Hóa ra là bọn họ đã phát triển đến mức độ này.
Trong sự riêng tư, anh chưa từng dẫn cô đến tham gia bất kỳ cuộc gặp gỡ nào với bạn bè thân thiết.
Nhận thức đột nhiên truyền đến, âm thanh vui vẻ trò chuyện ở bên tai giống như là những con dao vô hình đang đâm vào trong lòng của Hiểu Nhi, cũng chặt đứt khoảng cách giữa hai người bọn họ.
Tự giễu giật giật khóe môi, giờ phút này Hiểu Nhi đau lòng đến hơi choáng váng, sự mong đợi sâu trong đáy lòng dường như cũng đang có vết rách.
Thậm chí cũng không có ở đó lâu, cô liền nhìn một cái liền đi qua.
Trong lúc lơ đễnh nhìn thoáng qua, Phùng Nhất Đình thùng hợp bắt được một bóng dáng, tay đang cầm ly rượu lên bỗng dừng lại, ánh mắt không tự giác mà ngừng mấy giây.
Là anh ta đã hoa mắt rồi sao?
Lúc này đang nhớ lại những chuyện vui vẻ trước kia, làm ra mấy trò mèo, bộ dạng mấy người bọn họ tùy ý, Dung Lâm Khiết cũng cười ngả trước ngã sau, một lát sau liền chú ý đến sự khác thường của anh ta, cũng không tự giác mà quay đầu nhìn ra phía cửa.
"Đình, cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Một tiếng gọi này của cô ta, tất cả mọi người cũng đều nhìn về phía bên đó, ở ngoài cửa vẫn trống rỗng như vậy.
Bỗng nhiên hoàn hồn Phùng Nhất Đình khôi phục lại sự bình tĩnh: "Không có gì, hình như là lúc nãy tôi nhìn thấy người quen, chắc có lẽ là tôi bị hoa mắt..."
Không đến mức trừng hợp như vậy chứ, là cô ấy hả?
Vô thức, anh ta nhìn Phùng Dịch Phong một chút, thấy sắc mặt của anh bình tĩnh, thỉnh thoảng cúi đầu thầm thì với Lâm Khiết, anh ta cũng không nói nhiều thêm cái gì nữa.
Lúc này, Trịnh Liên Thành đột nhiên lại trêu ghẹo một câu: "Có thể khiến cho cậu hai thất phần, sẽ không phải là người đẹp quốc sắc thiên hương gì đó chứ."
Nghiêng qua nhìn anh ta một cái, Phùng Nhất Đình nói: "Thật sự đúng như cậu đã nói, nhìn một cái liền thấy kinh ngạc."
"Thật hay giả vậy, tôi cũng đi ra ngoài nhìn một chút xem." Một bộ dạng rất có hứng thú, Trịnh Liên Thành còn khoa trương làm bộ muốn đứng dậy, Tần Mặc Vũ đưa tay kéo anh ta lại.
"Thôi được rồi, còn có phụ nữ ở đâu chứ, chú ý hình tượng chút đi."
Nhìn mấy người bọn họ, Lâm Khiết cười khanh khách.
"Thành, sao cậu lại nói đùa như vậy chứ, còn quá đáng hơn Nhất Đình nữa. Cái này là bắt nguồn từ ham muốn có đúng không, đừng có làm hư Dịch Phong nhà chúng ta."
Cách nói chuyện quen thuộc, tất cả đều tự nhiên giống như là không cần suy nghĩ gì, đột nhiên Phùng Dịch Phong lại cảm thấy không hiểu sao lại chói tai, ở một bên cũng có mấy người thấy như vậy, đều cười khan khoác tay, Trịnh Liên Thành nói.
"Chỉ là nói đùa một chút thôi, có chị Khiết ở đây, sao mọi người dám lỗ mãng được."
Mặc dù là tuổi tác của Lâm Khiết còn nhỏ hơn bọn họ mấy tuổi, nhưng bởi vì mối quan hệ của cô ta với Phùng Dịch Phong, cho nên bọn người Trịnh Liên Thành đều sẽ gọi theo vai vế với Phùng Dịch Phong, gọi cô ta một tiếng chị Khiết.
Bầu không khí mới hòa hoãn được chút, mấy người bọn họ cũng giống như trước kia, tùy tính tự nhiên. Rõ ràng tất cả đều đang rất tốt, trong chốc lát trong đầu của Phùng Dịch Phong lại đột nhiên xuất hiện cảnh tượng Hiểu Nhi khiêu vũ ở chỗ này, vóc dáng nhảy múa xinh đẹp, dẫn dắt toàn hội trường, nào chỉ là nháy mắt kinh ngạc, mà tên gọi của cô là Điệp Vũ!
Điệp Vũ, Điệp Vũ. Giống như là hồ điệp, nhẹ nhàng nhảy múa.
Hồ điệp hồ điệp, lại là con mẹ nó hồ điệp đáng chết.
Trong nháy mắt, cảm xúc của Phùng Dịch Phong đã hoàn toàn không đúng, một bộ dáng bực bội muốn chết.
Để ly rượu ở trong tay xuống, Phùng Dịch Phong đứng dậy: "Tôi đến nhà vệ sinh một lát đây."
Trong nháy mắt mà anh quay người lại, hai mắt của Phùng Nhất Đình cũng hơi híp lại mà nhìn theo.
...
Ở một bên khác, đã tìm được phòng Như Ý, Hiểu Nhi cũng không có bước vào, bởi vì biết Trương tổng bị kéo đến đây xã giao, cô sợ vào quấy rầy thì sẽ không tốt, cho nên gọi điện thoại cho ông ta hẹn ông ta đi ra ngoài cửa lấy.
