Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 298: Thường Lâm hối hận




Cố Hề Hề không muốn phản ứng lại người phụ nữ này, cô xoay người bỏ đi thì đối phương lập tức tiến đến ngăn cản.

"Tôi còn chưa nói xong, cô đi vội làm gì!" Cô nghệ sĩ đưa tay cản bước Cố Hề Hề, giọng nói kiêu ngạo: "Tôi không biết cô là ai, nhưng cô hẳn không thể không biết tôi?"

Cố Hề Hề vô ngữ, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ quá là tự tin rồi..

Cô nghệ sĩ kia tiếp tục nói: "Tôi ở trong lĩnh vực âm nhạc cũng coi như là một thần tượng, hiển nhiên không thèm chấp loại như cô! Ở đây là đâu chứ? Cô nhìn lại mình xem, nhìn bần cùng như vậy lại dám tới đây? Loại rượu này cô có cơ hội nhìn đến đã là may mắn rồi, còn muốn uống sao?"

Cố Hề Hề thật không biết phải nói gì, cô chưa hề đi trêu chọc người phụ nữ này, sao đối phương lại phải nổi đóa lên?

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Rõ ràng là đi cướp chồng người khác, mà còn làm như người đàn ông kia thật sự là chồng cô ta?

Lúc này trong đám đông hiếu kỳ vây quanh thì có người nhận ra, khe khẽ nói với nhau: "Này, này, cô nghệ sĩ kia có phải là Thường Lâm không? Nghe nói gần đây cô ta rất thân mật với tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị! Hơn nữa còn nghe nói gia đình của Doãn tổng dạo này lục đục là vì cô ta, nhiều ngày rồi Doãn tổng không hề về nhà, chính là ở bên cạnh cô Thường Lâm này!"

"Đúng, đúng, tôi có nghe! Mấy bữa trước tôi còn tưởng là tin vịt, nhưng đến tận hôm kia tôi đã nhìn thấy Thường Lâm và Doãn tổng cùng nhau vào khách sạn, cho đến tờ mờ sáng hôm sau cả hai người họ mới rời khỏi."

"Sao cơ? Không phải tình cảm vợ chồng của Doãn tổng rất tốt sao? Bây giờ thế nào mà lại như vậy?"

"Ôi chưa nghe sao! Chán cơm thì thèm phở thôi! Ha ha ha!"

"Cũng đúng, mà thật ra cô Thường Lâm này cũng rất xinh đẹp, dáng người lại bốc lửa, nghe nói là có người chống lưng, thảo nào lại quyến rũ được Doãn tổng!"

"Này mọi người xem, có phải Thường Lâm đang muốn làm khó dễ người phụ nữ mang thai kia không? Chậc chậc, thật là tội nghiệp! Không biết đó là vị phu nhân nhà ai? Sao lại nhìn quen quá, hình như tôi đã thấy ở đâu rồi.."

"Đừng nói bừa, có cơ hội gặp được sao? Nhìn quần áo trên người cô ta xem, tuy không có nhãn hiệu nhưng đều là sản phẩm được đặt thiết kế riêng, số lượng có hạn đó! Nhất định là phu nhân của một nhà giàu mới nổi! Chà, bụng lớn đến vậy mà còn đi tới nơi vui chơi này để xã giao, có lẽ ở nhà cô ta bị chồng làm cho ấm ức phải đi giải sầu!"

Cố Hề Hề nghe được lời xì xầm của nhóm người nhiều chuyện liên tục chỉ trỏ vào cô, tức khắc cảm nhận được sự ác ý của đối phương. Hôm nay vì muốn được thoải mái nên cô mặc trang phục rất đơn giản, cả túi xách mang theo trên tay cũng không phải thương hiệu lớn gì, chỉ là một sản phẩm bình thường nhưng hợp nhãn nên cô đã thuận tay mua.

