Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 89: Nguyện vọng cuối cùng của Lâm Tiểu Nhã




Nói thế nào đi nữa thì Lâm Tiểu Nhã cũng là người bạn đã lớn lên cùng cô từ nhỏ, cô ta đi sai đường để hại người khác cũng hại cả bản thân. Có trách cũng đã trách rồi, hận cũng đã hận rồi!

Nhưng thật ra mọi việc bây giờ cũng không quá tệ, cô đã giải quyết suôn sẻ chuyện của mẹ và Cố gia, đều là nhờ vào Doãn Tư Thần, mà sự xuất hiện của anh trong cuộc đời cô cũng do Lâm Tiểu Nhã đưa đẩy mang đến.

Cho nên, cô và Lâm Tiểu Nhã cũng coi như không nợ gì nhau nữa!

Nghĩ đến đây nét mặt Cố Hề Hề cũng dần giãn ra, khẽ nói: "Được rồi, đừng nói những lời thảm thiết đó nữa! Số tiền này tôi không cần, cô giữ lại để chữa bệnh đi, giữa chúng ta cũng không còn nợ nần gì nhau nữa!"

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Cố Hề Hề của lúc này đã buông xuống hết mọi ân oán trước kia, cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Lâm Tiểu Nhã nữa. Từ đây trở thành người lạ không gặp lại, có lẽ đây chính là kết thúc cuối cùng của cả hai.

Yêu một người hận một người, cũng cần phải có dũng khí! Nhưng cô mệt rồi, không đủ sức yêu ai hay hận ai, không muốn làm cho bản thân mệt hơn nữa!

Chuyện này cho đến ngày hôm nay cũng không còn chướng ngại gì nữa! Chỉ cần thuận lợi sinh đứa bé này ra, sau đó rời khỏi Doãn gia rồi tìm một nơi không ai biết mình, sống cuộc sống còn lại của mình.

Tất cả chuyện đã qua cứ chôn vùi hết đi!

"Hề Hề, cậu tha thứ cho tôi rồi sao?" Lâm Tiểu Nhã nghe Cố Hề Hề nói như vậy, lập tức vô cùng vui vẻ.

Cố Hề Hề nở một nụ cười hờ hững, làm người khác không thể nào thấy rõ cảm xúc của cô.

Tha thứ? Làm sao có thể dễ dàng tha thứ như vậy chứ? Mình chỉ không muốn mang theo quá nhiều oán hận mà sống thôi!

"Hề Hề, tôi biết tôi rất tham lam!" Lâm Tiểu Nhã cắn răng tiếp tục nói: "Hôm nay cậu chịu ra gặp tôi, tôi đã rất vui rồi, tôi cũng không thể cứ mặt dày cầu xin cậu tha thứ!"

"Lâm Tiểu Nhã, giữa chúng ta cứ sống một cuộc sống bình thường như vậy đi. Tôi không muốn làm kẻ thù của cô, cũng không muốn làm bạn của cô nữa!" Cố Hề Hề thở dài, tiếp tục nói: "Chúng ta lớn lên bên nhau nhiều năm qua, thực sự tôi cũng không thể tiếp tục hận cô. Nhưng cô đã làm tôi quá tổn thương, chúng ta không thể nào tiếp tục làm bạn được nữa!"

Bởi vì đã từng tin tưởng, nên không cách nào làm kẻ thù!

Bởi vì đã từng tổn thương, nên không cách nào làm bạn được nữa!

Cho nên, chỉ có thể làm một người lạ từng quen biết mà thôi!

Cố Hề Hề vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Tiểu Nhã trở nên trắng bệch. Cô đứng lên chuẩn bị rời khỏi thì Lâm Tiểu Nhã đột nhiên đứng trước mặt cô, lập tức quỳ xuống!

Cố Hề Hề sững sờ, đưa tay kéo Lâm Tiểu Nhã đứng dậy: "Cô làm gì vậy? Mau đứng dậy đi!"

