Đã qua 9 giờ, lang thang không có mục đích trên đường, Hiểu Nhi cũng không đến công ty.
Lần đầu tiên cô chẳng có tinh thần để kiếm tiền, dù sao cũng là đón khách, trong tình trạng này cô cũng không nghĩ mình có thể làm tốt.
Trong lúc nhất thời không biết phải làm gì, trùng hợp mẹ Giang gọi đến muốn cô về nhà.
Ngày này cô đều giúp mẹ, cả người lại thất thần, trong lòng không yên, buổi chiều tan làm sớm. Mẹ Giang còn cố ý đi siêu thị mua chút đồ tươi ngon, buổi tối làm một bữa lớn.
""Tiểu Nhi, gần đây có bận không? Sao lâu rồi chưa về nhà? Ăn nhiều chút! Đều là món con thích đấy! Mẹ còn làm bánh đậu cho con, đậu tự mình làm, để con mang về ăn vặt!""
Cô gắp món tôm hấp, mẹ Giang vẫn nhìn cô hai lần, trước kia cô về, không nói gì, cả người uể oải thì cũng là thoải mái, lần này rõ ràng rất sa sút.
""Cảm ơn mẹ! Mẹ cũng ăn đi!""
Cầm đũa lên, Hiểu Nhi cũng gắp cho mẹ một con: ""Ăn không hết, mẹ, mẹ ăn nhiều vào!""
Trước đây rảnh cô sẽ về nhà, lần này lại lâu rồi chưa về, đoán chắc bà hôm nay không gọi thì cô cũng không vào cửa.
Đứa trẻ này vẫn luôn báo hỉ không báo ưu!
Nhìn trạng thái lật qua lật lại của cô, rõ ràng là không có khẩu vị, mẹ Giang cũng đoán ra được chắc cô lại gặp chuyện gì rồi!
Cả bữa cơm bà cũng không nói gì nhiều, ăn xong còn gói bánh đậu giúp cô.
Thấy cô ngồi trên sô pha nghịch điều khiển, ánh mắt vô hồn, đưa tay nhận lấy, mẹ Giang tắt TV: ""Tiểu Nhi, có phải con với Dịch Phong xảy ra chuyện gì không? ""
Người hiểu con cái nhất vẫn là mẹ!
Những năm này cô đã làm không ít công việc, dù thất bại lớn đến đâu cũng không thấy cô chán nản, ngay cả khi từ bỏ thiết kế cô cũng không có phản ứng gì quá khác thường, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có chuyện tình cảm.
Mấy lần trước về rõ ràng cô đều rất vui vẻ, có lúc muộn rồi bản thân vẫn còn xem thời gian, lần này lại không giống vậy!
""Mẹ...""
Cô kêu một tiếng, tiếng ""không có"" đến miệng, Hiểu Nhi lại không biết nói ra thế nào. Lòng cô đau nhói, rõ ràng biết không nên mong chờ, rõ ràng biết li hôn rồi nhưng cô vẫn khó chịu.
Mẹ Giang kéo tay cô, xoay lại gần ôm lấy cô:
""Tiểu Nhi, nhà nào cũng có khó khăn cả! Chúng ta chưa từng nghĩ đến sẽ đi đến ngày hôm nay, chúng ta ở xứ lạ, lại là cô nhi góa bụa, có vài chuyện, chúng ta không thể cưỡng cầu! Chỉ cần sống thì tình yêu sẽ vẫn đến! Đừng miễn cưỡng, còn gái của mẹ là tốt nhất, nhất định sẽ gặp được tình yêu đẹp nhất và người đàn ông quan tâm con! Đừng lo chuyện gì cả, đừng luẩn quẩn trong lòng!""
Thở dài, trừ khó chịu mẹ Giang chẳng biết làm gì, nhưng bà không dám tỏ ra gì cả, bà sợ con gái buồn hơn.
""Thực ra, từ lúc con bắt đầu với Dịch Phong, mẹ ít nhiều cũng có thể nhìn ra có vài nhân tố ngoài ý muốn! Tiểu Nhi, hôn nhân không môn đăng hộ đối, trước kia mẹ không tán thành! Những năm này tình người thế nào chúng ta cũng đã gặp nhiều rồi! Chênh lệch quá lớn thì định trước là chúng ta không có cách nào chống lại được, thậm chí oan ức vô cùng!""
