Cố Hề Hề cắn răng đẩy Doãn Tư Thần ra, đáy mắt bi thương của đối phương làm trái tim cô đau đớn.. Cô đang nghĩ gì vậy?
Còn rất nhiều cần phải nói rõ ràng, làm sao còn có tâm tình..
Doãn Tư Thần bị đẩy ra, phút chốc đã định thần trở lại, anh xoay người rót một ly nước lọc, uống vào một ngụm để bình tĩnh hơn.
Cố Hề Hề cố gắng điều chỉnh cảm xúc, chậm rãi mở miệng: "Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Khoé miệng Doãn Tư Thần nở nụ cười giễu cợt.. Nói chuyện? Đúng là phải nói chuyện!
"Em.."
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
"Anh.."
Hai người đồng thời mở miệng và cùng im lặng!
"Em nói trước đi."
"Anh nói trước đi."
* * * Lại một lần nữa ăn ý!
Cố Hề Hề bắt đắc dĩ nói: "Được, vậy em nói trước. Có phải anh đã cho người thu mua Vân gia không? Vì cái gì mà phải làm như vậy?"
"Vì cái gì? Em lại còn hỏi tôi vì cái gì?" Ánh mắt Doãn Tư Thần hiện lên tia bi thương: "Cố Hề Hề, em phải cho rằng nếu em không nói thì tôi sẽ không biết cái gì? Em cho tôi là kẻ ngốc sao?"
Đôi mắt Cố Hề Hề ngưng trọng: "Em không có.."
"Được, vậy em cũng trả lời tôi một vấn đề! Có phải em đã trở về Vân gia, có phải em đã quyết định sẽ cắt đứt đoạn tuyệt với tôi để làm theo cái gọi là tổ huấn của Vân gia, gả cho Mặc Tử Hân?" Doãn Tư Thần cười lạnh một tiếng, đôi mắt rất bình tĩnh nhìn Cố Hề Hề, nhưng vẫn một vẻ mặt bi thương..
Tâm Cố Hề Hề chấn động, giọng nói run run: "Sao anh biết.."
"Em hỏi tôi làm sao biết tổ huấn của Vân gia? Em hỏi tôi làm sao biết quan hệ giữa Vân gia và Mặc gia? Cố Hề Hề ơi Cố Hề Hề, rốt cuộc trái tim em làm bằng gì vậy? Em có thể coi tôi như trò đùa mà làm tổn thương tôi?" Doãn Tư Thần thét lên trong tuyệt vọng, anh hung hăng cầm lấy ly thủy tinh trên bàn bóp manh.
Giây tiếp theo, ly thủy tinh đã bị ném mạnh xuống sàn, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ sắc nhọn, tựa như đâm vào đáy lòng Doãn Tư Thần.
Cố Hề Hề ngẩn ra: "Em.."
Doãn Tư Thần tiến đến, từng bước ép sát Cố Hề Hề, khiến cô lảo đảo ngã xuống mép giường.
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, đáy mắt lúc này đã nhoè đi: "Em.. em có thể làm gì bây giờ? Giản Tiếu là mẹ nuôi của em, em không thể trơ mắt nhìn mẹ chết dần chết mòn? Doãn Tư Thần, anh nói cho em biết đi, em phải làm gì? Đúng, là em gạt anh, là em đã giấu anh để thỏa hiệp với Vân gia, nhưng anh có hiểu nỗi khổ của em không? Anh muốn em phải bỏ mặc sự sống chết của mẹ sao? Bao nhiêu năm qua mẹ đã vì em chịu khổ cực như thế nào, anh đâu phải không biết! Để thoát khỏi Cố gia, mẹ đã phải trả giá những gì? Hiện tại anh chỉ trích em, đúng, tất cả là em sai! Vậy thì anh giải thích đi, vì cái gì mà anh phải ra tay với Vân gia?"
"Giải thích? Chuyện này còn cần phải giải thích? Một gia tộc chỉ nhăm nhe muốn cướp đi người phụ nữ của tôi thì lưu lại trên đời làm gì?" Ánh mắt Doãn Tư Thần thâm trầm nhìn Cố Hề Hề: "Vân gia coi thường em, uy hiếp em, em thật sự muốn bảo vệ họ? Một gia tộc đã vứt bỏ em, mà em còn muốn vì họ mà đối nghịch với tôi? Cố Hề Hề, em sao có thể tàn nhẫn như vậy? Tôi làm điều này, rốt cuộc là vì ai? Chính là vì em! Em lại đối xử với tôi như vậy! Chỉ cần Vân gia bị diệt vong thì sẽ không còn cái gọi là người thừa kế của Vân gia, em hoàn toàn có thể mặc kệ cái tổ huấn chó má đó! Em muốn tôi giải thích cái gì? Cố Hề Hề, tôi cho rằng tôi hết lòng yêu em bằng cả trái tim mình thì sẽ nhận được hồi đáp xứng đáng! Em.."
