Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 185: Cô không thể xảy ra chuyện nữa




Một người phụ nữ xinh đẹp, thái độ của Hiểu Nhi rất bình tĩnh: “Ông chủ Kim chiếu cố tôi như vậy, tôi làm sao có thể vì một chút lợi ích cá nhân mà không quan tâm đến lợi ích của ông chứ?”

Rõ ràng là từ chối, nhưng lại nói một cách uyển chuyển, xinh đẹp cho đàn ông rất nhiều mặt mũi như vậy, người đàn ông lập tức vui vẻ cười “haha”:

“Haha, anh hùng không làm khó người khác, hôm nay có thể làm quen được với cô Giang, tôi thật sự rất vui!”

Hai người nói mấy câu khách sáo với nhau, người đàn ông rất vui vẻ lấy ra 18 triệu, chuyến này, thu hoạch được khá nhiều, Hiểu Nhi rất vui, nhận tiền xong, bắt tay với người đàn ông:

“Quen được một người tốt như ông chủ Kim là may mắn của tôi, tôi cũng rất vui! Ông chủ Kim, không còn chuyện gì, tôi cũng không làm phiền ông nữa, tôi đi trước đây!”

Trước khi đi, người đàn ông còn rút ra một tấm danh thiếp, Hiểu Nhi rất cung kính nhận lấy, ban đầu nhìn thấy điệu bộ của vệ sĩ bên cạnh ông ta, còn sợ sẽ không dễ dàng rời đi, không ngờ ông chủ này trông có vẻ thô kệch, nhưng thực sự tốt hơn rất nhiều so với những người có ngoại hình mà cô từng tiếp xúc.

Đi ra khỏi phòng, ngoặt qua lối đi, lúc này thần kinh căng thẳng của Hiểu Nhi mới được thả lỏng, cả người cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Mỗi lần như lúc này, cô đều cảm thấy, thế giới này thật ra còn rất nhiều người tốt!

Trong một góc nào đó, xếp lại tiền, cất vào mấy chỗ, Hiểu Nhi ngột ngạt cả buổi tối, bây giờ mới theo chỉ dẫn đi về phía nhà vệ sinh.

Mà ở bên kia, Trương Việt Khánh hút xong một điều thuốc, quay lại nhưng không thấy ai trong phòng, anh ta lại chạy đi tìm, từ xa nhìn thấy cô nhét hai tờ tiền vào trong túi, hài lòng mỉm cười đi về phía bên kia.

Giơ tay lên, anh ta muốn gọi cô nhưng lại mắc ở trong cổ họng không thể phát ra tiếng.

Dừng lại, tay anh ta cũng từ từ hạ xuống: Đã hơn 10h rồi?

Tối như vậy chạy ra ngoài chỉ kiếm được 600 nghìn, cô còn hạnh phúc như vậy? Trước đây, cô không có quá nhiều ý niệm với tiền bạc, một chai nước hoa hơn 30 triệu, dùng một lần cô cảm thấy không tốt, sẽ tiện tay ném đi.

Nhưng bây giờ cô….

Lúc đó, anh còn nói trêu chọc hỏi cô: [Không cảm thấy lãng phí sao? Một người bạn gái cao quý như vậy, anh không thể nuôi nổi rồi!]

Mà cô, rất tự tin, rất kiêu ngạo nói: [Ngựa nào thì yên nấy, không lấy ra một chút máu sao có thể xứng với một cô gái cao quý như cô? Những thứ đắt nhưng không hợp cũng phải vất đi!]

Vì vậy, một chai nước hoa hơn 30 triệu cô cũng cảm thấy như vậy! Nhưng cô cũng không thật sự kiêu kỳ đến mức không dùng những sản phẩm không nổi tiếng, một đôi bông tai cô rất thích, chỉ có mấy chục nghìn, cô cũng đeo cả mùa hè, tận đến khi một chiếc bông tai bị hỏng cô mới bỏ đi.

Từ trong xương tủy, cô là một người con gái rất kén chọn, cũng là một người có thể thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, hơn nữa, còn là một người sẵn sàng cho đi!

Trái tim đột nhiên đau nhói.

Tính cách của cô như vậy, có phải là hàm ý cho dù tình cảm của cô dành cho anh có sâu đậm đến đâu, cũng có thể giống như chai nước hoa, nói bỏ là bỏ?

Ý nghĩ đột nhiên này khiến Trương Việt Khánh cảm thấy hoảng loạn, vẻ mặt lại trở nên tái nhợt.

Đứng ở đó một lúc, sau đó lại đuổi theo.

Trong nhà vệ sinh, rửa mặt xong, Hiểu Nhi lại tô thêm một chút son, cho dù đã tối, lúc chuẩn bị về nhà cô cũng không thích dáng vẻ xanh xao, tái nhợt của mình.

Khí sắc đã ổn, tràn đầy tinh thần, cô liền cảm thấy cả người mình tốt hơn rất nhiều!

Đi ra ngoài chưa được hai bước, đột nhiên truyền đến một giọng nam: “Cô Giang….”