Vẻ bề ngoài của cô lúc này rất bình dị, dĩ nhiên không thể hào nhoáng bằng đối phương. Nhưng như vậy thì sao chứ?

Nghe những lời bàn tán, cộng thêm vẻ kiêu ngạo khiêu khách của Thường Lâm, Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng: "Tôi muốn uống, thì sao?"

"Tôi chỉ nhắc nhở tốt cho cô thôi! Không có tiền thì đừng vung tay quá trán, cô uống không nổi đâu! Cô có biết từng loại rượu trong hầm kia, chai có giá trị nhỏ nhất đã gấp vạn lần bộ quần áo của cô!" Thường Lâm giễu cợt Cố Hề Hề, cúi xuống nói: "Tôi không biết cô đã làm gì mà Doãn Tư Thần lại luôn nhìn cô, tôi mặc kệ cô giở trò gì để Doãn Tư Thần có thể dừng bước chân lại chỉ vì cô. Nhưng không sao, cô chỉ cần biến đi, ra khỏi nơi này là được!"

Doãn Tư Thần? Lại là vì Doãn Tư Thần!

Xem ra cô nghệ sĩ Thường Lâm này thật sự không nhận ra cô ta đang nói chuyện với ai?

"Vậy cho hỏi tiểu thư Thường Lâm có biết Doãn Tư Thần đã kết hôn, ở nhà anh ấy còn có một người vợ không?" Đôi mắt Cố Hề Hề lạnh băng, giọng nói thanh đạm: "Sớm tối ở cạnh một người đàn ông đã kết hôn một cách công khai, như vậy xem được sao?"

Thường Lâm nở nụ cười khinh thường: "Có vấn đề gì? Đàn ông có mấy ai không ăn vụng? Ở trong nhà cứ lù lù một bà lão phật gia đáng chán thì người đàn ông nào lại muốn về nhà? A thật là, sao tôi lại phải nói chuyện này với cô? Rốt cuộc cô và Doãn Tư Thần có quan hệ gì? Nghe giọng điệu thì hình như cô và anh ta rất quen thuộc?"

Cố Hề Hề nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng, rất quen thuộc!"

Thường Lâm đột nhiên nhìn Cố Hề Hề một cách cảnh giác: "Thật không biết xấu hổ! Bụng mang dạ chửa lớn đến như vậy, còn muốn giành đàn ông với tôi? Thường Lâm này cho tới giờ chưa biết thua là gì! Cho nên cô liệu mà thức thời cút khỏi chỗ này, nếu không.."

"Nếu không thì sao?" Cố Hề Hề cười nhạt: "Như cô đã nói, đàn ông có mấy ai không ăn vụng? Tuy bụng tôi đã lớn, nhưng biết đâu lại hợp khẩu vị của người ta? Dù sao cũng cảm ơn hảo ý của tiểu thư Thường Lâm, còn quan tâm lo lắng nhắc nhở tôi, nhưng thay vào đó thì cô nên trở về, ngoan ngoãn nằm vắt tay lên trán suy nghĩ xem làm sao nỗ lực hầu hạ người khác!"

Cố Hề Hề bây giờ đã không còn là Cố Hề Hề trước kia, từ ngày trở thành mẹ thì cô đã ngày càng kiên cường hơn. Hiện tại một tiểu tam lại dám trắng trợn khiêu khích táo bạo, cô đương nhiên sẽ không bị những lời này của đối phương chọc tức!

Đùa cái gì mà đùa chứ! Năm nay là năm gì mà suốt cả thời gian hết chó lại mèo đến quấy phá càn rỡ?

Nghe lời châm chọc của Cố Hề Hề, rốt cuộc Thường Lâm không nhịn được nữa, cô ta giơ tay lên muốn giáo huấn Cố Hề Hề!

