Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 436: Chuyện năm xưa




Đáy mắt Doãn Hạo dấy lên sự căm phẫn oán độc: "Có thể không hận? Sao có thể không oán hận? Nếu năm đó không phải vì mẹ ra tay thì sao lại có bi kịch ngày hôm nay?"

"Bi kịch?" Doãn lão phu nhân vô thức lặp lại, nước mắt tuôn trào: "Đúng vậy, chính là một bi kịch! Ta chỉ toàn tâm toàn ý giữ gìn cho Doãn gia, mà giờ lại trở thành bi kịch, hay cho hai chữ bi kịch! Vậy Doãn Hạo, con nói đi, chẳng lẽ con chấp nhận sống cả đời ở nơi này là vì người phụ nữ đó?"

Doãn Hạo thẳng thắn đáp, không hề phủ nhận: "Đúng."

Thân thể Doãn lão phu nhân lảo đảo, vô lực tựa vào người trợ lý bên cạnh, ánh mắt vô cùng bi thương, bà run rẩy mở miệng: "Người phụ nữ đó ở trong lòng con quan trọng như vậy ư? Quan trọng đến mức con có thể từ bỏ cả gia đình của mình?"

"Đúng." Doãn Hạo vẫn một câu khẳng định.

Doãn lão phu nhân khẽ lau nước mắt: "Được, ta không còn gì để hỏi. Đều do ta, hết thảy mọi chuyện đều do ta! Nếu không phải lúc trước ta can thiệp nhúng tay vào mọi chuyện, thì đã không có kết cuộc ngày hôm nay!"

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Doãn Hạo không trả lời, cứ như vậy nhìn Tưởng Tuyết: "Còn câu hỏi của bà?"

Tưởng Tuyết nhìn người đàn ông mang danh nghĩa là chồng của bà hơn mấy mươi năm qua, cũng chính là người đã dày vò linh hồn bà, cắn chặt răng nói: "Vì cái gì ông lại không chịu ly hôn?"

"Đây là điều ta đã hứa với ba của mình." Doãn Hạo bình tĩnh nhìn Tưởng Tuyết: "Trước khi mất thì ông ấy đã dặn dò, mặc kệ chuyện gì xảy ra thì ta và bà đều không thể ly hôn."

"Cho nên ông hủy hoại cả cuộc đời tôi?" Tưởng Tuyết cay độc kêu lên, bà hận không thể liều mạng giết chết Doãn Hạo.

"Thật xin lỗi." Doãn Hạo điềm tĩnh: "Đây là số mệnh, là ta có lỗi với bà. Ta đem toàn bộ Doãn gia và con trai giao lại cho bà, xem như là bồi thường cho đôi chân của bà."

"Bồi thường? Tôi cần sao?" Gương mặt xinh đẹp của Tưởng Tuyết nhăn nhó căm phẫn, đã nhiều năm trôi qua nhưng hận thù của bà chưa bao giờ nguôi ngoai. Nếu không phải vì người đàn ông này thì cuộc đời của bà đã không ra nông nỗi thê lương..

"Thật xin lỗi, ta không thể cùng chết với bà, đây là điều mà cả đời ta không thể toại nguyện cho bà." Doãn Hạo cuối cùng lộ ra vẻ áy náy.

"Ông có ý gì.. Khoan đã, ý ông là.. Năm đó tôi gài bẫy trên xe ô tô để chết cùng ông, thực chất ông đã biết?" Tưởng Tuyết là người thông minh, bà lập tức đoán ra ý tứ của Doãn Hạo. Đồng tử của bà tức khắc co rụt lại: "Doãn Hạo, nếu ông đã biết phanh xe bị hư, vì sao ông lại không ngăn cản?"

"Chính vì muốn ngăn cản, nên ta đã dẫn theo con trai của chúng ta lên xe." Doãn Hạo nghiêm mặt nhìn Tưởng Tuyết: "Ta chỉ muốn nhìn xem ở trong lòng bà, thì con trai chúng ta so với sự hận thù thì cái nào quan trọng hơn. Tưởng Tuyết, quả nhiên bà không làm ta thất vọng."

"Đủ rồi!" Tưởng Tuyết bị kích động đến mức điên cuồng, bà gào lên: "Doãn Hạo, rốt cuộc ông có còn lương tâm hay không? Ông dám để con trai của tôi mạo hiểm chết với ông sao? Tôi sẽ giết ông!"

Tưởng Tuyết muốn xông lên thì liền bị nhóm trợ lý gắt gao kéo lại xe lăn, đôi mắt bà đỏ ngầu như máu.. Người đàn ông này thiếu chút nữa đã đưa con trai của bà vào chỗ chết, ông lại có thể ích kỷ như vậy! Ngày hôm đó ở sườn núi nếu bà do dự hoặc là nhẫn tâm thì con trai của bà sẽ.. cả nhà ba người sẽ cùng chết với nhau!