Thanh âm Doãn Tư Thần càng lúc càng lớn, từng lời nói như búa nện vào lòng Cố Hề Hề, gương mặt cô hổ thẹn không thể nói nên lời..
Doãn Tư Thần rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hung hăng lấy chân đá vào ghế, chiếc ghế văng vào vách tường gãy nát!
Cố Hề Hề bị cơn thịnh nộ của Doãn Tư Thần làm hoảng sợ, ánh mắt bất an nhìn anh.
"Cố Hề Hề, em có nỗi khó xử em, có bất đắc dĩ của em! Còn tôi? Tôi không lẽ không có nỗi khổ tâm của mình? Tôi có thể vì em mà làm bất cứ chuyện gì, cho dù phải tàn sát hết cả thiên hạ này!" Doãn Tư Thần tiến đến gắt gao nắm chặt bàn tay Cố Hề Hề, hốc mắt anh đỏ bừng, rống giận trong thống khổ: "Nhưng em thì sao? Em có từng nghĩ tới chuyện em làm đã khiến mọi nỗ lực của tôi trở thành công cốc, thất bại trong gang tấc? Cố Hề Hề, đến bao giờ em mới bỏ được cái suy nghĩ luôn cho mình là đúng? Em là người phụ nữ của tôi, chỉ cần em nói cho tôi biết em muốn điều gì là được! Cho dù có là sao trên trời, nếu là em muốn thì tôi cũng sẽ lấy xuống cho em! Cố Hề Hề, em.. có phải đã thích người đàn ông khác? Em thích Mặc Tử Hân?"
"Anh nói bậy gì đó?" Cố Hề Hề lãnh đạm trả lời.
"Nếu không, vì cái gì mà em lại không thương lượng trước với tôi, lại chạy đến Vân gia?" Ánh mắt Doãn Tư Thần sáng quắc nhìn Cố Hề Hề: "Trở lại Vân gia, thì em chính là Vân gia nhị tiểu thư, em phải đảm nhận trách nhiệm thực hiện tổ huấn, chính là hôn ước với Mặc gia! Đồng nghĩa với việc em sẽ rời bỏ tôi và gả cho Mặc Tử Hân! Hề Hề, em nói đi, vì cái gì?"
Cố Hề Hề ngẩn ra, ngay sau đó dời tầm mắt né tránh Doãn Tư Thần: "Em không phải như anh nghĩ, trước giờ em chưa từng để tâm đến Mặc Tử Hân."
Một câu cuối cùng của Cố Hề Hề khiến đáy mắt Doãn Tư Thần léo lên một tia vui mừng, nhưng rất nhanh đã vụt tắt.
"Em không bàn bạc với anh, bởi vì vấn đề này vốn không có cách giải quyết! Dù có thương lượng như thế nào thì cũng chỉ đi đến bế tắc! Em đã đến bí cảnh của Vân gia, nơi đó người ngoài căn bản không thể đặt chân đến, chỉ có người thừa kế đã được xác nhận huyết thống mới được phép bước vào. Anh nghĩ mình thu mua Vân gia thì có thể đến được nơi đó sao? Không! Hoàn toàn không! Sinh mạng của mẹ Giản Tiếu chỉ còn vỏn vẹn ba tháng, thậm chí không được ba tháng, thời gian càng kéo dài thì thân thể của mẹ sẽ càng bị phá hủy trầm trọng. Có lẽ đến khi em sinh ra con của chúng ta thì mẹ đã không còn trên đời này nữa rồi.." Cố Hề Hề nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, chậm rãi nói ra từng lời.
"Anh thu mua Vân gia thì sao chứ? Anh có lẽ chưa biết căn cơ của Vân gia từ lâu đã không còn ở trong đất nước này? Dù anh dốc sức hủy diệt Vân gia, thì chỉ là khiến sản nghiệp của ba mẹ em sụp đổ, Vân gia vẫn còn đó! Vân gia vứt bỏ em, nhưng ba mẹ em vô tội, hai người họ không hề hay biết gì, họ thậm chí đã để tang cho em hai mươi ba năm nay! Họ làm gì sai mà lần này anh ra tay đã khiến họ đến nơi dung thân cũng không có, họ chưa hề uy hiếp em, chưa từng tổn thương em, cũng không hề nhắm vào anh, anh lại hành động như vậy?" Cố Hề Hề tiếp tục nói: "Anh không hề nghĩ đến chuyện này mà chỉ muốn trút lửa giận, anh có bao giờ đứng ở vị trí của em mà suy nghĩ chưa?"