Lần theo một cái cửa sổ ở bên cạnh, Hiểu Nhi đứng lại kiên nhẫn chờ anh ta đi ra ngoài đưa đồ cho mình.
Chờ trong chốc lát, một mùi rượu ngút trời ập tới, một người đàn ông trung niên bụng phệ đang kẹp một cái cặp tài liệu đi tới, người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, lúc này cà vạt đã lệch lạc, vừa đi vừa mở tập tài liệu ở bên cạnh rút lấy tài liệu ra bên ngoài.
"Là Trương tổng của Phong Duyệt có đúng không? Xin chào, tôi là Giang Hiểu Nhi, phiên dịch của công ty phiên dịch Giai Nghệ, đến đây là lấy hợp đồng."
Chủ động chào hỏi trước, Hiểu Nhi còn lấy ra danh thiếp của mình đưa qua, mặc dù từng hợp tác với Phong Duyệt, nhưng mà đây là lần đầu tiên mà cô gặp Trương tổng.
Dường như là người đàn ông cũng không ngờ được người đến đây chính là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, lúc đi đến đây còn rõ ràng lôi thôi lười nhác, một bộ dạng không cam lòng, ngay cả mí mắt cũng cụp xuống. Lúc ngước mắt lên, trong nháy mắt liền ưỡn thẳng sống lưng, hai mắt tỏa sáng, còn đưa tay kéo kéo cà vạt.
Nhận lấy tờ danh thiếp, người đàn ông lật lật túi cả nửa ngày mới nhớ tới mình không đem danh thiếp theo, lập tức cười ha hả đưa tay qua: "Xin chào xin chào, tôi đã nghe qua tên của cô Giang, không ngờ tới cô Giang không chỉ là một nhân viên có năng lực nghiệp vụ xuất chúng mà là còn là một người phụ nữ xinh đẹp xuất chúng."
"Trương tổng quá khen rồi, hay nghe chủ nhiệm nhắc đến ngài, nói Trương tổng là người phong độ lịch thiệp, là một người hiền lành quang minh lỗi lạc, cũng không câu nệ tiểu tiết, hôm nay gặp mặt quả thật không phải nói đùa! Còn phiền ngài đi thêm một chuyến, gây thêm phiền toái cho ngài rồi."
Rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông di chuyển, trong lòng khinh bỉ đủ loại, nhưng mà trên mặt Hiểu Nhi vẫn không quên lấy lòng một phen, rõ ràng là mình cố ý chạy đến đây lấy, lại giao hết công lao này cho người đàn ông.
Mặc dù là có chút dối trá, nhưng mà không thể không thừa nhận, nói mấy lời dễ nghe thì sẽ không bị làm khó, nhiều lễ nghi thì sẽ không bị trách tội.
Hơn nữa mấy năm nay đã giao tiếp với muôn hình muôn vẻ loại người, Hiểu Nhi cũng hiểu rõ nhiều khi lá mặt lá trái thì còn có thể bảo vệ được mình hơn, cho nên không cần biết phải đối mặt với loại người như thế nào, lấy cứng chọi cứng mãi mãi chính là bước cuối cùng của cô.
"Cô Giang thật là biết nói chuyện."
Hiển nhiên cũng được làm cho vui vẻ, người đàn ông cười đến nỗi miệng cũng không khép lại được, cầm tài liệu đưa qua. Hiểu Nhi nhanh chóng kiểm tra lại một phen, cũng may là không có vấn đề gì, cô cũng lập tức cười cười thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Vậy Trương tổng, không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây, không quấy rầy ngài và bạn bè họp mặt với nhau."
Lúc mà cô đang muốn đi, bàn tay đột nhiên bị người ta kéo lại.
"Ai, không vội không vội, khó lắm mới hợp ý được cô Giang, giống như là nhìn thấy... cháu gái ruột vậy. Không biết là cô thành thạo về ngôn ngữ nào? Gần đây bộ phận quốc tế của công ty chúng tôi đang có một lô thiết bị được xuất khẩu sang nhiều nước, cô biết đấy, trong đó có nhiều tài liệu khác nhau như tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức đều có! Không biết là cô Giang có quan tâm không?"
Nói nói, người đàn ông còn lôi kéo cánh tay của cô, giống như là yêu thích không buông tay vậy.
"Có hứng thú, đương nhiên là có hứng thú rồi."
Trên mặt phụ họa cười cười theo, Hiểu Nhi dùng sức rút tay ra, ở trong lòng như đang có hàng nghìn con ngựa đang phi nước đại: Cháu gái ruột mà ông ta còn dám động tay động chân sao? Ông ta lại không đi chết đi. Còn có mấy quốc gia, thế mà ông ta cũng không ngại mà nói ra khỏi miệng.
Vừa nhìn thấy cánh cửa, người đàn ông không khỏi có chút thư giãn.
"Thật ra thì ở trong này có nhiều thứ lắm, cô biết đó... nếu như cô Hiểu Nhi có hứng thú thì tôi có thể xin thêm nhiều ưu đãi, giống như là tăng giá mỗi chữ, hoặc là tăng số lượng chữ lên, nếu như cô muốn tự mình làm thì cũng không thành vấn đề. Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng tìm một chỗ nói chuyện kỹ càng đi."
Một tay của người đàn ông còn đang nắm lấy, một cái tay khác lại khoa tay múa chân, đang muốn sờ soạng cô. Hiểu Nhi tức giận đến nỗi thật sự muốn đạp người, ánh mắt lóe lên, cô vung túi tài liệu lên ra vẻ che chắn, bày ra tư thế giống như là đang muốn hắt xì.
"Trương tổng kính yêu, đương nhiên là vinh hạnh của tôi rồi, tôi... A..."