Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 150: Hiểu nhi của anh




"Cô Giang, cô có tiện không? Có thể phiền cô giúp tôi một chút? Hôm nay, cửa hàng chủ chốt của chúng tôi sẽ khai trương, vốn định mời Model nhưng vừa mới gọi điện đến nói tối qua ăn phải đồ cay nóng gì đó nên bị phồng rộp, làm thế nào cũng không hết được... Có thể nhờ cô đứng trên sân khấu giúp chúng tôi không? Không cần đứng lâu đâu, mười một giờ khai trương, đại khái chỉ mất một tiếng là sẽ kết thúc. Đương nhiên, chúng tôi trả công gấp đôi, tất cả là ba mươi triệu. Cô xem được không?"

"Tôi biết cô còn có công việc, nhưng thật sự là không còn cách nào khác nên mới đánh liều đề nghị! Xin cô đấy, xin giúp chúng tôi với! Nếu cô thấy giá không được thì có thể thương lượng! Hôm nay là ngày long trọng nhất, khai trương cũng là để ăn mừng! Nhiều cửa hàng cũng khai trương nên chúng tôi thực sự không thể tìm được người thay thế thích hợp trong chốc lát!"

"Cô Giang, hình tượng của cô tốt, lại xinh đẹp! Chỉ cần cô đứng trước quầy một lúc để nhân viên tiếp thị giới thiệu người mẫu là được..."

Giọng điệu của người đàn ông vô cùng lo lắng, nghe xong không phải là bảo cô trả tiền thì trái tim của Hiểu Nhi mới ổn định lại. Nghĩ đến hôm nay không có việc gì làm, tâm trạng mình cũng không tốt nên cô liền đồng ý.

"Được rồi! Mười một giờ phải không? Cửa hàng nào, bây giờ tôi sẽ tới chắc là không mất nhiều thời gian đâu!"

Thỏa thuận xong thì bên đó nhắn địa chỉ cho cô. Hiểu Nhi tắt máy tính, đi tới phòng làm việc của chủ nhiệm điền vào giấy phép xin nghỉ. Bởi vì công việc của bọn họ thường xuyên phải chạy ra ngoài, tính linh động cao. Cô hỏi thăm một chút thì thấy mấy ngày nghỉ phép trong năm cô đều chưa dùng nên thuận lợi mà ra ngoài.

Quốc tế Vạn Thịnh là một toàn trung tâm thương mại tổng hợp, tích hợp các sản phẩm nổi tiếng, giải trí, mua sắm và căn hộ kiểu khách sạn. Khai trương cũng khá hoành tráng, mời minh tinh trợ giúp, còn có rất nhiều chương trình khuyến mại giảm giá. Lựa chọn ngày thứ sáu này để khai trương cũng là muốn tăng lượng người tới để quảng bá.

Phùng Dịch Phong xuất hiện, không thể nghi ngờ đã dẫn tới một trận nhốn nháo. Mạc Ngôn vẫn luôn đi theo sau anh cũng chú ý lấy tay làm động tác bảo vệ, ngăn những người không cần thiết và đồ vật chạm vào anh.

Sau khi người chủ trì đọc xong lời phát biểu khai mạc, Phùng Dịch Phong liền đi theo quá trình đã sắp xếp trước.Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, tiếng pháo nổ, tiếng nhạc phát lên rộn ràng. Anh nhanh chóng lùi về phía sau sân khấu.

"Tổng giám đốc, lần này việc cho thuê và buôn bán của các cửa hàng đều như mong đợi. Trước mắt, 80% cửa hàng của chúng ta đã mở ngày hôm nay hoặc là sắp khai trương. Nhiều thương hiệu thời trang quốc tế đã mở cửa hàng chủ chốt. Chỉ có ba cửa hàng hiện đang bỏ trống chờ sắp xếp. Căn hộ hầu như đã được bán sạch, dự định lưu lại mấy hộ. Giai đoạn hai thì tập trung vào căn hộ quý tộc, hiện tạo đã phê duyệt được hơn phân nửa. Tầng dưới chủ yếu là các nhà hàng cao cấp. Những cửa hàng mặt tiền nhỏ chuyên đồ ăn nhẹ đặt phía sau đường phố đã được xét duyệt. Khu trung tâm thương mại này sau khi khai trương có thể được mô tả như là nơi tập hợp cả ba tầng lớp cao, trung bình và thấp."

Mạc Ngôn chỉ vào các biển quảng cáo, tiếp tục nói: "Muốn vào xem một chút không?"

"Ừ!"

Quản lý dẫn đường một bên, đoàn người liền quay lại đi vào bên trong trung tâm thương mại:

"Tòa nhà này được chia thành hai khu đông và tây. Bình thường thì khu đông là những nhãn hiệu tương đối cao cấp. Tầng một là tiệm trang sức và đồ trang điểm, tầng hai là quần áo nữ hạng sang, tầng ba là thời trang nam, tầng bốn là sân chơi và ăn uống,..."

Vừa đi vào trong sảnh thì một trận hoan hô nhiệt liệt vang lên. Tất cả mọi người đừng dừng chân lại, ngó nghiêm tìm hướng phát ra tiếng kêu. Quản lý mới nói:

"Hôm nay khai trương, các cửa hàng đều có hoạt động riêng! Sảnh trung tâm vì để trống nên cho một thương hiệu xe ô tô thuê để quảng cáo. Bọn họ mang chiếc xe tới triển lãm, giữa trưa sẽ tổ chức hoạt động. Nghe nói có ca múa đều do người mẫu xe hơi biểu diễn. Chỗ đứng không lớn nhưng cũng coi như là lấy được độ phổ biến cho chúng ta!"

