Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 343: Doãn đại thiếu gia nổi giận




Cố Hề Hề bất đắc dĩ nở nụ cười: "Thật sự không cần phải so đo với một cô gái."

Doãn Tư Thần lắc đầu: "Ở Syria thì một đứa trẻ ba tuổi đã có khả năng cầm súng bắn chết người rồi. Được, chuyện này em không cần quản, cứ để anh xử lý."

Cố Hề Hề chưa kịp nói gì nữa thì Doãn Tư Thần đã nắm tay cô quay trở lại sảnh. Trong lòng cô hơi buồn bực, chẳng biết đây là lần thứ mấy cô ra vào phòng khách của Doãn lão phu nhân ngày hôm nay nữa?

Lúc này mọi người ở bên trong không nghĩ Cố Hề Hề đi rồi sẽ quay lại, mà còn nhanh đến vậy, cho nên bọn họ xôn xao bàn tán, không ngại lôi hết mọi chuyện ra mà nói.

"Bà nội, Cố Hề Hề kia là thứ gì chứ? Còn dám nói chuyện giáo huấn con? Con chính là tiểu thư thật sự của Doãn gia, còn chị ta cùng lắm chỉ là một kẻ nghèo kiết xác, còn dám nói năng với con như vậy, rõ ràng là coi rẻ Doãn gia chúng ta!" Doãn Tuyết Mạt thêm mắm thêm muối để cáo trạng với Doãn lão phu nhân: "Bà nội, về sau đừng cho chị ta đến đây nữa, con đã từ Na Uy về đây với bà nội rồi, sau này con nhất định sẽ hiếu thảo chăm sóc bà nội!"

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Doãn lão phu nhân chỉ cười cười, không nói gì, tuy bà lớn tuổi nhưng không có nghĩa bà đã hồ đồ. Bà muốn dùng Doãn Tuyết Mạt để răn dạy Cố Hề Hề, để cô đừng nghĩ rằng chỉ cần nịnh nọt Doãn phu nhân là có thể nắm được Doãn gia! Bà muốn Cố Hề Hề hiểu rõ một điều, hiện tại người làm chủ Doãn gia là bà, không phải Doãn phu nhân Tưởng Tuyết!

Bà chỉ đơn giản muốn chỉnh Cố Hề Hề, nhưng sẽ không vì vậy mà dung túng Doãn Tuyết Mạt. Đứa con gái Doãn Tuyết Mạt này là ai chứ? Dù cho có là hậu nhân của chị gái bà, thì có là gì so với cơ nghiệp trăm năm của Doãn gia?

Doãn Tuyết Mạt thấy Doãn lão phu nhân không mở miệng, lại ảo tưởng rằng cô ta đang nói trúng tâm tư của bà, liền hào hứng: "Anh Tư Thần thật là, không hiểu nghĩ gì mà đi lấy một người phụ nữ như vậy làm vợ, nếu con là anh ấy thì con sẽ cảm thấy rất mất mặt! Loại phụ nữ hèn kém không phóng khoáng chỉ khiến người ta chán ghét! Phẩm vị quá thấp kém thì sao có thể xứng với Doãn gia chúng ta?"

Cố Hề Hề đứng ở cửa, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Doãn Tư Thần một cái. Tựa như đang hỏi anh có nghe thấy không? Cô chưa hề coi thường người của Doãn gia, nhưng chính người của Doãn gia đang khi dễ cô.

Ngón tay Doãn Tư Thần siết chặt bàn tay của Cố Hề Hề, anh dùng ánh mắt ôn nhu ý bảo cô tạm thời đừng nóng nảy.

Trong phòng truyền đến tiếng phụ họa của thím hai: "Đúng vậy đó dì. Tuyết Mạt lần này trở về từ Na Uy là muốn hiếu thảo phụng dưỡng dì đó! Mấy năm nay con bé ở nước ngoài mà cứ nhắc tới dì miết không thôi, nói cái gì là phải trở về sớm tối hầu hạ để tẫn hiếu, con ngăn cản mãi mà không được!"