"Doãn Hạo, sao ông có thể ở bên ngoài tằng tịu sinh con với người đàn bà khác, còn nhẫn tâm tổn thương con trai của tôi!" Tưởng Tuyết điên loạn gào thét lên: "Dù cho ông không yêu tôi thì Tư Thần vẫn là con trai của ông! Sao ông có thể đối xử như vậy với nó?"

Doãn Tư Thần đứng một bên, ánh mắt anh rũ xuống không để bất kỳ ai nhìn thấy tâm tình của mình. Hề Hề ở bên cạnh cảm giác được nỗi bi thương đang kiềm nén trong lòng anh, bỗng nhiên cô thấy đau lòng, bàn tay cô khẽ động đậy chủ động nắm tay anh, tựa như một sự an ủi không lời.

Doãn Tư Thần cảm nhận được sự động viên cổ vũ của Hề Hề, đáy lòng bất chợt ấm áp hơn, anh dùng sức nắm chặt tay cô để đáp lại. Anh hơi ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô, không hề che giấu nỗi buồn. Ở trước mặt cô, anh vĩnh viễn không cần phải ngụy trang.

Hề Hề nhìn thấy hốc mắt Doãn Tư Thần hơi ửng đỏ, chân mày đẹp nhíu chặt, cô đột nhiên muốn đưa tay đến vuốt ve cặp lông mày kia để xoa dịu nỗi đau của anh, một gương mặt anh tuấn sao lại mang vẻ bi thương đến vậy?

Ở bên đây, Doãn Hạo nghe thấy lời chỉ trích của Tưởng Tuyết, lại nở nụ cười khổ, ông quay đầu nhìn Doãn Tư Dược, nói: "Thật xin lỗi, ta cũng đã lợi dụng hai người."

"Cái gì?"

Nét mặt Tưởng Tuyết và Doãn Tư Dược cùng biến sắc!

"Tưởng Tuyết, bà bị sự kiêu ngạo và tự phụ của mình che lấp đi lý trí, cho nên không thể nhận ra sự thật." Doãn Hạo nhẹ nhàng nói: "Mã Diễm là người phụ nữ tục tằng tham lam, sao có thể là tình yêu đích thực của ta? Doãn Hạo này dù có mù mắt vẫn không thiếu phụ nữ bên cạnh, ta không cần phải chọn lấy một người phụ nữ nông cạn đam mê hư vinh, chỉ biết mưu toán tính kế. Sự tồn tại của Mã Diễm chỉ là một màn kịch để ngụy trang mà thôi."

Sắc mặt Doãn Tư Dược bỗng dưng cực kỳ khó coi.

"Như vậy còn tôi thì sao? Sự tồn tại của tôi.. có phải chỉ là một.. sai lầm?" Doãn Tư Dược run rẩy hỏi.

Doãn Hạo yên lặng gật đầu.

Thần sắc Doãn Tư Dược trở nên tái nhợt, không ngừng lắc đầu: "Tại sao.. lại như vậy?"

"Chứ có thể nào Mã Diễm gian díu với người đàn ông khác sinh ra một đứa con gái mà ta lại ngầm đồng ý? Sao ta lại làm như không biết?" Doãn Hạo tiếp tục nói: "Lúc ấy ta còn là tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, chút chuyện nhỏ này sao có thể giấu được ta?"

Doãn Tư Dược bị từng lời đả kích đến mức không nói được chữ nào!

Thì ra.. anh chỉ là kẻ dư thừa!

Bởi vì ngay cả Doãn Hạo và Tưởng Tuyết dù không yêu nhau, nhưng Doãn Tư Thần vẫn là đứa con trai được mong chờ của cả hai người họ.

Còn anh thì sao?

Sự tồn tại của anh chỉ là ngoài ý muốn, do sự bất cẩn, là một.. trò hề đáng cười!

Doãn Tư Dược hơi hơi cúi người, lấy tay bưng kín mặt mình, nước mắt giàn giụa..

Doãn Tư Thần nhẹ nhàng mở miệng: "Vậy nên ba đã lợi dụng sự tự tôn của mẹ và chọn Mã Diễm làm tấm bia dựng lên màn kịch này, kích động mẹ và Mã Diễm tranh đấu với nhau, còn cố tình thêm dầu vào lửa, ngầm ý để mẹ làm ra vụ tai nạn xe cộ kia? Ba đoán mẹ sẽ vì mạng sống của con mà thay đổi chủ ý phút cuối, khi đó ba sẽ thừa dịp sự cố tai nạn đó mà trốn thoát khỏi Doãn gia?"

Doãn Hạo không phủ nhận: "Đúng, đúng là như vậy. Ta đã trù tính hơn hai mươi năm, chính là chờ cơ hội này."

"Vì cái gì?" Doãn Tư Thần, Tưởng Tuyết và Doãn Tư Dược cùng thốt lên một câu hỏi.

"Về nguyên nhân việc này, ta nghĩ có thể mẹ của ta sẽ giải thích được." Doãn Hạo quay đầu nhìn về phía mẹ của ông – Doãn lão phu nhân, nhẹ nhàng mở miệng: "Mẹ, chuyện năm đó mẹ có thể nói ra không?"