"Hề Hề, nếu cậu không tha thứ thì tôisẽ quỳ ở đây không đứng lên!" Lâm Tiểu Nhã nắm lấy tay Cố Hề Hề nói: "Cuộc sống của tôikhông còn bao lâu nữa, bác sĩ nói trong vòng một tháng phải phẫu thuật, muộn hơn.. cũng không cần phải làm gì nữa! Hề Hề, tôibiết tôi sai rồi, cậu tha thứ cho tôi được không? Để chúng ta tiếp tục làm bạn tốt! Tôi xin thề sẽ không phá hoại cuộc sống hạnh phúc của cậu, cũng không làm việc gì có lỗi với cậu nữa! Đây là nguyện vọng cuối cùng của tôi! Cầu xin cậu thành toàn cho tôiđi!"

Ánh mắt tất cả mọi người trong nhà hàng đều quét qua đây! Cố Hề Hề lập tức cảm thấy da đầu như tê dại. Tình huống này cô chưa từng gặp qua, nhìn xuống dưới là Lâm Tiểu Nhã đang quỳ, xung quanh là ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Cố Hề Hề cảm thấy vô cùng bối rối!

"Hề Hề, tôithật sự biết lỗi rồi! Tôi không cầu mong cậu tha thứ, tôichỉ xin cậu cho phép trong tháng cuối cùng của cuộc đời, tôi có thể ở bên cạnh làm bạn với cậu, nhìn thấy cậu sống hạnh phúc là được rồi!" Lâm Tiểu Nhã khóc lóc thảm thiết khiến Cố Hề Hề cũng mềm lòng theo.

Phải, cô ta chỉ còn sống được một tháng nữa thôi! Mình còn có cái gì mà không chịu buông xuống chứ?

"Cô đừng quỳ nữa, tôi đồng ý với cô!" Cố Hề Hề nhìn bộ dạng nước mắt giàn giụa không màng đến hình tượng của Lâm Tiểu Nhã, thấp giọng nói: "Tôi tha thứ cho cô!"

Nghe câu này, Lâm Tiểu Nhã vô cùng vui vẻ, lập tức đứng dậy ôm chầm lấy Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề chỉ cao một mét sáu mươi lăm, còn Lâm Tiểu Nhã cao đến một mét bảy mươi tám, lại mang giày cao gót, nên khi ôm cô ta xông vào ôm thì cô cũng không phản kháng được!

Cố Hề Hề than khẽ một tiếng..

Bỏ đi! Bỏ đi! Không nên tính toán những ân oán trước kia nữa! Tình cảm từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, thật sự không thể chỉ vài ba câu có thể phủ sạch tất cả. Bây giờ ở thành phố N, bên cạnh Lâm Tiểu Nhã cũng chỉ có mình. Nếu mình không tha thứ, vậy khoảng thời gian cuối cùng trong cuộc đời của cô ta nhất định sẽ cô đơn khó chịu nổi!

"Hề Hề, cảm ơn cậu!" Lâm Tiểu Nhã ôm chặt Cố Hề Hề: "Tôi biết mà, từ nhỏ đến lớn chỉ có cậu là tốt với tôi nhất! Khi tôi khổ nhất, khó khăn nhất, chỉ có cậu bên cạnh ủng hộ và bảo vệ tôi! Mãi mãi tôi cũng sẽ không quên, lúc học năm nhất tôi muốn làm người mẫu, mọi người trong nhà đều phản đối, chỉ có cậu ngoài giờ học còn đi làm kiếm tiền giúp tôi đóng học phí! Hề Hề, chuyện trước kia tôi thật sự xin lỗi, từ nay về sau tôi sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương cậu nữa!"