Chú hai cũng nói thêm vào: "Đúng vậy, lão phu nhân, Tư Thần vốn không có chị em gái, tuy Tuyết Mạt là cháu bên dòng thứ, chính là con bé có phúc làm cháu gái của người. Tuyết Mạt rất lanh lẹ, lão phu nhân cần gì cứ căn dặn con bé là được."

Cố Hề Hề cười mỉa mai trong lòng, ha hả, Doãn gia là gia tộc như thế nào? Chẳng lẽ lại để một đại tiểu thư phải cơm bưng nước rót? Vậy thì người hầu kẻ hạ trong nhà chết hết rồi sao?

Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói điềm đạm không nhanh không chậm: "Chú hai hiếu thuận với bà nội như vậy, đúng là phúc của Doãn gia! Chỉ là, chú hai đây cũng có mẹ ruột, thậm chí bà ấy vẫn còn sống khoẻ mạnh trên đời, vậy mà chú chạy đến đây để báo hiếu với bà nội của tôi, không biết có hỏi qua ý kiến của bà ấy chưa? Hay là nói, chú hai xem bà ấy không khác gì đã chết, nên không cần phải tẫn hiếu với bà ấy nữa?"

Doãn Tư Thần đúng là Doãn Tư Thần, anh chưa bao giờ lựa lời dễ nghe với ai, thích nói là nói. Trước kia Cố Hề Hề cảm thấy Doãn Tư Thần rất độc miệng, giờ cô lại thấy lời anh nói thật dễ nghe.

Đúng vậy, cả nhà chú hai trước mặt Doãn lão phu nhân thể hiện nào là hiếu thảo cung cúc tận tụy, có từng nghĩ tới mẹ ruột thật sự của ông ta ra sao?

Vợ chồng chú hai thím hai vốn dĩ muốn tức giận, chính là một khắc nhìn thấy Doãn Tư Thần thì liền im bặt! Bọn họ chưa thể quên năm đó thủ đoạn của Doãn Tư Thần tàn độc như thế nào, đã đưa hai người chú bên dòng thứ vào bệnh viện tâm thần! Bọn họ càng không thể quên Doãn Tư Thần năm đó đã hạ đòn chí mạng, cướp đi tài phú trong tay họ!

Chú hai lắp bắp, miễn cưỡng cười cười, nhưng trong giọng nói không hề có chút gì vui vẻ: "Thằng bé Tư Thần này vẫn như trước, hay thích nói đùa."

Nụ cười của Doãn lão phu nhân càng thêm nhạt nhẽo.

"Bà nội, con đã về muộn." Ngữ khí Doãn Tư Thần trở nên sắc bén hơn: "Không ngờ bà nội và nhiều người ở đây lại không thích vợ con đến vậy, nếu vậy thì bà nội chỉ cần thẳng thắn nói ra là được, cùng lắm thì sau này chúng con sẽ không bao giờ về nữa, tránh làm bà nội không vui."

Câu nói của Doãn Tư Thần khiến ánh mắt Doãn lão phu nhân dao động kịch liệt. Bà biết cháu đích tôn của bà đang tức giận, quả thật chuyện hôm nay có phần quá đáng..

"Thằng bé này, con nói bậy gì đó?" Doãn lão phu nhân rốt cuộc không thể im lặng nữa, bà quay sang nói với Cố Hề Hề: "Con bé này cũng vậy, chú hai và thím hai chỉ đùa thôi, sao lại giận chứ?"

Cố Hề Hề còn chưa mở miệng thì Doãn Tư Thần đột nhiên khẽ cười: "Nói đùa?"

Dứt lời, Doãn Tư Thần tức khắc xoay người, nhấc chân đá mạnh vào đùi của chú hai một cú!

BANG - Cả thân thể ông ta như một quả bóng cao su bị Doãn Tư Thần đá một cước quỵ xuống!

