Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 294: Mâu thuẫn bộc phát




Cố Hề Hề lần này rời khỏi Doãn gia nhưng không mang theo bất kỳ trợ lý hay người hầu nào, chính là không muốn để ai biết việc cô đang làm, chỉ không ngờ Doãn Tư Thần lại trở về nhanh chóng như vậy, anh đã biết cô lén lút bỏ đi.

Gần đây Cố Hề Hề viện lý do sức khoẻ không tốt nên mọi người đều nghỉ cô đang ở biệt thự tại thành phố N để tịnh dưỡng, bây giờ Tiểu Vương đã gọi đến đây thì.. Xem ra không thể giấu được nữa rồi!

Cố Hề Hề thở dài một tiếng, nói: "Thật xin lỗi, là chị liên lụy em. Em yên tâm, sẽ không ai đuổi việc em đâu, chỉ cần chị còn là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị thì sẽ không để em bị mất việc. Ngoại trừ việc biết chị không ở nhà thì Tư Thần còn nói gì nữa không?"

Tiểu Vương tức khắc trả lời: "Tổng giám đốc nói sẽ lập tức trở về! Nói chị phải mau về nhà chờ ngài ấy!"

Cố Hề Hề nhẹ nhàng cười, nói: "Chị biết rồi, chị sẽ về ngay."

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Đúng lúc lắm, cô cũng có chuyện phải hỏi rõ ràng với anh, xem ra giờ lúc phải trở về.

Cố Hề Hề cúp điện thoại, liền đi tìm Vân phu nhân giải thích một chút trước khi quay về.

Vân phu nhân biết chuyện thì có phần lo lắng: "Hay là để mẹ về cùng con?"

Cố Hề Hề từ tốn lắc đầu, nắm lấy tay Vân phu nhân áp vào gương mặt của cô, thanh âm nhẹ nhàng mà kiên định: "Mẹ, đây là việc giữa con và anh ấy, hãy để cho chúng con tự giải quyết. Sau khi trở về thì con sẽ cho người rước mẹ nuôi Giản Tiếu đến đây, bà ấy đã phải chịu nhiều khổ cực biến cố, để bà ấy sống một mình con không yên tâm, nếu mẹ không tiện an bài thì có thể gửi gắm cho Mặc Tử Hân hoặc Mặc Tử Huyên đều được! Con tin tưởng hai người họ sẽ giúp con sắp xếp chu toàn. Mạch Luân đã phản bội bà ấy, con nhất định không cho phép Mạch Luân được phép xuất hiện lần nữa trong cuộc sống của mẹ nuôi Giản Tiếu. Mẹ, chuyện này mẹ giúp con được không?"

Ánh mắt Vân phu nhân trở nên phức tạp, bà dịu dàng trả lời: "Con hiếu thảo quan tâm bà ấy đến vậy, con không sợ người mẹ ruột này ghen tỵ sao?"

Cố Hề Hề cười khúc khích: "Mẹ! Mẹ là mẹ của con, mẹ nuôi Giản Tiếu cũng là mẹ của con! Một người có ơn sinh thành, một người có ơn dưỡng dục! Hai người đều là người mà con yêu thương nhất, là người mà con muốn bảo vệ suốt cả đời này!"

Vân phu nhân lúc này mới nở nụ cười: "Đúng vậy, bà ấy đã vì nuôi nấng con mà chịu bao nhiêu cực khổ, hiện tại còn vì con mà bất chấp cả tính mạng, con hiếu thảo là chuyện nên làm. Con yên tâm, mẹ sẽ an bài chu đáo cho bà ấy."

Cố Hề Hề gật gật đầu, chỉ cần Giản Tiếu được chăm lo ổn thỏa thì cô không có gì phải lo lắng.

Việc còn lại, chính là đối mặt Doãn Tư Thần!

Đây đúng là một việc gian nan.. Cố Hề Hề dường như đã đoán trước kết quả kịch liệt gai góc.. Bởi vì cả cô và đối phương đều nợ nhau một lời giải thích!

Giải thích xong với Vân phu nhân thì Cố Hề Hề lập tức liên hệ Mặc Tử Hân nhờ anh chuẩn bị vé máy bay, cô không muốn nhờ vả nhưng vì bên người không có trợ lý nên không còn sự lựa chọn nào khác.

Mặc Tử Hân xử lý mọi việc rất mau lẹ, anh không những đặt cho Cố Hề Hề chuyến bay sớm nhất, tự mình đưa cô về, mà còn bố trí cả một bác sĩ riêng theo bên cạnh để thuận tiện chăm sóc cho cô.

Bởi vì vậy nên cô không thể cự tuyệt hảo ý của Mặc Tử Hân, bụng của cô giờ đã khá lớn, nhất cử nhất động đều phải thật cẩn thận.