Khi nghe Lâm Tiểu Nhã nhắc chuyện quá khứ, cơ thể đang cứng ngắc của Cố Hề Hề cũng dần mềm dịu trở lại, đưa tay ôm lấy eo Lâm Tiểu Nhã, vỗ nhẹ lên lưng của cô ta để an ủi. Trước kia, mỗi lần Lâm Tiểu Nhã bị người khác bắt nạt, cô đều an ủi cô ta như vậy!

Mọi người xung quanh thấy hai người bạn này làm lành hòa thuận, cũng rối rít vỗ tay chúc mừng! Lâm Tiểu Nhã không ngừng nói lời cảm ơn những người xung quanh, còn Cố Hề Hề chỉ nở nụ cười miễn cưỡng.

Mọi thứ đến quá nhanh!

Nhưng nếu mình quyết định tha thứ cho Lâm Tiểu Nhã, vậy thì mọi ân oán trong quá khứ cũng xóa bỏ đi!

Cố Hề Hề kéo Lâm Tiểu Nhã ngồi lại lên ghế, nói: "Cô dự định thế nào?"

Ánh mắt Lâm Tiểu Nhã buồn bã: "Còn dự định gì nữa? Dùng thời gian một tháng còn lại giúp đỡ những người thiếu may mắn trên đời này. Mấy năm nay tôi đi rất nhiều nơi, lúc cuối đời nhận ra nơi tôi muốn sinh sống nhất chính là thành phố N, bởi vì nơi đây có cậu! Nghĩ đến thời gian trước khi cậu kết hôn, chúng ta ngủ chung một giường, cùng ngồi ăn một bàn, tôi cảm thấy.."

Lâm Tiểu Nhã đột nhiên dừng lại, nhận ra ánh mắt của Cố Hề Hề cũng có chút ươn ướt!

Phải, trước sinh hai mươi ba tuổi của cô, mặc dù nghèo, mặc dù cuộc sống có rất nhiều phiền muộn, những cô cũng có rất nhiều, rất nhiều niềm vui nho nhỏ!

"Tôi vẫn còn nhớ, số tiền tôi kiếm được trong buổi diễn người mẫu đầu tiên, đã mua hai đôi bao tay, một đôi cho tôi, một đôi cho cậu!" Lâm Tiểu Nhã tiếp tục nói: "Lúc đó, cậu ôm tôi nói chúng ta sẽ là bạn tốt cả đời, mãi không chia xa.."

Nước mắt của Cố Hề Hề cũng tràn ra!

Đến lúc này, cô mới thật sự tha thứ cho Lâm Tiểu Nhã!

Hóa ra những việc trong quá khứ cô ta đều nhớ rõ! Hóa ra cô ta vẫn không quên khoảng thời gian cả hai khó khăn vất vả nhất!

Tiểu Nhã, tại sao bây giờ cậu mới hiểu ra được tình cảm quan trọng này của chúng ta? Nếu.. Nếu lúc đó cậu không làm như thế.. Giữa chúng ta có phải sẽ tốt hơn không?

Đáng tiếc.. không có nếu như..

Điện thoại của Cố Hề Hề vang lên, cô cầm lên xem, là điện thoại của quản gia gọi đến. Cô nhận điện thoại: "Alo.."

"Thiếu phu nhân, thiếu gia gọi điện thoại nói tối nay sẽ không về ăn cơm, bảo thiếu phu nhân ăn cơm một mình đi ạ!" Quản gia báo cáo lại lời của Doãn Tư Thần.

Cố Hề Hề nhìn Lâm Tiểu Nhã, rồi nói với quản gia: "Vậy tôi cũng không về ăn cơm. Tôi ăn ở bên ngoài với Tiểu Nhã, chúng tôi đã lâu không ăn cơm chung với nhau rồi!"

Lâm Tiểu Nhã nghe câu này, ánh mắt lộ vẻ xúc động!

Tắt điện thoại, Cố Hề Hề nắm lấy bàn tay của Lâm Tiểu Nhã: "Nhất định đừng buông xuôi, nói không chừng còn có thể xoay chuyển được tình hình!"

