Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 36: Tai nạn xe bất ngờ




Cố Hề Hề quan sát Mặc Tử Hân một hồi, dù gương mặt đối phương vô cùng xuất sắc, cô vẫn cảm thấy đối phương có ý đồ xấu. Có lẽ gần đây cô đã quen với nhan sắc của Doãn Tư Thần, nên dù nhìn thấy một người đàn ông như thế cũng đã có miễn dịch rồi, liền trả lời: "Bồi thường tiền còn hỏi thăm rõ ràng chi vậy? Anh cứ đưa tiền cho tài xế là được rồi!"

Mặc Tử Hân vừa muốn mở miệng nói, Cố Hề Hề đã khoát khoát tay: "Được rồi, tôi còn có việc, danh thiếp này, tôi nhận, còn tiền sửa chữa, anh cũng không được thiếu!"

Cố Hề Hề xoay người bước lên xe, giục tài xế chạy đi thật nhanh. Nếu làm trễ việc của Doãn Tư Thần, mình sẽ chết mất. Trời ạ, hôm nay ra ngoài không may mắn chút nào, thiếu chút nữa là phải lạy thần rồi!

Chờ sau khi Cố Hề Hề đi khỏi, Mặc Tử Hân vẫn đứng im nhìn theo bóng xe của cô thật lâu. "Kiểm tra biển số xe đó cho tôi!" Ánh mắt màu lam của Mặc Tử Hân trầm xuống, giọng nói trầm trầm mạnh mẽ: "Tại sao cô ấy lại giống Nặc Nặc như đúc vậy?"

"Vâng, Mặc tổng!"

"Cậu có cảm thấy cô gái kia rất giống Nặc Nặc không?" Mặc Tử Hân không kiềm được lại tiếp tục hỏi.

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

"Vẻ bề ngoài, vị tiểu thư này giống như đúc tiểu thư Vân Nặc. Nhưng, khí chất, hoàn toàn không giống!" trợ lý nói một cách dè dặt.

"Ừ.. giống, nhưng cũng không giống. Nặc Nặc của tôi trước giờ chưa từng khỏe mạnh như vậy!" Trong ánh mắt của Mặc Tử Hân thoáng qua chút đau buồn, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa thì đã khôi phục lại như lúc ban đầu: "Đi thôi, bất kể cô ấy là ai, tôi cũng phải kiểm tra cho rõ ràng!"

Cố Hề Hề chạy như điên, cuối cùng cũng đưa hồ sơ đến kịp lúc. Khi Doãn Tư Thần nhìn thấy chóp mũi đầy mồ hôi của Cố Hề Hề, biết ngay là cô đã vô cùng vội vàng mà chạy đến đây.

"Cực cho em rồi, em đi nghỉ ngơi đi!" Doãn Tư Thần nhận hồ sơ rồi nói với Cố Hề Hề: "Hôm nay em có thể đi dạo phố mua sắm, hưởng thụ cho tốt đặc quyền của em đi!"

Cố Hề Hề không thấy Tiểu A ở bên cạnh Doãn Tư Thần, khó trách không cho Tiểu A về lấy hồ sơ, mà bảo mình đưa đến. Hóa ra là do Tiểu A không có ở đây. Cố Hề Hề khoát khoát tay nói: "Không cần, tôi cũng không muốn mua gì!"

Lúc này, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú không thua kém gì Doãn Tư Thần, đang nói không ngừng: "Xem ra đây là cô trợ lý vô cùng đặc biệt mà Nhược Na đã nhắc đến sao? Doãn tổng, thị hiếu quả nhiên là không giống người khác!"

"Ký hợp đồng của cậu và bớt nói nhảm đi!" Dường như Doãn Tư Thần không vui khi nghe người khác bình luận về Cố Hề Hề, quăng hồ sơ trong tay qua: "Doanh thu này, tôi cũng không chia cho cậu một đồng nào!"

Cố Hề Hề ngượng ngùng mà nở nụ cười, rút khỏi văn phòng. Cô bước thật nhanh ra khỏi phòng làm việc của Doãn Tư Thần, khi cô nghĩ đến việc ra ngoài đi dạo, lại phát hiện mình còn chưa luyện tập, vẫn nên về nhà luyện dương cầm thôi!

Đương nhiên, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cô ra ngoài thực ra chỉ vì mang hồ sơ đến cho Doãn Tư Thần. Đứng trên đường lớn, Cố Hề Hề lại nhớ đến, chiếc xe kia sau khi đưa mình đến đây thì đã đi sửa rồi. Vừa rồi mình cũng quên nói chuyện này với Doãn Tư Thần, nên bây giờ cũng không có xe đưa mình về nhà.

Mình kết hôn vội vàng như vậy, hình như căn phòng thuê trước kia vẫn chưa hết hạn, đúng lúc hôm nay ra ngoài, hay là đi dọn dẹp chút đồ đi! Cố Hề Hề gọi một chiếc taxi, đi đến căn phòng mình thuê trước kia.