Vuốt mái tóc con gái một cách yêu thương, mẹ Giang nói:
""Đừng cưỡng cầu, trong tranh giành, cuối cùng bị hủy hoại vẫn là bản thân chúng ta, vì chúng ta ở thế yếu, dưới mái hiên không thể không cúi đầu! Làm việc không thẹn với lương tâm, không tiếc nuối là đủ rồi! Con xem gia đình chúng ta phải chịu trở ngại lớn như vậy, chúng ta vẫn có thể đi đến ngày hôm nay, mệt thì mệt, lẽ nào nói thật sự không hạnh phúc chút nào ư? Có phải có chút cảm giác kỳ tích không? Ba năm trước con nghĩ mẹ con chúng ta có thể chống đỡ vượt qua không? Phụ nữ hiện tại, thất lão tám mươi, lấy chồng, tái hôn, hạnh phúc đâu cũng có cả rồi! Không đến ngày đó thì con vĩnh viễn không biết được bến đỗ tiếp theo phong cảnh như thế nào! Tiểu Nhi, sau này sẽ tốt hơn thôi...""
""Mẹ, con biết rồi! Con sẽ tốt thôi!""
Ôm lấy mẹ, viền mắt Hiểu Nhi không khỏi đỏ lên, lần này cô không để nước mắt rơi nữa.
Phong cảnh tương lai thế nào, cô không biết, nhưng cô hiểu rõ bản thân không thể ngã xuống, ít nhất là hiện tại không thể! Chỉ là hôm nay cũng không biết là chuyện li hôn hay bị đùa hay do mất tiền, cô thực sự rất khó chịu.
Nói chung là một ngày xui xẻo đủ đường.
Nhưng chuyện li hôn cô một chữ vẫn chưa nhắc đến, vì hôm nay lòng cô quá loạn rồi, cô không biết phải nói từ đâu.
Tâm trạng phiền muộn, rời khỏi nhà mẹ, Hiểu Nhi lái xe một cách vô định trên đường.
Quay đi quay lại, lúc Hiểu Nhi ý thức được lại thì hình như cô đã đi qua một chỗ náo nhiệt: Ồ, có hoạt động à? Sao náo nhiệt vậy?
Nghiêng đầu nhìn qua một cái, lúc này cô mới phát hiện hình như đường mình đi không giống đường về nhà, mà là cổng đông của câu lạc bộ Phương Đông Khuynh Thành.
Nhưng vì cơ thể của cô, cộng thêm chuyện ngoài ý muốn lần trước, trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi, cho nên cô đã loại môn nhảy ra khỏi lịch trình thường ngày của cô rồi.
Nghĩ đến việc về nhà thu dọn hành lí, hơn nữa hôm nay tâm trạng cũng quá tệ, cô thấy mình phải đi buông thả một chút, tìm một nơi dừng xe, cô lại quay lại.
Vừa ngước mắt lên đã thấy một cửa hàng mới đang có hoạt động.
Giữa tối đêm làm trước cửa câu lạc bộ?
Nhìn lên thấy dấu ấn nam nữ ôm nhau, còn có hình dạng đặc biệt, mặt Hiểu Nhi không khỏi đỏ lên: Sự quyến rũ của giác quan thứ sáu ư?
Lại còn mỹ miều như vậy, không phải là bao cao su thôi à?
Chẳng trách xung quanh náo nhiệt như vậy, nhưng hình như toàn là đàn ông! Đột nhiên trong đầu cô xuất hiện một bộ điện ảnh xưa--""Lệnh truy đuổi giác quan thứ sáu""
Lúc đó cô vẫn còn đùa giỡn.
Trong lòng đột nhiên trầm xuống, Hiểu Nhi bất mãn mím chặt môi, sao lại nghĩ đến chuyện này? Đang định xoay người rời đi, vài con số lớn bỗng nhiên đập vào mắt:
""30 triệu?""
Đối với người đang thiếu tiền đến cùng đường bí lối như cô thì quả thật như một chiếc bánh quy từ trên trời rơi xuống.
Cô nhấc chân đi đến.
Lúc này một người đàn ông mặc trang phục quản lí cũng đi tới:
""Cô có muốn thử không? Chúng tôi có một sản phẩm mới ra mắt bởi thương hiệu I&H có hoạt động, rất đơn giản, chỉ cần cô phụ trách phân phát, một hộp 150 nghìn, một người cũng có thể để lại số điện thoại để nhận gói dùng thử miễn phí. Người đứng đầu về lượng tiêu thụ tối nay ngoài nhận được 30% còn được giải thưởng tiền mặt là 30 triệu. Người tham gia cũng có giải thưởng là 3 triệu, có muốn thử không! Đã có rất nhiều người tham gia, nhìn bên kia kìa, những người đội mũ đỏ đều là nhân viên tiêu thụ tham gia hoạt động tối nay...""
Nâng mắt lên quét một vòng, Hiểu Nhi đếm tới đếm lui chỉ có 3 người!
Thứ đồ này quả thực khiến người ta có chút bối rỗi! Nhìn nhìn số tiền kia,. nghĩ đến 3 triệu, cũng bằng tiền tăng ca hôm nay rồi!
Tổn thất một ngày, bù lại một chút cũng tốt!
Dù sao tâm trạng cũng không tốt, rảnh cũng rảnh thật, Hiểu Nhi giơ tay lấy túi nhỏ trong tay anh ta: ""Được!""