Doãn lão phu nhân nước mắt giàn giụa: "Đều là do ta sai! Là ta sai! Năm đó nếu không phải ta chia rẽ các người thì đã không có bi kịch này.."

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Doãn lão phu nhân.

"Hơn bốn mươi năm trước, Doãn gia quyết định từ nước ngoài trở về Trung Quốc tạo lập sản nghiệp. Thời điểm đó là lúc Trung Quốc thực hiện chính sách mở cửa và cải cách kinh tế đối ngoại, Hạo nhi cũng cùng chúng ta trở về và chuyển trường học tại Trung Quốc, nói trở về học tập, thực ra là trở về để mở rộng và khai thác thị trường Trung Quốc. Một người bạn học của Hạo nhi ở đại học Cambridge Anh quốc cũng trở về, tên là Mai Nga, là.. con gái của một Hoa kiều." Doãn lão phu nhân chậm rãi nhắm mắt lại, bí mật chôn giấu hơn chục năm nay đã tới lúc phơi bày.

Lời của Doãn lão phu nhân vừa thốt ra, Trần Mỹ Nga đứng cạnh đó thảng thốt giật mình, bà ta tựa như hiểu ra gì đó.. Trần Mỹ Nga.. Mai Nga? Chỉ là trùng hợp thôi sao?

"Bởi vì gia cảnh hai bên không môn đăng hộ đối, nên tình cảm của Hạo nhi và Mai Nga đã bị phản đối kịch liệt, nhất là.. chồng của ta, là ông nội của Tư Thần, ông ấy là người phản đối gay gắt nhất. Bởi vì trước đó ông ấy đã chọn Tưởng gia đại tiểu thư để làm con dâu của mình, ông ấy đích thân tìm đến Tưởng gia mang theo sính lễ dạm hỏi." Doãn lão phu nhân thâm trầm nói: "Thời gian đó, gia tộc ở Trung Quốc có điều kiện tương xứng với Doãn gia không nhiều lắm, Tưởng gia là một trong số ít đó, bởi vì cả hai gia tộc đều có một điểm chung, chính là căn cơ đều ở nước ngoài đầu tư vào Trung Quốc. Hơn nữa, Tưởng gia đại tiểu thư là một kỳ nữ tài sắc được vang danh ở trường đại học bên nước ngoài, một người con gái như vậy thật sự thích hợp trở thành dâu của Doãn gia."

Tưởng Tuyết lấy tay bưng kín mặt mình, bà có chết cũng không ngờ vì những thành tích thời con gái lại khiến bà được Doãn gia chú ý, nếu sớm biết có kết cuộc ngày hôm nay thì bà thà là một người vô danh bất tài.

"Bất chấp sự phản đối của gia đình, thì Hạo nhi và Mai Nga vẫn yêu nhau. Để không ảnh hưởng đến tương lai của Doãn gia, chúng ta không thể không hành động. Những năm thập niên 70, hoạt động đầu cơ trục lợi trở nên lan tràn khiến chính phủ phải dùng pháp luật khống chế và đàn áp, thậm chí việc mua vào bán ra các loại tài sản tài chính như cổ phiếu, trái phiếu, hàng hóa, tiền tệ đều bị xem là trái pháp luật. Cho nên chúng ta đã dựa vào quyền lực của mình giăng bẫy Mai Nga chịu tội đầu cơ trục lợi. Để thực hiện kế hoạch này, ta đã lấy lý sức khoẻ mình không ổn để lừa Hạo nhi tạm rời khỏi Trung Quốc."

"Mai Nga lúc đó chỉ là một cô gái trẻ, còn chưa tới hai mươi tuổi, đã bị cảnh sát bắt đi và bị tòa tuyên án mười năm tù giam. Một cô gái trẻ kiêu hãnh lại phải chịu khuất nhục như vậy, một ngày sau khi bị tuyên án thì Mai Nga đã dập đầu tự sát trong trại giam." Doãn lão phu nhân rũ đôi mắt xuống, không để người khác nhận ra nỗi bi thương thống khổ và hối hận trong mắt bà.

Lúc này Doãn Hạo đã đánh mất vẻ điềm tĩnh vừa rồi, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy dài trên gương mặt sương gió của ông.

"Là chúng ta đã bức tử người thiếu nữ vô tội đó, phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời mình.." Doãn lão phu nhân tiếp tục nói: "Hạo nhi sau khi biết tin thì gần như phát điên, nói muốn đi tìm Mai Nga, muốn cùng chết với Mai Nga. Ta và chồng mình phải lấy cái chết để buộc Hạo nhi đồng ý cưới Tưởng gia đại tiểu thư. Ta từng hứa với Hạo nhi rằng, chỉ cần Tưởng Tuyết sinh hạ được người thừa kế cho Doãn gia, thì ta sẽ để Hạo nhi rời khỏi."

"Nhưng người đã đổi ý!" Thanh âm Doãn Hạo đột nhiên lạnh lùng, mang theo thái độ chỉ trích.