Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 192: Muốn li hôn, không có cửa đâu?




Cầm tờ giấy trên bàn lên, nét chữ mạnh mẽ đập vào mắt anh, gân xanh trên tay Phùng Dịch Phong nổi lên.

Người phụ nữ đáng chết này! Cô vậy mà kí rồi? Anh đi lên in ""văn kiện phụ"", không đến ba phút cô đã kí tên rồi?

Mẹ nó!

Cô thực sự không lưu luyến chút nào ư? Vội vàng trốn tránh anh như vậy? Anh lại còn nghĩ sau này phải cho cô tiền tiêu vặt, để cô tháng nào cũng có thể vui vẻ lấp đầy tiểu kim khố của cô?

Mẹ kiếp! Đầu của anh bị lừa đá rồi!

Vội vàng như vậy? Là chạy đi lấp đầy tiểu kim khố hay đi hẹn tình nhân cũ?

Rõ ràng đó là điều mình mong, vui vẻ nhìn thấy kết quả, không chút vướng mắc, không khóc lóc. Nhưng giờ khắc này Phùng Dịch Phong lại tức đến nỗi lục phủ ngũ tạng của anh sắp nổ tung rồi!

Muốn li hôn với anh phải không? Muốn rời khỏi anh phải không?

Không có cửa nhé!

Phùng Dịch Phong vung tay lên trực tiếp xé tan tờ văn kiện, giận đến mức có cả ý nghĩ giết người!

Bên kia, Hiểu Nhi chạy ra, đạp ga hết cỡ, trên đường còn gọi điện cho giám đốc xin nghỉ, giải thích chuyện xảy ra hôm nay. Đến bệnh viên Xuân Sinh, đến giọng điệu cô cũng không dám thay đổi.

""Bác sĩ, bác sĩ...""

Còn chưa đến phòng bệnh, trên đường đã bị Tiêu Mộ bắt lấy cánh tay.

""Cuối cùng cô cũng đến rồi! Sâu gạo đợi cô lâu lắm rồi! Ai u, kho lương của cô lại thấy đáy rồi, theo tôi đi nộp tiền đi? Hôm nay có thời gian đúng không!""

Giọng nói trêu chọc vừa vang lên, Hiểu Nhi liền sửng sốt hai giây: ""Anh là người gọi tôi đến à?""

Gật đầu, Tiêu Mộ cũng không phủ nhận: ""Không nói mơ hồ thì sao cô nhanh như vậy được? Cô lừa tôi một lần thì tôi giỡn cô một chút, chúng ta coi như công bằng rồi chứ?""

Thực ra anh ta cũng nhất thời nhớ ra là cuối tuần, sợ cô thoái thác mới bảo y tá gọi điện cho cô! Anh chỉ rất muốn nhìn cô một cái, cùng cô làm gì cũng được!

Tức giận sắp nổ phổi, giơ tay lên tát ""bụp"" một tiếng.

""Chọc người vui không? Chuyện này cũng có thể đùa à? Sẽ mất mạng đó anh biết không? Anh là đồ bác sĩ chó má! Chẳng y đức y phẩm gì cả! Tim là màu đen! Đồ khốn! Một đám người có tiền thì giỏi rồi! Không có chuyện gì thì chọc người cho vui? Anh có biết hôm nay tôi phải tăng ca không hả!""

Nước mắt tuôn rơi, Hiểu Nhi ngồi xuống, khóc không thành tiếng.

Vì một cuộc điện thoại của anh ta mà hơn 3 triệu của cô ngâm nước nóng rồi! Phùng Dịch Phong cũng muốn li hôn với cô rồi. 90 triệu tiền sinh hoạt cũng không còn nữa rồi, tháng sau cô phải làm sao đây?

Thương tâm, trong phút chốc vô cùng ủy khuất, cả người Hiểu Nhi sắp đều sụp đổ, chẳng khác gì một đứa bé ngồi ôm chân giữa hành lang bệnh viện gào khóc.

Hai má nóng rát, Tiêu Mộ cả người bị cô đánh đến bối rối, nửa ngày đều quên phản ứng lại.

Mãi cho đến khi có tiếng bàn tàn xem náo nhiệt vang lên Tiêu Mộ mới thu lại vẻ mặt đùa cợt, khom người kéo cô lên.

""Xin lỗi, tôi...""

""Cút đi!""

Xoay túi đập anh ta, tức giận đẩy anh ta ra, Hiểu Nhi quay người chạy vào thang máy. Mà lúc này bác sĩ La cũng nghe tiếng đi ra,vừa vặn thấy một màn này.

""Bác sĩ Tiêu, vừa nãy anh quá đáng rồi!""

Xoay người lại, gò má của Tiêu Mộ vẫn còn hơi rát: ""Tôi không có ác ý, chỉ là...""

Cô ra tay quả thực đủ độc ác!