Cố Hề Hề không chút sợ hãi, ngược lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thường Lâm, thời điểm bàn tay của Thường Lâm sắp chạm đến gương mặt Cố Hề Hề, bỗng dưng một bàn tay mạnh mẽ đột ngột xuất hiện, trảo một cái đã bắt được cổ tay của cô ta.

"Thường tiểu thư thật nóng nảy!"

Một giọng nam xa lạ vang lên, Cố Hề Hề và Thường Lâm đồng thời quay đầu nhìn.

Kiều Kỳ!

Gương mặt tuấn dật của Kiều Kỳ lộ ra vẻ bất đắc dĩ, anh nhìn thoáng qua Cố Hề Hề rồi nói: "Em cứ đứng như vậy để cô ta đánh sao?"

Cố Hề Hề ngượng ngùng, thấp giọng giải thích: "Chỗ này nhỏ như vậy, tôi có trốn đi đâu?"

Kiều Kỳ cười cười, quay đầu nói với Thường Lâm: "Cô đi vào phòng thỉnh tội đi."

Thường Lâm khó hiểu nhìn Kiều Kỳ: "Kiều thiếu, ngài đây là có ý tứ gì? Ngài biết người phụ nữ này?"

Kiều Kỳ than nhẹ một tiếng: "Lần đầu Doãn Tư Thần gặp cô đã nói một câu, cô quên rồi sao?"

Ánh mắt Thường Lâm kinh hoảng hoài nghi, cô ta nhìn Kiều Kỳ, lại nhìn Cố Hề Hề, dường như sực nhớ ra điều gì, đáy mắt trở nên sợ hãi..

"Cô ấy.. cô ấy.. là.. Cố Hề Hề?" Thường Lâm nói đến đây thì sắc mặt hoảng sợ cực điểm.

Kiều Kỳ nhẹ nhàng gật đầu: "Để tôi cho người đưa cô trở về phòng, hay cô tự trở về?"

Thân thể Thường Lâm run lẩy bẩy, ngã quỵ xuống mặt đất, gương mặt hoàn toàn tái nhợt, sợ hãi đến mức không nói được một chữ.

Kiều Kỳ nói với trợ lý theo sau: "Đưa Thường Lâm tiểu thư đến gặp Doãn thiếu."

Trợ lý tiến đến lôi kéo Thường Lâm đang ngồi liệt trên mặt đất rời khỏi.

Kiều Kỳ nhìn thấy giá rượu sau lưng Cố Hề Hề, tức khắc nói: "Em thích loại rượu nào? Tôi sẽ tặng cho em."

Cố Hề Hề điềm đạm lắc đầu, lấy chai rượu đã chọn ra rồi nói: "Không cần đâu, tôi tự mua được."

"Vậy tôi và em nói chuyện một chút không?" Kiều Kỳ nhẹ nhàng cúi người, ánh mắt tràn ngập chờ mong: "Xem như nể tình vừa rồi tôi đã quên mình anh hùng cứu mỹ nhân mà uống với tôi một ly cà phê, được không?"

Cố Hề Hề khẽ cười, chợt nhớ đến Mộc Nhược Na lúc này chắc còn đang ngủ trong phòng, liền gật gật đầu, lấy chai rượu vang giao cho người phục vụ: "Phiền cậu đem để vào phòng của tôi."

Kiều Kỳ cúi người làm động tác nho nhã: "Mời -!"

Cố Hề Hề không khách khí, cô đi theo Kiều Kỳ rời khỏi hầm rượu, hai người đi thang máy đến quán cà phê ở tầng mười một. Cô vừa ngồi xuống thì nói với phục vụ: "Cho tôi một ly sữa bò Hà Lan."

Vẻ mặt của Kiều Kỳ hứng thú: "Cũng cho tôi một ly sữa đi, mấy ngày nay uống rượu nhiều quá nên dạ dày muốn hỏng rồi."