Còn chưa tới nơi, đã nhìn thấy ven đường có một người nhìn rất quen, đang bị một nhóm người lôi lôi kéo kéo. Cố Hề Hề nhìn thật kỹ.. Ồ? Đây không phải là phó giám đốc Mộc Nhược Na của công ty Ody sao?

Sao cô ấy lại bị nhóm người này bao vây vậy?

"Bác tài dừng xe!" Cố Hề Hề lập tức gọi tài xế dừng xe lại, mở cửa xe ra nhìn thật kỹ, đúng là Mộc Nhược Na!

Xảy ra chuyện gì vậy?

Cố Hề Hề không kiềm được mà đi tới, cô còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã thấy một người phụ nữ đứng ở phía sau Mộc Nhược Na, đang cầm một viên gạch định đập lên đầu của Mộc Nhược Na.

Cố Hề Hề gào to lên với Mộc Nhược Na: "Mộc Nhược Na, mau chạy đi!"

Còn chưa nói dứt câu, Cố Hề Hề kéo cánh tay của Mộc Nhược Na, vẫy vẫy chiếc taxi bên đường chạy qua. Mộc Nhược Na lảo đảo với đôi giày cao gót, bị Cố Hề Hề đẩy vào trong xe, còn chưa bình tĩnh lại thì đã nghe Cố Hề Hề thét lên với tài xế taxi: "Bác tài mau chạy đi!"

Tài xế đạp chân ga, bỏ rơi đám phụ nữ ở phía sau. Cố Hề Hề nhìn thấy đám phụ nữ ở phía sau đã bị khuất đi hoàn toàn mới thở một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này, rốt cuộc Mộc Nhược Na đã bình tĩnh trở lại, lập tức cởi bỏ đôi giày cao gót trên chân, liếc nhìn Cố Hề Hề: "Sao cô lại muốn cứu tôi?"

"Cho dù thế nào, chúng ta cũng có quen biết, hơn nữa, tập đoàn Doãn thị cũng có hợp tác với công ty Ody của cô, coi như là vì có hợp tác với công ty, nên tôi cũng không thể mặc kệ cô!" Cố Hề Hề thành thật mà trả lời.

Mộc Nhược Na không nổi giận mà đưa mắt nhìn Cố Hề Hề, không nhịn được lại nói: "Cô nói thật!"

"Cô có sao không?" Cố Hề Hề thấy tóc tai của Mộc Nhược Na đã bị nắm đến rối tung, khi nói ra câu này cũng có chút hối hận. Đây không phải rõ ràng là biết rồi còn hỏi sao?

Biểu cảm của Mộc Nhược Na vô cùng thờ ơ, nói: "Không chết được!"

"Nhóm người kia là ai vậy? Sao hung dữ quá vậy?" Cố Hề Hề vẫn còn sợ hãi mà nói: "Giống như là muốn ăn thịt cô vậy!"

"Thì đúng là bọn họ muốn ăn tôi mà!" Mộc Nhược Na vẫn nói một cách thờ ơ: "Chuyện này, tôi gặp nhiều lần rồi!"

Cố Hề Hề dùng biểu cảm khó tin mà nhìn Mộc Nhược Na. Lúc này, tài xế đã chạy đến nơi. Cố Hề Hề đưa Mộc Nhược Na vào căn phòng nhỏ của mình.

Bởi vì đã rất lâu không về, nên căn phòng đã tích một lớp bụi thật dày. Cố Hề Hề dọn dẹp một chút, bảo Mộc Nhược Na ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Cô sống ở đây?" Nét mặt Mộc Nhược Na cực kỳ khó tin.

"Là lúc trước!" Cố Hề Hề cũng không phủ nhận.

"Vậy bây giờ thì sao?" Mộc Nhược Na cũng không nhịn được mà hỏi, thấy được biểu cảm của Cố Hề Hề thì lập tức nói: "À, không cần nói nữa, tôi biết rồi!"

"Đúng rồi, nhóm người kia sao lại đánh cô?" Cố Hề Hề rất tò mò với chuyện vừa rồi, đưa tách trà cho Mộc Nhược Na.

"Người phụ nữ cầm gạch muốn đập tôi, chồng của bà ta là một trong những khách hàng của tôi. Sau khi chồng của bà ta gặp tôi, thì tuyên bố yêu tôi, muốn về nhà ly hôn với bà ta, muốn kết hôn với tôi." Mộc Nhược Na thờ ơ nhún vai mà trả lời lại: "Sau đó thì người phụ nữ của ông ta đuổi theo tôi tới đây!"

"Phụt.." Cố Hề Hề không nhịn được, phun hết nước trong miệng ra. Không phải chứ? Cẩu huyết vậy sao?

