Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 86: Kết cục của Cố gia




"Em ăn cùng tôi!" Doãn Tư Thần nói thay cho câu trả lời anh vẫn chưa ăn sáng. Sở dĩ anh gấp gáp trở về chính là muốn cùng Cố Hề Hề ăn sáng.

Những người tùy tùng trở về cùng Doãn Tư Thần, ở ngoài cửa bước vào nhìn thấy Cố Hề Hề liền lập tức chào hỏi: "Thiếu phu nhân!"

Cố Hề Hề gật đầu.

Đám người này vừa vào phòng liền ngay ngắn, trật tự làm việc. Có người dọn phòng, có người nấu cơm, có người chuẩn bị nước ấm để Doãn Tư Thần tắm.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

"Tôi đi thu xếp lại, lát nữa em hãy cùng tôi ăn gì đó." Doãn Tư Thần buông tay Cố Hề Hề ra, nãy giờ hoàn toàn không hề để ý tới Cố Chân Chân cũng đang ở đó.

Cố Chân Chân nhìn mà ngây ngốc.

Người đàn ông kia tồn tại như một vị thần vậy. Dù ngoại hình hay khí chất, đều hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ. Nhưng mà ánh mắt anh chỉ nhìn một mình Cố Hề Hề!

Không đợi Cố Hề Hề mở miệng, Tiểu A trực tiếp đuổi Cố Chân Chân: "Thật có lỗi, tổng giám đốc và thiếu phu nhân vẫn còn có chuyện muốn nói. Nếu thiếu phu nhân cần gặp cô, tôi sẽ tìm cô thông báo."

Cố Chân Chân vẫn muốn ở lại nhưng không thể chống lại ánh mắt uy hiếp của Tiểu A, cô ta rùng mình, đành cầm theo mấy trăm đồng, khuôn mặt xám xịt rời đi.

Lúc Doãn Tư Thần từ trong phòng tắm bước ra, bữa sáng nóng hổi vừa được đặt lên bàn. Cố Hề Hề bị kéo xuống ngồi bên cạnh nhìn anh ăn sáng.

Dù anh đang rất đói nhưng dáng ăn vẫn tao nhã như thói quen cũ. "Em không ăn sao?" Doãn Tư Thần ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề.

"Vừa ăn xong, anh về sớm không báo trước, không thì có thể đợi anh cùng ăn rồi!" Cố Hề Hề trả lời, sớm biết anh về thì cô đã nói đầu bếp ở nhà chuẩn bị trước và chờ anh cùng ăn, các tùy tùng đi theo vừa về cũng không phải tất bật như vậy.

Nghe Cố Hề Hề trả lời, Doãn Tư Thần lại hiểu sang ý khác, nhất thời gương mặt không che giấu được ý cười: "Ừ, là tôi muốn cho em ngạc nhiên!"

Ngạc nhiên sao? Hết hồn thì đúng hơn!

Đột nhiên chạy nhanh vào nhà, vừa vào đã ôm chặt cô. Nếu anh không mở miệng nói chuyện, có lẽ cô thật sự đánh người vì không kịp nhận ra đối phương là ai!

Cố Hề Hề nhớ tới chuyện của Cố Chân Chân, liền nói với Doãn Tư Thần: "Ăn cơm xong thì anh đi ngủ một lúc đi."

"Được!" Khóe mắt Doãn Tư Thần híp lại: "Đúng rồi, mẹ đâu?"

Cố Hề Hề nhìn về hướng cánh cửa phòng mẹ đang đóng chặt, thở dài: "Có lẽ mẹ là vì còn đang thương tâm, tôi sẽ trò chuyện với mẹ một chút."

Doãn Tư Thần liền biết có chuyện gì xảy ra, vì vậy không nói gì nữa mà chỉ gật đầu. Ăn cơm xong, anh liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Cố Hề Hề đi vào phòng khách, hỏi Tiểu A: "Cố Chân Chân đang ở đâu?"

Tiểu A nhỏ giọng trả lời: "Cô ta ở một khách sạn nhỏ bên ngoài đường lớn trong thị trấn."

Cố Hề Hề gật đầu.

Tiểu A nói tiếp: "Chỗ đó không thích hợp để thiếu phu nhân tới, nếu thiếu phu nhân muốn gặp cô ta thì vẫn nên hẹn ở bên ngoài."

Cố Hề Hề suy nghĩ cảm thấy có lý. Giờ cô đang mang thai, không thể đến chỗ phức tạp được.

"Tiểu A, giúp tôi hẹn Cố Chân Chân ra ngoài." Cô liền dặn thêm: "Đừng làm ồn đến Doãn Tư Thần!"

Ý của Cố Hề Hề là đừng để Doãn Tư Thần biết, nếu không nhất định anh sẽ ngăn cản cô đi gặp Cố Chân Chân.

Nhưng lời này cũng có thể hiểu ý khác.

Để cho bất cứ người nào nghe được đều nghĩ rằng Cố Hề Hề đang săn sóc, lo lắng cho Doãn Tư Thần vừa công tác mệt nhọc về, nên không muốn phiền giấc ngủ của anh.