"Trời ơi!" Thím hai và Doãn Tuyết Mạt sợ hãi hét lên, chạy đến đỡ ông ta dậy.

Doãn Tư Thần phảng phất như không có gì xảy ra, nhàn nhạt nói: "Chú hai, tôi chỉ đùa một chút thôi, chú sẽ không để ý chứ?"

Một câu làm tất cả mọi người ở đây đều phải ngậm miệng lại! Ngay cả Doãn lão phu nhân vẫn không ngoại lệ!

Sáu năm trước Doãn Tư Thần là người thủ đoạn tàn độc thế nào, hiện tại sao có thể là một con cừu con để người khác khinh thường? Các người không phải thích đùa sao? Tôi cũng đùa một chút thôi!

Cố Hề Hề có vẻ hơi không đành lòng, nói gì thì chú hai đã lớn, xấp xỉ năm mươi tuổi rồi.

Doãn Tuyết Mạt quả nhiên không nhịn được, lập tức lên tiếng: "Doãn Tư Thần, anh đây là có ý tứ gì? Ba tôi dù sao vẫn là trưởng bối của anh!"

"Ba của tôi là con một, tôi cũng vậy." Doãn Tư Thần liếc xéo Doãn Tuyết Mạt một cái: "Ông ta là trưởng bối của cô, không phải trưởng bối của tôi! Muốn làm Doãn gia đại tiểu thư thì phải coi nhân cách phẩm vị của cô ra sao? Cái bộ dáng ngu xuẩn này của cô xứng đáng ư? Hôm nay là ai cho bọn họ bước chân vào đây?"

Thời điểm Doãn Tư Thần nói xong câu cuối cùng, sự tức giận của anh bùng nổ khiến hạ nhân trong nhà co rúm lại sợ hãi cực điểm.

Quản gia nghe vậy, liền vội vàng chạy đến, trong lòng thầm than tiếng, thành khẩn đáp: "Đại thiếu gia, là lỗi của tôi! Là tôi.."

"Là bà để họ vào." Doãn lão phu nhân biết chuyện này sẽ không thể yên được, bà chỉ có thể ra mặt: "Gia đình chú hai của con vừa trở về từ Na Uy nên muốn đến thăm bà!"

"Vậy là bà nội muốn bảo vệ bọn họ?" Doãn Tư Thần không khách khí, trực tiếp hỏi lại.

Doãn lão phu nhân cứng họng, bà chỉ muốn dùng bọn họ để thị uy với Cố Hề Hề, còn ai là người quan trọng, ai thân cận ai xa cách, trong lòng bà hiểu rất rõ.

Thấy Doãn lão phu nhân không trả lời, Doãn Tư Thần gật gật đầu nói: "Nếu bà nội không phải muốn dung túng cho họ, vậy có phải nên để cháu đích tôn của bà xử trí việc này?"

Doãn lão phu nhân trầm mặc không lên tiếng.

Lúc này chú hai mới phản ứng được, ông ta lồm cồm ngồi dậy bò đến chỗ Doãn Tư Thần: "Tư Thần à, chú biết sai rồi! Chú thật sự biết sai rồi! Chú vốn không có ý đó!"

Ông ta đã hiểu được tình huống lúc này, đây không phải địa bàn của ông ta tại Na Uy nữa, đụng chạm đến Doãn gia đại thiếu phu nhân, chính là chọc giận Doãn gia đại thiếu gia!

Ông ta có thể đắc tội với bất kỳ ai, duy độc không thể đắc tội với Doãn gia đại thiếu phu nhân!

Thím hai tức thì phục hồi tinh thần, đưa tay véo Doãn Tuyết Mạt một cái, nức nở khóc theo: "Cháu Tư Thần à, dù sao chúng ta cũng chỉ có lòng tới thăm lão phu nhân mà thôi!"

Doãn Tuyết Mạt quay đầu nhìn Cố Hề Hề, tận trong đáy mắt cô càng thêm căm hận! Dựa vào cái gì mà một kẻ bình dân lại có thể trèo lên đứng ở vị trí cao cao tại thượng so với cô ta?