Lâm Tiểu Nhã mỉm cười lau đi nước mắt, khôi phục lại phong cách của người mẫu quốc tế, mỗi biểu cảm đều vô cùng quyến rũ.

Bởi vì vừa rồi quá xúc động mà làm ra một cảnh tượng gây chú ý nên hai người cũng không định ở đây ăn cơm nữa. Lâm Tiểu Nhã bước tới mở cửa xe, chở Cố Hề Hề đi khỏi nơi này, tìm một nhà hàng sang trọng mà dừng lại.

Hôm nay vì chăm sóc cho Cố Hề Hề, nên Lâm Tiểu Nhã cố tình chọn một nhà hàng yên tĩnh. Cố Hề Hề cảm nhận được điều này, trong lòng cũng mềm lại.

"Cậu chờ tôi một chút, tôi nhớ ở phía trước có một cửa hàng bán hạt dẻ rang rất ngon!" Lâm Tiểu Nhã vỗ vỗ bả vai của Cố Hề Hề, nói xong liền đi nhanh như một cơn gió.

Cố Hề Hề nở nụ cười dịu dàng!

Cô ấy còn nhớ mình thích ăn hạt dẻ rang. Lúc nhỏ, trong nhà rất nghèo, món ngon đều bị bà nội giữ lấy không cho mình dù chỉ một chút, mỗi dịp cuối năm thì thức ăn vặt thích nhất chính là hạt dẻ rang. Mỗi lần đến cuối năm, cả hai đều cầm một nắm hạt dẻ rang nóng hổi đến phỏng tay, trốn đến một nơi không có người mà cùng nhau thưởng thức.

Thời gian trôi quá nhanh, mỗi người đều không còn là bản thân mình trong quá khứ nữa! Không biết hạt dẻ có còn hương vị của trước kia nữa hay không?

Khi Cố Hề Hề đang suy tư, phía sau vang lên một giọng nói vui vẻ nhẹ nhàng: "Em cũng đến đây ăn cơm sao?"

Cố Hề Hề xoay người lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông đã gặp mặt ba lần trước, người từng thiếu tiền sửa xe của cô.

Hôm nay Mặc Tử Hân mặc một bộ âu phục thanh lịch, cả người vô cùng nho nhã, anh đến đây không biết đã quyến rũ được ánh mắt của bao nhiêu người phụ nữ rồi!

"À, thật trùng hợp!" Cố Hề Hề suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới nhớ tên của đối phương: "Mặc.."

"Mặc Tử Hân!" Anh nở nụ cười bất đắc dĩ: "Đây là lần thứ tư chúng ta gặp nhau rồi, lần này tôi có thể biết tên của em được không?"

Cố Hề Hề lập tức nở nụ cười ngượng ngùng: "Thật ngại quá, tôi tên là Cố.."

"Hề Hề!" Giọng của Lâm Tiểu Nhã vang lên từ phía sau.

"Hề Hề?" Ánh mắt của Mặc Tử Hân vô cùng chắc chắn: "Cố Hề Hề?"

"À.. Phải, tôi tên Cố Hề Hề!" Cô quay đầu lại nhìn Lâm Tiểu Nhã, rồi mới nói với Mặc Tử Hân: "Thật ngại quá, bạn tôi gọi tôi rồi, tạm biệt nhé!"

Mặc Tử Hân lập tức nói: "Nếu gặp nhau thì đã có duyên, hay là ăn cơm cùng nhau đi?"

"Hả?" Cố Hề Hề ngớ ra.

Lúc này Lâm Tiểu Nhã cũng bước tới: "Mặc tổng!" Rõ ràng cô ta cũng biết Mặc Tử Hân: "Sao ngài lại ở đây?"

"Cô là.." Mặc Tử Hân nhíu mày nhìn sang.