Lần trước anh hỏi tên cô, cô không phải cũng chọc anh ư? Bình thường email hai người cũng thường xuyên đùa giỡn, anh cứ nghĩ là cô sẽ không để ý!

""Bác sĩ Tiêu, anh vừa nãy có lẽ là không hiểu tình hình! Cô Giang chẳng dễ dàng gì, một năm trước bố cô ấy muốn chuyển từ Phong Thành sang Thanh Thành điều trị, vì điều kiện kinh tế có hạn, không thể nộp đủ tiền viện phí, cho nên rất nhiều bệnh viện không muốn nhận, cô ấy cầu xin ở trước cửa bênh viện của chúng ta 7 ngày viện trưởng thấy đáng thương mới đồng ý cho cô ấy trả góp trong vòng một tháng! Quãng thời gian đó cô ấy và mẹ đến cả chỗ ở cũng không có, trong bệnh viện cũng vậy, cô ấy không trả nổi tiền giường, một nhà ba người bọn họ nép vào lối đi của bệnh viện để ngủ. Nhiều người, đến cả ghế cũng không có.""

Nhớ lại quãng thời gian từng trải qua đó, bác sĩ La không khỏi thở dài:

""Cô Giang rất cố gắng, một tháng dành dụm gom đủ tiền thuốc. Sau này viện trưởng thấy một nhà ba người chẳng dễ dàng gì, cũng thành thật nên xin cho mẹ cô ấy làm tạp vụ trong bệnh viện, sắp xếp cho một phòng kí túc. Hai mẹ con ở cùng nhau, có thời gian thì dọn dẹp cho bệnh viện để miễn thêm chút tiền giường! Ngày tháng như thế kéo dài hơn ba tháng, sau này có lẽ là công việc của cô Giang tốt hơn một chút mới thuê nhà, trả được tiền giường, cũng không để mẹ làm tạp vụ ở bệnh viện nữa! Những năm này cô Giang đã tự mình gánh mấy phần công việc, duy trì chi phí chữa bệnh cho bố, bình thường tan làm còn phải đến thăm bố, rất khổ cực! Anh thấy cô ấy tuổi con trẻ chứ thực chẳng dễ dàng gì! Rất nhiều y tá thương cô ấy nên thường xuyên giúp cô ấy trông coi một chút, có chuyện gì đều gọi điện cho cô ấy! Cô ấy ấy à, cũng biết cảm ơn, lần nào đến, đồ quý không mua được thì xách hoa quả đến bệnh viện cho các y tá trong phòng điều trị, là Tiểu Lâm và Tiểu Hà phụ trách khu 3 trước kia!""

Lấy hơi, bác sĩ La lại nói:

""Sau này anh cũng đừng đùa như vậy với cô ấy! Nhà bọn họ cô nhi góa bụa, thực sự chẳng dễ dàng gì! Chỉ hi vọng ba có thể tỉnh lại! Nghe nói ba cô ấy đã như vậy ba năm rồi, anh nghĩ xem, những năm này bọn họ sống như thế nào đi! Tuy chúng ta là bác sĩ, nhưng cũng thật muốn nói một câu, dù có kiếm được bao nhiêu cũng không thể theo kịp việc tăng chi phí chữa bệnh! Ba cô ấy gần đây tăng cường điều trị, cũng có chút chuyển biến tốt. Đoán chắc kinh tế của cô ấy lại bắt đầu túng thiếu rồi!""

Tiêu Mộ im lặng.

Những chuyện này anh thật sự không biết! Anh vẫn luôn cho rằng cô là một cô công chúa nhỏ có tiền! Khí chất dung mạo của cô quá đỉnh! Hơn nữa đồ dùng của cô nhìn cũng chẳng giống hàng rẻ tiền, còn lái Bingley tiền tỷ!

Cô ấy không có tiền ư?

Nhưng bác sĩ La là bác sĩ lâu năm ở đây, chắc chắn sẽ không lừa anh ta!

Đột nhiên anh hối hận đến xanh ruột, gần đây anh còn đặc biệt thu xếp cho ba cô kiểm tra nhiều lần, thực ra tình hình của ba cô ấy, thực ra có lúc có cũng được không có cũng chẳng sao, lần trước giảm đi cũng không có ảnh hưởng gì!

Nhưng anh vì muốn thường xuyên giữ liên lạc với cô nên mới cô ý tăng thêm cho cô!

Chẳng trách vừa nãy cô tức giận khóc thành như vậy!

Tay buông thõng siết chặt, Tiêu Mộ xoay người đến đến phòng bệnh của ba cô...

Trở lại xe, Hiểu Nhi không kiềm chế nổi nữa, khóc to một trận, cả người bắt đầu run lên. Cũng không biết vì sao phải khóc, nước mắt vẫn rơi không ngừng, đầu óc trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng.

Cũng không biết qua bao lâu cô mới thút thít lau nước mắt, khởi động xe.