"Anh biết rõ em không thể làm một đứa con bất hiếu, vì mẹ, em có thể làm bất cứ chuyện gì! Mẹ Giản Tiếu là mẹ em, ba mẹ ở Vân gia chính là ba mẹ ruột của em! Nhìn thấy họ bi thương suy sụp, trong lòng em như thế nào chứ? Doãn Tư Thần, em thật sự không muốn làm tổn thương anh, vì đó là chính em tự xát muối vào tim mình! Nhưng ngoại trừ giấu anh chuyện này thì em có thể làm gì khác?" Cố Hề Hề nói đến đây thì kích động bật khóc: "Em muốn cứu mẹ, em không muốn mẹ chết, em muốn giữ gìn hôn nhân của chúng ta, muốn ở bên cạnh anh, anh nói cho em biết em phải làm như thế nào? Ngoại trừ việc gạt anh để cứu tính mạng của mẹ trước, rồi sau đó nghĩ cách giữ lấy cuộc hôn nhân này.. em không biết phải làm gì nữa!"
"Nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, từng ngày suy yếu, già đi, chết dần chết mòn! Em là người, em không phải con vật! Tâm em không thể chịu được sự tra tấn này! Mẹ vì không muốn em bị uy hiếp nên mới lén đi phá thai, nhưng mẹ không biết làm vậy chỉ khiến cái chết đến nhanh hơn! Mẹ chỉ muốn giúp em, nhưng lại không biết đó chính là sai lầm, em không thể bỏ mặc sống chết của mẹ mà không lo!" Cố Hề Hề nức nở: "Anh có hiểu nỗi khổ tâm của em không?"
Nước mắt của Cố Hề Hề làm Doãn Tư Thần dần dần bình tĩnh, anh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại..
"Được, vậy em nói đi. Hiện tại chúng ta phải làm như thế nào? Bây giờ thì sao? Em đã trở về Vân gia, người em muốn cứu cũng đã cứu! Giờ em quay về đây làm gì? Để hoàn tất thủ tục ly hôn với tôi?" Đôi mắt Doãn Tư Thần gắt gao nhìn Cố Hề Hề, nếu cô dám gật đầu thì anh nhất định sẽ phát điên!
Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu.. cố gắng điều chỉnh cảm xúc: "Em chưa từng nghĩ vậy." Khẩu khí của cô hơi cứng nhắc.
Nghe được lời này, Doãn Tư Thần âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
"Vậy em muốn kháng cự lại tổ huấn của Vân gia?" Doãn Tư Thần nheo đôi mắt lại, giọng nói lạnh băng.
Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng: "Vân Nặc đã không còn, Vân gia chỉ còn mình em.. Hơn nữa em đã nhận tổ quy tông, tên đã ghi vào gia phả, sao có thể dễ dàng kháng cự? Trừ phi em từ bỏ Vân gia, từ bỏ ba mẹ, cả đời này không nhìn họ.."
"Thế này cũng không, thế kia cũng không! Cố Hề Hề, rốt cuộc em muốn gì?" Doãn Tư Thần tiến lên một bước, nắm chặt lấy tay cô, đáy mắt bốc lên lửa giận: "Em muốn đùa bỡn với tôi?"
Cố Hề Hề dùng sức giãy giũa, nhưng dù cô vùng vẫy như thế nào đều không thể thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương,
"Cố Hề Hề, em đừng cho rằng tôi yêu em thì em muốn làm gì cũng được!" Khoé miệng Doãn Tư Thần hiện lên nụ cười lạnh lẽo: "Cố Hề Hề, hôm nay tôi sẽ nói cho em rõ, mọi chuyện không dễ dàng vậy đâu! Em nghĩ tôi sẽ để em ly hôn với tôi? Không đơn giản như vậy được!"
Dứt lời, Doãn Tư Thần đẩy ngã Cố Hề Hề trên giường, xoay người bỏ đi.
"Chỉ cần một ngày tôi không ký tên vào đơn ly hôn, thì em vĩnh viễn là Doãn thiếu phu nhân! Nhưng em có còn thật sự là nữ chủ nhân của Doãn gia hay không thì.. ha hả ha hả.." Anh hung hăng đá chân đạp cửa phòng mở ra: "Cố Hề Hề, em đừng tưởng rằng Doãn Tư Thần tôi không thể phụ em! Tôi có thể sủng ái em thì cũng có thể bỏ rơi em, vứt bỏ em! Em cứ chờ xem! Đừng dùng khuôn mặt đó mà nhìn tôi! Tôi hận nhất trên đời chính là người khác lừa gạt mình! Những kẻ dám gạt tôi đều không được chết tử tế!"
"Doãn Tư Thần!" 'Cố Hề Hề thất thanh kêu lớn.
Nhưng dù cô gọi trong tuyệt vọng như thế nào, anh cũng không quay đầu lại..
Bên ngoài truyền đến tiếng đổ vỡ của đồ vật, trái tim Cố Hề Hề run lẩy bẩy từng cơn! Tại sao mọi việc lại thành ra nông nỗi này?
Cô có phải đã làm sai? Nhưng cô có thể lựa chọn sao? Bởi vì ngay cả Doãn Tư Thần cũng không thể đặt chân vào viện nghiên cứu mà!
Cô chỉ một lòng muốn cứu mẹ, chẳng lẽ là sai sao?