Nếu không phải lần này muốn giấu tất cả mọi người việc cô đến thành phố K để nhận tổ quy tông, thì cô đã không mạo hiểm ra ngoài một mình. Tuy mạo hiểm, nhưng kết quả thu được đúng là đáng giá.

Chỉ trừ việc.. sản nghiệp của Vân gia đã bị thu mua..

Cố Hề Hề có thể cảm nhận được tâm can phẫn nộ và sự bất lực cùng cực của vợ chồng Vân lão phu nhân, Vân gia chính là tâm huyết của tổ tiên và là sự nghiệp cả đời của họ, thế nhưng chỉ vài ngày ngắn ngủi đã bị phá hủy!

Ngoại trừ việc phô trương thanh thế, rõ ràng đối phương muốn cảnh cáo điều gì đó?

Cố Hề Hề thật sự muốn nói chuyện rõ ràng với Doãn Tư Thần, để xem rốt cuộc anh muốn làm gì!

* * *

Không lâu sau chuyên cơ đã đáp xuống thành phố N.

Cố Hề Hề rất mệt mỏi, bước chân cô lảo đảo suýt té ngã.

"Cẩn thận." Mặc Tử Hân nhanh tay đỡ lấy Cố Hề Hề: "Cần tôi dìu em không?"

Cố Hề Hề nhẹ nhàng gật đầu: "Mấy ngày nay do nghỉ ngơi không tốt, tôi không sao."

Đôi mắt màu lam ẩn hiện tia đau lòng: "Thật ra em có thể dựa vào người tôi."

Cố Hễ Hễ khẽ lắc đâu: "Chúng ta đi xuống đi."

Cố Hề Hề kéo cánh tay Mặc Tử Hân, từ từ đi ra ngoài.

Thời điểm cô muốn nói lời cảm tạ đối phương, thì liền nghe được giọng nói quen thuộc mà chói tai truyền đến: "Thảo nào em gạt tất cả mọi người mà lén bỏ đi, thì ra là vì muốn ở bên anh ta?"

Nghe được thanh âm này, thân thể Cố Hề Hề cứng đờ!

Doãn Tư Thần.. anh ấy ở sân bay? Không phải anh đang ở châu Phi sao?

Cố Hề Hề tức khắc quay đầu, chạm vào đáy mắt tràn ngập lửa giận, Doãn Tư Thần đứng đó một thân phong trần mệt mỏi.

Tiểu A và nhóm trợ lý ở bên cạnh bất an, khẽ cúi đầu hành lễ: "Thiếu phu nhân."

Cố Hề Hề gật gật đầu xem như đáp lại, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Doãn Tư Thần.

Câu vừa rồi của anh là có ý tứ gì? Anh có biết mình đang nói gì không? Cô là người tùy tiện vậy ư? Hay ở trong mắt anh thì cô luôn là người phụ nữ xấu xa?

Cố Hề Hề nói với Mặc Tử Hân: "Tối nay thật sự làm phiền Mặc tổng, còn để Mặc tổng đưa tôi về. Hiện tại chồng của tôi đã đến, tôi sẽ về cùng anh ấy."

Đây là chuyện riêng của gia đình, nhất thiết không thể ảnh hưởng đến người ngoài.

Mặc Tử Hân suy tư một chút rồi gật đầu.

Doãn Tư Thần nhìn thấy Cố Hề Hề nói đỡ cho Mặc Tử Hân, đáy lòng lại nổi lên lửa giận, mấy ngày qua ở Phi Châu, anh nhớ cô đến phát điên. Nhưng chẳng ngờ để cô ở nhà một mình, cô lại không thể chịu nổi sự tịch mịch cô đơn ư? Còn chủ động đến thành phố K tìm Mặc Tử Hân? Gạt tất cả mọi người?

Doãn Tư Thần tiến lên một bước, duỗi tay nắm lấy cổ tay Cố Hề Hề, khoé mắt hẹp dài không thể giấu được sự tức giận: "Đúng, chúng ta trở về."

Mặc Tử Hân định mở miệng thì Cố Hề Hề đã hướng về anh, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo anh không cần nhúng tay vào.

Đôi mắt màu lam giãy giụa trong chốc lát rồi mới bình ổn cảm xúc, đáp lại Doãn Tư Thần: "Nếu Doãn tổng đã tới đây, tôi xem như không còn việc gì nữa! Cáo từ!"

Mặc Tử Hân nhìn thật sâu Cố Hề Hề, rồi xoay người rời khỏi cùng bác sĩ.

Chờ khi Mặc Tử Hân đi rồi, Doãn Tư Thần đột nhiên duỗi tay kéo Cố Hề Hề vào trong lồng ngực, cúi đầu hung hăng hôn cô, nụ hôn này thô bạo và lạnh nhạt, khiến Cố Hề Hề cảm thấy miệng mình đau xót, có chút vị tanh tanh tràn ngập trong khoang miệng.

Doãn Tư Thần, anh điên rồi sao?