"Đừng hiểu lầm, tôi không hề quyến rũ chồng của bà ta. Người đàn ông kia mặt dày ra sức theo đuổi tôi, tôi là người vô tội!" Mộc Nhược Na hờ hững mà dùng ngón tay chỉ vào gương mặt của mình nói: "Ai bảo tôi trời sinh đã có gương mặt của một tiểu tam chứ? Tôi muốn yên tĩnh cũng không được. Cả đời tôi chưa từng đi quyến rũ người đàn ông nào, cô tin không?"

Cố Hề Hề yên lặng, trong lòng âm thầm đốt một ngọn nến. Đây chính là sự khác biệt!

Mộc Nhược Na không cần làm gì cả, một đám đàn ông đòi sống đòi chết mà theo đuổi cô ấy. Mình từ nhỏ đến lớn, ngoài tên cặn bã Triệu Trạch Cương, cũng chẳng có ai theo đuổi mình.

Nhưng cũng phải, cô ấy được ông trời ưu đãi, lúc gặp cô ấy lần đầu tiên, thì quả thật đã bị vẻ đẹp của cô ấy thu hút. Không biết là lần đầu tiên Doãn Tư Thần gặp cô ấy có bị..

Cố Hề Hề lập tức bình tĩnh trở lại!

Mình làm sao vậy? Sao đột nhiên lại nghĩ đến Doãn Tư Thần?

Cố Hề Hề, mày tỉnh lại đi! Mày và Doãn Tư Thần chỉ là vợ chồng trên hợp đồng, mày không thể có những suy nghĩ khác thường với anh! Huống chi, anh đối tốt với mày chỉ vì đứa bé trong bụng, chỉ cần sinh đứa bé này ra, có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.

"Tin!" Cố Hề Hề nhẹ nhàng gật đầu.

Mộc Nhược Na khinh thường mà liếc nhìn Cố Hề Hề nói: "Dù sao người trên cả thế giới đều nhìn tôi như vậy, tôi cũng hết cách. Đúng rồi, rốt cuộc là cô và Doãn Tư Thần có chuyện gì vậy? Tôi chưa từng thấy anh ấy quan tâm đến người phụ nữ nào như vậy!"

Cố Hề Hề cắn môi, cúi đầu trả lời: "Không.. không có gì!"

"Thôi, cô không nói, tôi cũng không hỏi nữa, hôm nay, cảm ơn cô!" Mộc Nhược Na đặt cái tách trong tay xuống, đứng lên chuẩn bị đi: "Hôm nay cô giúp tôi, tôi sẽ đền đáp cho cô!"

Mộc Nhược Na vừa ra khỏi cửa, thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn căn phòng đơn giản ở trước mặt: "Nếu cô và Doãn Tư Thần chỉ vì lợi ích tạm thời mà ở bên nhau, vậy thì tôi khuyên cô nên sớm tìm đường lui đi. Đừng để người khác đem cô bán đi, cô vẫn ngơ ngác ở đó kiếm lợi cho người ta!"

Nói xong câu này, Mộc Nhược Na liền xoay người đi khỏi. Mộc Nhược Na vừa đi, Cố Hề Hề cứ ngồi yên lặng như thế thật lâu.

Cô ấy nói như thế là có ý gì?

Đúng rồi, mình và Doãn Tư Thần kết hôn cũng chỉ vì đứa bé trong bụng, nếu không có đứa bé này, mình và Doãn Tư Thần có lẽ cả đời cũng không qua lại với nhau!

Có lẽ, cuộc hôn nhân này kéo dài đến khi đứa bé được sinh ra thì cũng phải kết thúc. Vốn mình cũng phải trở về căn phòng này, bây giờ xem ra, không thể trả lại căn phòng này rồi! Nếu thật sự có ngày đó, khi mình không có đường đi, dù sao cũng có thể trốn trong căn phòng này.

Cố Hề Hề nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, cầm điện thoại lên gọi điện cho chủ nhà yêu cầu gia hạn thêm hợp đồng thuê, cũng chuyển khoản tiền cọc qua cho chủ nhà.

Khi Cố Hề Hề trở về nhà, phát hiện Doãn Tư Thần cũng đã về.

"Đã đi đâu?" Doãn Tư Thần thấy dáng vẻ mệt nhọc vì đi đường của Cố Hề Hề, thì cau mày.

"Tôi.. tôi đi dạo!" Cố Hề Hề không dám nói mình đi gia hạn hợp đồng thuê nhà, chỉ có thể nói dối anh: "Dù sao hôm nay cũng không có việc gì, đi ra ngoài dạo một chút!"

Doãn Tư Thần liếc mắt qua, trong ánh mắt có gợn sóng lăn tăn, không hề có cảm xúc gì.

Cố Hề Hề tưởng rằng Doãn Tư Thần biết được bí mật của mình, vừa định giải thích, Doãn Tư Thần đã xoay người rời đi. Cô há miệng thật to kinh ngạc, nhưng một chữ cũng không nói ra. Anh không hề quan tâm, mình đi đâu, làm gì, căn bản là anh không hề để ý, anh chỉ quan tâm đến đứa bé trong bụng của mình thôi.