Lúc Tiểu A liên hệ với Cố Chân Chân, Cố Hề Hề đã thay quần áo xong xuôi.

"Thiếu phu nhân, đã hẹn ở một quán trà trong khu phố nhỏ, nơi đó khá yên tĩnh."

Cố Hề Hề do dự một chút nhưng vẫn gật đầu. Thật sự cô cũng sợ Cố Chân Chân đột nhiên hung dữ sẽ làm tổn thương con của cô. Với tính tình của Cố Chân Chân, chuyện gì cũng có thể làm được.

Cố Chân Chân biết Cố Hề Hề muốn gặp mình, nhất thời bồn chồn không yên, nhưng vẫn đầy mong chờ.

Hiện tại cũng chỉ có Cố Hề Hề có tiền thôi. Bây giờ nhà cô ta hỏng bét, mẹ trốn không chịu gặp ai, còn ba thấy cô ta liền đòi tiền chơi cờ bạc tiếp, bà nội thì ở nhà bác cả coi như không biết, không quan tâm gì.

Cô ta có thể làm gì đây?

Lúc Cố Hề Hề đến quán trà, Cố Chân Chân cực kỳ chấn động. Cô ta dự định khóc lóc om sòm ăn vạ, nhưng cân nhắc suy nghĩ một chút lại thôi.

Đi theo sau Cố Hề Hề là hai vệ sĩ vóc dáng cao lớn.

"Chị.." Cố Chân Chân sợ hãi mở miệng, đến bước này thì Cố Chân Chân phải thu hồi lại nanh vuốt hung hãn, trở nên ngoan ngoãn hơn.

Đương nhiên chỉ là ngoan ngoãn bề ngoài thôi!

"Ngồi xuống đi!" Cố Hề Hề để túi lên bàn, nhìn thẳng Cố Chân Chân: "Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Cố Chân Chân cắn môi, ánh mắt nét tránh không dám nhìn Cố Hề Hề.

"Có phải tiền sính lễ hai trăm ngàn của chị đang ở trong tay bà nội phải không?" Cố Chân Chân nhẹ nhàng mở miệng: "Thật ra nhà cửa bà nội chỉ thanh toán một trăm ngàn, còn một trăm ngàn còn lại vẫn ở trong tay bà nội.."

Cố Hề Hề gật đầu, đó mới là tác phong bà ta.

Một căn nhà nhỏ hết ba trăm ngàn, đặt cọc trước ba mươi phần trăm cũng khoảng một trăm ngàn.

"Lúc đó bà nội nói với bác cả nhà này mua cho bác ấy, nên bác cả cho rằng nhà đó của bác ấy. Lúc mua nhà là em cùng bà nội trao tiền và ký hợp đồng, tên trên hợp đồng là em, bà nội nói nhà này là bồi thường cho em. Bởi vì Doãn gia.. cầu hôn nên chuyện kết hôn của em hoãn lại, làm em buộc phải bỏ đứa bé, cho nên bà nội bồi thường cho em.." Cố Chân Chân tiếp tục nói.

"Nhưng hôm qua có đám người tới nhà, theo ba em khai đã tìm đến em, nói em không giao nhà cho chúng thì em sẽ bị bán vào nhà chứa. Chị.. em mới bao nhiêu tuổi, sao có thể đến nơi đó. Lúc đó mẹ mới biết là ba đi đánh bạc mang hết tiền trong nhà thua sạch. Trong lúc mẹ tức giận đã dọn đồ về nhà ngoại, em và bà nội bị đám người đó đuổi ra ngoài, đồ đạc trong nhà bị lấy đi hết rồi.." Cố Chân Chân một hơi liền nói xong.

"Bà nội không có chỗ nào để đi nên liền tới chỗ bác cả. Nhưng chỗ bác cả cũng không yên bình, từ tối qua đến giờ vẫn còn ầm ĩ chuyện một trăm ngàn đồng đó. Em thật sự chịu không nổi nữa.. Chị, em biết sai rồi, chị giúp em đi! Sau này em sẽ không chống đối chị nữa.." Cố Chân Chân liên tục cầu xin: "Nếu ba lại tiếp tục thua bạc nữa thì tiếp đến sẽ bán em.."

Cố Hề Hề thở dài một tiếng.

Chú Cố thích bài bạc, việc này cô biết. Nhưng trước kia vẫn chơi nhỏ và biết dừng lại, hiện tại sao lại?

Chẳng lẽ là Doãn Tư Thần sắp xếp?

Ừ, chắc là thế rồi. Đây là phong cách làm việc nhất quán của anh ấy mà.

"Tôi không thể giúp cô!" Cố Hề Hề từ chối: "Mấy ngày nữa tôi phải về thành phố N rồi."

"Em cùng chị tới thành phố N được không?" Đôi mắt Cố Chân Chân lóe sáng, làm vẻ tội nghiệp.

Khóe miệng Cố Hề Hề nhếch lên nụ cười châm chọc.

Cố Chân Chân thấy Cố Hề Hề cười như vậy, cô ta không có cách nào ngẩng đầu tiếp tục nói gì.