Cố Hề Hề giãy giụa đẩy Doãn Tư Thần ra, nhìn thấy môi anh dính vết máu thì đáy lòng cô phải cố gắng đè nén sự tức giận: "Anh muốn ở đây mà nói chuyện như vậy sao?"

"Cố Hề Hề.. Em!" Doãn Tư Thần muốn tức giận, nhưng nhìn đến sắc mặt phẫn nộ của cô thì anh lại kiềm nén.

Anh không làm được, tuyệt đối không được!

Dù anh tức giận, nổi cơn thịnh nộ muốn đập phá mọi thứ, anh cũng không thể làm tổn thương cô! Ngay cả khi trong lòng bừng bừng lửa giận, muốn phát tiết nhưng cũng không dám! Chỉ vì không muốn nhìn thấy cô đau lòng!

Khoảnh khắc anh nhìn thấy Cố Hề Hề kéo cánh tay Mặc Tử Hân, anh cảm tưởng như trái tim mình ngưng đập!

Hề Hề của anh, sao có thể đứng ở bên cạnh một người đàn ông khác?

Sao lại có thể? Cố Hề Hề, em.. thật nhẫn tâm!

Cố Hề Hề không để ý đến sắc mặt của Doãn Tư Thần, cô nhàn nhạt nói với Tiểu A: "Chuẩn bị xe chưa? Chúng ta lập tức trở về."

"Vâng, thiếu phu nhân." Tiểu A thấp giọng đáp, chuyện giữa chủ nhân thì thân chỉ là thuộc hạ càng không thể nhúng tay vào.

Cố Hề Hề lạnh lùng nhìn lướt qua Doãn Tư Thần rồi xoay người bỏ đi, Doãn Tư Thần thấy lồng ngực mình đè nặng như muốn nổ tung ra!

Tiểu A đã an bài sẵn vài chiếc xe bên ngoài sân bay, Cố Hề Hề vừa đã có người hầu bước đến mở cửa, cô chậm rãi ngồi vào bên trong. Doãn Tư Thần không ngồi cùng cô mà sử dụng một chiếc xe khác.

Đôi mắt buồn bã của Cố Hề Hề lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đưa tay lau vết máu trên khoé miệng, bóng đêm bên ngoài vẫn mù mịt, đêm nay.. sẽ là một đêm rất dài..

Vừa về đến nhà thì Cố Hề Hề đã thấy Tiểu Vương đang sốt ruột đi qua đi lại.

"Thiếu phu nhân, chị.. Tổng giám đốc! Ngài đã trở về!" Tiểu Vương nhìn thấy Cố Hề Hề thì mừng rỡ, nhưng khi nhận ra bóng dáng Doãn Tư Thần phía sau thì tức khắc tuyệt vọng.

Thôi xong rồi, tổng giám đốc đã về, lần này mình sẽ bị sa thải!

Cố Hề Hề duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Vương, nói: "Em yên tâm, sẽ không ai sa thải em. Em là trợ lý của chị, sa thải em hay không là do chị quyết định."

Đôi mắt Doãn Tư Thần loé lên một chút, tuy anh rất tức giận với thái độ của Cố Hề Hề, nhưng không hề phủ nhận lời cô nói.

Tiểu Vương nhận ra bản thân mình vừa thoát nạn, chỉ cần tổng giám đốc không nói gì thì mình sẽ không bị đuổi việc! Tiểu A hiểu ý Doãn Tư Thần, liền ra hiệu cho Tiểu Vương, hai người nhanh chóng rời khỏi để lại không gian riêng cho chủ nhân.

Doãn Tư Thần nhìn thấy bộ dạng điềm tĩnh của Cố Hề Hề thì anh càng không thể kiềm được sự tức giận, anh tiến đến nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào trong phòng.

"Không có sự cho phép của tôi thì không ai được phép vào phòng!" Doãn Tư Thần lớn tiếng với thím Trương và quản gia.

Cố Hề Hề không hề phòng bị nên khi Doãn Tư Thần lôi kéo thì cô lập tức ngã vào người anh, mùi hương nam tính quen thuộc kia phút chốc làm trái tim cô hoảng hốt..

Doãn Tư Thần ngẩn người, anh vốn dĩ là định nổi trận lôi đình với cô, nhưng chính là lúc này, khi cảm nhận được cô đang ở trong vòng tay mình thì lửa giận trong lòng giống như đã biến mất..

Không được, tuyệt đối không thể như vậy.. Anh sẽ không để cô mê hoặc bản thân anh!

Nhất định phải hỏi rõ ràng!

Cô đến thành phố K rốt cuộc là vì cái gì? Giản Tiếu sao có thể tự dưng hồi phục?

Không chờ Doãn Tư Thần phản ứng thì Cố Hề Hề đã đẩy anh ra, duy trì một khoảng cách giữa hai người, động tác này của cô làm trái tim anh cảm thấy mất mát..