Theo bản năng quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông gầy, mặc áo len màu xanh xám, mặc một chiếc quần jean giản dị và đi một đôi giày thể thao, rõ ràng khuôn mặt rất xa lạ, Hiểu Nhi cảm thấy vô cùng kinh ngạc?

Đang gọi cô sao?

“Cô Giang, cô không nhận ra tôi sao? Lúc nãy chúng ta đã gặp nhau trong phòng bao của ông chủ Kim, tôi là bạn của ông chủ Kim. Nghe thấy ông ấy luôn miệng khen ngợi cô, mặc dù công ty của chúng tôi không lớn, cũng có một chút hoạt động kinh doanh ở nước ngoài, không biết có thể mạo muộn xin cô một tấm danh thiếp được không?”

Thấy người đàn ông nói chuyện rất khách khí, thái độ cũng hiền hòa, lại nghe thấy là bạn của ông chủ Kim, lại có liên quan đến kinh doanh, cô cũng rất khách khí, nở một nụ cười:

“Đương nhiên là có thể!”

Nói xong, cô cúi đầu mở túi ra tìm danh thiếp, người đàn ông đối diện cũng cho tay vào túi sau đó hai người trao đổi danh thiếp, liếc nhìn, Hiểu Nhi nói:

“Ông chủ Lý! Rất vui khi được làm quen với ông, có chuyện gì cần ông cứ liên hệ với tôi!”

“Được!”

Gật đầu, cất danh thiếp đi, Hiểu Nhi vẫn còn rất vui, chỉ cảm thấy tôi nay thật may mắn.

“Nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước! Tạm biệt!” Rất lịch sự, Hiểu Nhi vẫy tay với người đàn ông.

“Ừ, tạm biệt!”

Lúc này, gật đầu ra hiệu, người đàn ông lấy một lọ thuốc hít rất tinh xảo, hít một hơi.

Hiểu Nhi chỉ gửi thấy một mùi hương rất nồng nặc dường như còn mang theo một chút kích thích, nên cũng không nghĩ nhiều, quay người rời đi.

Vừa đi đến cuối đường đi, ngước mắt lên, ánh mắt bắt gặp một hình bóng quen thuộc: Trương Việt Khánh?

Gặp anh ta ở đây không phải là một chuyện tốt!

Trong lòng “lộp bộp”, Hiểu Nhi liếc nhìn xung quanh, quay người đi về hướng khác, KTV rất lớn, hai bên đều có nhà vệ sinh, đều có cầu thang bộ, cô định đi đường vòng để tránh Trương Việt Khánh, ra bằng một cửa khác.

Vô tình tăng thêm tốc độ, Hiểu Nhi chạy bước nhỏ.

Chạy được một lúc, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, theo bản năng Hiểu Nhi dừng bước, nhắm mắt lại.

Xảy ra chuyện gì?

Đỡ hơn một chút, cô mới nhấc chân lên, vừa mới cử động, đột nhiên cảm thân chân mình giống như không có lực, đột nhiên, cô cảm thấy ớn lạnh.

Thể lực của cô, khiêu vũ hai tiếng đồng hồ cũng không thành vấn đề, sao đột nhiên lại cảm thấy mệt mỏi?

Đầu óc cô có chút mơ hồ, theo bản năng, cô lấy kẹo bạc hà trong túi ra, nhét mấy viên vào miệng.

Cô bị người ta tính kế, chắc chắn cô đã bị trúng thuốc!

Nhưng tối nay cô không uống gì! Không, cô uống nước, nhưng đó là nước cô tự mang đi, hơn nữa chưa từng rời khỏi tay cô!

Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên, lý trí của Hiểu Nhi vẫn còn. Cô nhớ đến người đàn ông vừa gặp ở cửa nhà vệ sinh, lọ thuốc hít kia, mùi hương kia….

Tại sao lai như thế? Rõ ràng anh ta đưa vào mũi của anh ta, mùi hương kích thích như vậy, nếu như cô đã bị trúng thuốc, vậy thì ai ngửi được cũng đều sẽ giống cô sao?

Đúng rồi, lúc nãy ở xung quanh, hình như không có ai khác!

Không cần suy nghĩ nữa, ý nghĩ này vừa lóe lên, Hiểu Nhi chắc chắn là mình đã bị tính kế.

Lấy nước khoáng ra, đi thùng rác bên cạnh, cô kéo chiếc khăn lụa trên túi xuống, đổ một ít nước để rửa mặt, lại làm ướt khăn lụa, giả vờ như đang sửa sang lại khăn lụa, vứt vào thùng rác, ánh mắt lướt qua bốn xung quanh, sau đó liếc nhìn về phía sau.

Đã động chân động tay với cô, còn bình tĩnh, thoải mái như vậy, chắc chắn đã phái người đi theo cô, tìm một nơi để ra tay!

Phải làm sao? Bây giờ phải là sao?

Không biết tác dụng của thuốc này như thế nào, đi hay tìm một nơi để trốn? Hoặc….cầu cứu!