Nhớ tới điều gì đó, Phùng Dịch Phong khẽ cau mày: Triển lãm xe? Hôm này là ngày làm việc, cô sẽ không chạy tới đấy chứ?

Thấy người bên đó rất nhộn nhịp, mũi chân của Phùng Dịch Phong vô thức đổi hướng.

"Wow---"

Thêm nhiều tiếng hô kinh ngạc truyền đến, anh liền đi tới.

Lúc này, trên sân khấu chỉ là một cỗ xe bình thường, thậm chí còn không hào nhoáng bằng con xe màu đỏ bên cạnh. Một cô gái mặc một bộ váy trắng ngắn cũn cỡn bó sát người đang đứng bày ra dáng pose, phần thân trên bị siết chặt làm nổi bật dáng người nở nang của cô ấy.

Mới nhìn lướt qua, trong đầu Phùng Dịch Phong hiện lên dòng chữ: lộng lẫy nhưng thô tục!

Nhìn đám nam nữ đang cầm điện thoại quay video xung quanh mình, ánh mắt của anh bắt đầu hiện lên tia chán ghét: Quả nhiên là một đám chưa trải sự đời!Loại xe này, loại hàng này mà đã làm cho mọi người hưng phấn như vậy? Nếu mà thấy được Hiểu Nhi của anh thì có phải cả đám sẽ ngất luôn rồi không?

Phùng Dịch Phong khinh thường nhìn, trong lòng lại có chút đắc ý. Không sợ hàng không tốt, chỉ sợ so hàng với hàng thì còn không đủ cấp bậc xách dép cho người phụ nữ của anh!

Anh quay người, vừa định rời đi thì đột nhiên hình ảnh một thứ màu đỏ lóe lên rồi biến mất. Bỗng nhiên, Phùng Dịch Phong dừng lại bước chân, chỉ thấy một cô bé cầm một lá cờ chạy qua, người phụ nữ trên lá cờ đó:

Chẳng phải là Hiểu Nhi sao?

Vậy người đàn ông kia là ai?

Mặc dù chỉ cần nhìn lướt qua, nhưng anh vẫn cảm giác hình như mình vừa nhìn thấy ảnh chụp của Hiểu Nhi.

Chuyện gì vậy? Anh nhớ cô quá nên hoa mắt rồi sao?

Đúng lúc này, một đôi tình nhân cãi nhau ầm ĩ đi qua. Cậu con trai đuổi theo lôi kéo cánh tay cô gái, thở hừ hừ nói:

"Chỉ là một thỏi son thôi mà? Sao lại tức giận? Mua, anh mua là được chứ gì?"

"Có chín trăm nghìn mà anh cũng do dự. Rốt cuộc anh có thích em không? Bình thường đều hơn một triệu rưỡi, hôm nay còn được giảm giá! Mua một thỏi son mà giống như lấy mạng anh vậy, anh làm em mất hết cả mặt mũi rồi! Đi theo em làm gì? Ai thèm anh mua?"

Vừa vung tay, cô gái đó không nhìn mà quay đi. Cậu con trai kia cũng nổi cáu:

"Em xong chưa hả? Người thì quê mùa một cục, cũng không biết trang điểm, mua về bôi lên xong lau đi không thấy phí à? Chẳng ra làm sao cả, chín trăm nghìn có ăn được hai bữa bò bít tết đấy! Nếu em mà giống như cô người mẫu kia thì đừng nói chín trăm, chín mươi triệu anh cũng mua cho!"

Thoáng chốc, cô gái giận đến trào nước mắt:

"Ghét bỏ tôi như thế thì còn theo đuổi tôi làm gì? Nếu tôi mà giống người ta thì cũng không tới lượt anh! Một bộ quần áo của người ta đã chín trăm triệu rồi, tiền lương một năm của anh có đủ mua cho người ta bộ quần áo không? Tôi có quê mùa cũng không thiếu chín trăm nghìn của anh! Đã nghèo kiết xác còn đòi cóc ghẻ ăn thịt thiên nga. Bà đây nhìn anh còn chướng mắt! Chia tay!"

Sau khi nổi giận gào lên một trận, cô gái này lấy lá cờ ném vào người cậu con trai kia. Cờ chậm rãi rơi xuống đất, Phùng Dịch Phong thuận thế nhìn theo thì thấy một gương mặt xinh đẹp quen thuộc, lập tức, khuôn mặt anh liền trở nên xám xịt.

Nói là cờ nhưng đúng hơn là tranh tuyên truyền. Thật ra cũng chỉ là một trang bìa cứng dán vào một cái que nhỏ. Phía trên viết tắt MM và thỏi son môi bắt mắt. Còn có cả hình Hiểu Nhi đang ghé đầu trên vai một người đàn ông. Cô hơi ngoái lại nhìn, môi đỏ khẽ mở, dáng vẻ vô cùng quyến rũ.

Ảnh chụp quá đẹp. Trong phút chốc, Phùng Dịch Phong cảm thấy nhịp tim của mình bỗng nhiên đập nhanh hơn.