Cố Hề Hề cười cười: "Anh mời tôi một mình lên đây là có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Kiều Kỳ nhìn Cố Hề Hề, đáy mắt thoáng qua tia thưởng thức, trong mắt anh thì cô gái này đúng là rất thú vị: "Thật là thương tâm, không lẽ phải có việc thì mới có thể mời em uống nước?"

Cố Hề Hề cười nhạt không đáp.

Kiều Kỳ lập tức đầu hàng, nói: "Được rồi, em thắng. Tôi chỉ là tò mò, em thật sự là nhị tiểu thư của Vân gia?"

Cố Hề Hề gật đầu: "Đúng."

"Vậy em và Doãn Tư Thần.." Kiều Kỳ nói đến đây thì ngập ngừng.

Cố Hề Hề rũ mắt: "Anh ấy nhờ anh đến hỏi tôi?"

"Không, là tự tôi muốn biết." Kiều Kỳ xua xua tay, nói: "Lần đầu gặp em khi Doãn Tư Thần dẫn em đến tham dự lễ kết hôn của tôi, thì tôi đã nhận ra giữa hai người thật sự có tình cảm. Nếu đã trải qua nhiều khó khăn như vậy rồi, sao còn phải đi đến bước này?"

Cố Hề Hề ngẩn ngơ trong chốc lát, lúc này mới nhớ đến những chuyện xảy ra tại hôn lễ của Kiều Kỳ, từng chuyện từng chuyện đều chậm rãi ùa về trong trí nhớ của cô.

"Một lời khó nói hết.." Ngón tay Cố Hề Hề nắm chặt ly nước, thanh âm có vẻ thờ ơ: "Nếu anh có thời gian thì tôi cũng không ngại kể lại toàn bộ câu chuyện.."

Trong khi Cố Hề Hề và Kiều Kỳ đang trò chuyện, thì Thường Lâm đã bị đem đến trước mặt Doãn Tư Thần.

Doãn Tư Thần đã sớm biết chuyện xảy ra ở hầm rượu, biểu tình ngoài mặt tuy bình tĩnh, nhưng ánh mắt sắc bén đã bộc lộ tâm tình của anh.

Tiểu A an tĩnh đứng một bên, phảng phất như không có gì đặc biệt.

Thường Lâm bị ném quỳ xuống tấm thảm, trợ lý cúi đầu bẩm báo: "Doãn thiếu, người đã đưa tới."

Doãn Tư Thần gật gật đầu, nhẹ nhàng vẫy tay, những người khác tức khắc hiểu ý lui ra ngoài.

Thường Lâm hoảng sợ ngẩng đầu nhìn vị đế vương tràn đầy sát khí lạnh lẽo đang ngồi trên sofa, rõ ràng vẫn là dung nhan điên đảo chúng sinh, nhưng lúc này lại cực kỳ đáng sợ.

"Cô có vẻ rất thích Chateau Lafite?" Doãn Tư Thần chậm rãi đặt ly rượu trong tay xuống.

Thường Lâm lắc đầu, ban đầu chỉ là sợ sệt khe khẽ, đến khi Doãn Tư Thần đứng lên thì cô ta đã hoảng sợ cực độ mà điên cuồng lắc đầu.

"Không! Không phải! Em không biết cô ấy là.." Thường Lâm kinh sợ nói năng lắp bắp.

Doãn Tư Thần đứng trên cao nhìn xuống Thường Lâm đang quỳ dưới đất, thanh âm phảng phất khắc nghiệt băng giá: "Từ đầu bổn thiếu gia đã cảnh cáo cô, khi ở bên cạnh bổn thiếu gia thì cô có thể khi dễ tất cả phụ nữ trên đời này, chỉ duy nhất một người.. Cô tuyệt đối không được phép đụng đến một cọng tóc của cô ấy!"

Thường Lâm tuyệt vọng thốt lên: "Tư Thần.. em sai rồi! Em thật sự biết sai rồi! Em hoàn toàn không biết cô ấy là Cố Hề Hề.."