Cố Hề Hề cảm nhận được ánh mắt tràn ngập địch ý của Doãn Tuyết Mạt, cô nhịn không được thở dài một tiếng, chính xuất thân của cô là nguyên nhân khiến nhiều người ghen ghét đến vậy.. Đây đâu phải điều mà cô muốn?

Doãn Tư Thần không phải người dễ nói chuyện như Cố Hề Hề, anh nhìn xuống chú hai đang quỳ rạp dưới chân anh như một con chó thảm bại, thong thả nói: "Hôm nay là ngày giao thừa, chú hai không phải nên để tôi cử hành đại lễ sao? Doãn gia luôn có quy củ rõ ràng, chú hai lớn rồi lại lễ tiết không đúng mực, như vậy Tư Thần sao có thể đáp lễ được?"

Lời nói của Doãn Tư Thần vừa là uy hiếp, vừa là cảnh cáo. Quả nhiên bàn tay của chú hai run rẩy bần bật, ông ta lập tức thu tay lại.

Vẻ mặt Doãn Tư Thần chán ghét nhìn qua gấu quần của mình, anh quay sang nhìn Tiểu A: "Đi chuẩn bị bộ quần áo khác cho tôi."

Tiểu A nhận lệnh, xoay người rời đi.

Doãn Tư Thần có thói quen sạch sẽ, ngoại trừ Cố Hề Hề ra thì bất kỳ ai đụng vào quần áo của anh, bộ quần áo đó đều sẽ bị vứt bỏ! Một câu này chính là vả vào mặt đối phương, nhưng chú hai kia tất nhiên không dám ho he tiếng nào!

Doãn Tư Thần ung dung nói tiếp: "Chú hai thích thảm của nhà tôi vậy sao? Có cần tôi nói với bà nội gửi cho chú một bộ?"

Cả gia đình chú hai quả nhiên mặt mũi tối sầm, bị hạ nhục đến mức này thì đúng là không thể nhìn ai.

"Cậu em trai không nên thân của tôi gần đây không biết vì sao lại có hứng thú làm việc ở chi nhánh của chú hai, không biết chú có ý kiến gì không?" Thời điểm khi Doãn Tư Thần càng thư thả, lại càng mang đến cho người khác áp lực nặng nề.

Toàn thân chú hai run lên, ông ta có thể cự tuyệt không? Ông ta dám sao? Nếu là bình thường, có lẽ ông ta sẽ cười ha hả và từ chối với lý do chi nhánh đã đủ người, nhưng tình huống trước mắt thì cự tuyệt coi như là chặt luôn đường sống của ông ta!

Ở ngay trước mắt Doãn lão phu nhân mà còn dám đá người, huống chi là lúc khác?

"Tư Thần thật biết đùa, có thể được Tư Dược trợ giúp, chú đây mừng còn không kịp! Con yên tâm, chú nhất định sẽ bồi dưỡng Tư Dược thật tốt!" Ông ta lấy tay xoa xoa mồ hôi trên trán và nói.

Bây giờ Doãn Tư Thần mới nở nụ cười hài lòng, anh quay đầu nhìn Doãn lão phu nhân: "Bà nội, bà vừa lòng không?"

Doãn Tư Thần chỉnh chú hai, thuận tiện giúp an bài cho Doãn Tư Dược một công việc tốt, Doãn lão phu nhân còn có thể ý kiến gì? Bà xoa xoa trán, nói: "Ta hơi mệt rồi, các con lui hết đi."

Doãn lão phu nhân đã nói vậy, mọi người cũng không ở lại nữa, tất cả đều mau chóng rời khỏi.

Thời điểm bước ra khỏi sảnh, Doãn Tư Thần vẫn nắm chặt tay Cố Hề Hề không buông, anh ngẩng cao đầu đi thẳng về trước, xác thật tâm tình của anh lúc này không tệ.