làm gì vậy? Lại uống nhiều quá sao?”

Lúc này, người đàn ông khom người, một tay kéo quần, một tay bụm mặt, gào lên: "Ai u, con đàn bà ti tiện, ông đây chạm vào cô ta, cô ta liền cắn! Cũng là ra ngoài bán thân thôi, tao cũng không phải không trả tiền? Giả vờ cái gì? Mày là ai chứ?”

Người đàn ông lẩm bẩm một trận, đáy mắt Phùng Dịch Phong lập tức nổi bão: “Mày thử nói thêm một câu nữa, có tin tao giết chết mày luôn bây giờ không?”

Quay người, anh lại định nhấc chân lên, nhưng bị Lãnh Dực ôm lấy:

"Anh Phong…”

Lúc này, Mạc Ngôn cũng đuổi vào, anh ta cũng bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, sợ anh sẽ làm lớn chuyện, liền dùng thân thể che lại đôi mắt đỏ ngầu của anh:

"Anh Phong, nhìn cô Giang trước!”

Một câu này, trong nháy mắt giống như một chậu nước lạnh dội xuống, quay người lại, Phùng Dịch Phong thấy Hiểu Nhi co quắp ở trong góc tường, nhóc đáng thương ôm thành một đoàn, mái tóc rối tung, quần áo trên người bị rách khắp nơi, làn da trắng nõn lộ ra vài chỗ còn dính máu, lúc này ống quần ở một bên chân cô đã thủng một lỗ, bàn chân nhỏ co rút lại, cũng không mang giày, cô dùng cánh tay ôm đầu gối như thể muốn tự bảo vệ, lộ ra nửa khuôn mặt vô cùng bẩn thỉu, trên tay đầy vết xước và vết máu

Bộ dáng thật sự vô cùng thê thảm, không có từ nào có thể hình dung được tâm trạng của Phùng Dịch Phong lúc này.

Rốt cuộc cô đã trải qua những gì? Tại sao lại trở nên như vậy?

Hầu kết gợi cảm nhấp nhô, cổ họng Phùng Dịch Phong mang theo một trận chua xót, cởi âu phục trên người, anh từ từ bước tới.

"Hiểu Nhi… "

Tay của anh vừa tới gần, kèm theo gầm ‘rít’ như một con thú nhỏ bị thương, một ánh mắt hung ác đột nhiên trừng tới, trong chốc lát, anh đã bị ánh mắt hung ác của cô dọa cho ngây người, ánh mắt mang theo một loại dứt khoát muốn đồng quy vô tận, tinh hồng chói mắt, Phùng Dịch Phong bỗng chốc dừng lại!

Anh dừng lại, một giây tiếp theo, tất cả sức mạnh dường như đồng loạt bị loại bỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Nhi lại vùi vào vòng tay, cô co quắp hai đầu gối, lui cả người vào góc tường, vẻ mặt đầy chống cự và tự bảo vệ bản thân, giống như hận không thể nặn thành một quả bóng tròn, nhào vào khe hở, trốn vào trong vách tường.

Dù là ba người đàn ông cũng không chịu được cùng đỏ cả mắt.

Thả chậm động tác một chút, giọng nói của Phùng Dịch Phong cùng mềm đi: "Đừng sợ, đừng sợ! Hiểu Nhi, anh sẽ không làm tổn thương em! Em nhìn xem, là anh đây! Anh chỉ muốn cho em chiếc áo, em đừng sợ…”

Từ từ, từng chút từng chút tới gần, Phùng Dịch Phong rốt cục cũng đem áo khoác khoác lên trên cơ thể đang run rẩy của cô, bao bọc lại toàn bộ thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô, cảm nhận được hơi thở mỏng manh của cô, Phùng Dịch Phong đưa tay ôm cô vào trong ngực, tha thiết nói:

"Đừng sợ, đừng sợ! Anh sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến em nữa…”