"Đây là năm ngàn đồng!" Cố Hề Hề mở túi cầm một phong bì để trên mặt bàn, đẩy về hướng đối phương: "Từ nay về sau đừng tìm đến tôi nữa, tôi không phải là thánh mẫu, tôi không có nghĩa vụ thay Cố gia giải quyết phiền phức của các người. Năm đó cô mang quần áo mình không mặc tới bố thí cho tôi, đây xem như lợi tức trả lại cho cô. Nếu cô còn có lương tâm thì chăm sóc bà nội đi, dù sao cũng là bà nội ruột thịt của cô!"

Một câu nói như vậy tức thì làm cho Cố Chân Chân mặt đỏ tai hồng. Từ nhỏ Cố Hề Hề chưa bao giờ được mặc quần áo mới, cô đều phải mặc lại quần áo Cố Chân Chân đã bỏ đi.

Hiện tại cũng có thể thoát khỏi bóng mờ này rồi, xem như là một cái kết vui vẻ!

Cố Chân Chân nghe ý tứ của Cố Hề Hề, liền hiểu năm ngàn đồng này là trực tiếp cắt đứt quan hệ với Cố gia.

Tiền này cầm là đồng ý với lời cắt đứt, nhưng hiện tại trên người Cố Chân Chân không còn tiền.. Cô ta không thể không nhận khoản tiền này.

"Cảm ơn chị.." Cố Chân Chân ngượng ngùng nói.

Cố Hề Hề nhìn bộ dạng quẫn bách của Cố Chân Chân, vẫn nhịn không được nói: "Đừng trông chờ ba cô biết quay đầu, có cơ hội thì nên đi chỗ khác làm việc đi!"

Nhìn Cố gia thảm hại như vậy, ban đầu cô thật hả dạ muốn gióng trống khua chiêng ăn mừng một phen.

Nhưng đúng là không đành lòng!

Cố Chân Chân nói đúng, dù sao cô cũng mang họ Cố. Cô có thể lạnh nhạt để người Cố gia tìm con đường chết, nhưng lúc Cố Chân Chân tìm đến trước mặt, cô vẫn có chút mềm lòng!

Cố Hề Hề nói xong liền cầm túi xoay người rời đi, không thèm nhìn đối phương thêm một cái nào, cô đã hết lòng giúp đỡ rồi.

Lúc Cố Hề Hề trở lại, đã nghe thấy được tiếng mắng chửi trong một căn nhà ở khu phố cô đang ở. Hàng xóm xung quanh vây thành một vòng tò mò hóng chuyện.

Cố Hề Hề nhịn không được hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Haizz.. Cô gái à, cô không biết cái gia đình này lại um sùm rồi!" Một bà thím thích tám chuyện kéo Cố Hề Hề lại, liến thoắng nói: "Mẹ chồng nhà này từ quê lên tìm con trai nương tựa, sai con dâu hầu hạ bà ta ăn cơm. Cô con dâu cũng không vừa, hâm lại đồ ăn liền đi nằm, bà mẹ chồng tinh quái cầm chén dĩa ném tới, thế là hai người lại đánh nhau!"

Trời ạ, thật kích thích!

Thấy vẻ mặt Cố Hề Hề hứng thú, bà thím kia tiếp tục nói: "Người đàn ông nhà này bênh vợ, nói với mẹ hắn bà ta làm vậy là tổn thương con trai đang nằm trong bụng vợ hắn, dọa không nhận mẹ nữa! Rồi sau đó cả ba người bọn họ ầm ĩ tới giờ!"

Cố Hề Hề nghe trong nhà truyền ra tiếng mắng chửi nhau, còn có tiếng khóc điên cuồng đặc biệt không đụng hàng của bà Cố, đáy lòng Cố Hề Hề cảm thấy hả dạ.

Bà ta tưởng con dâu khắp thiên hạ đều dịu dàng hiền thục biết nghe lời, hiểu chuyện như mẹ cô sao? Bà ta còn nghĩ có thể dùng cách cũ để ức hiếp người phụ nữ khác sao?

Đều là gieo gió gặt bão!

Bất quá bà nội từng hung hăng bá đạo, bây giờ đứng trước mặt con dâu mới sẽ rất thống khổ, trong lòng cô dù hả dạ nhưng vẫn có chút thẫn thờ.

Mặc kệ như thế nào, họ từng là người thân của cô. Chỉ là đã từng mà thôi!

Ngay lúc Cố Hề Hề đang suy nghĩ, một chiếc áo nhẹ nhàng khoác lên người cô. Cô ngạc nhiên quay đầu liền nhìn thấy Doãn Tư Thần.

"Chờ em thật là lâu mà em vẫn chưa về." Doãn Tư Thần điềm tĩnh hỏi: "Chuyện như vậy cũng thích túm lại xem sao?"

Trên mặt Cố Hề Hề nóng lên, đỏ au vì ngượng ngùng.

Cảm thấy lần này Doãn Tư Thần trở về hình như khác trước rất nhiều. Nhưng mà khác ở đâu, cô cũng không biết.