Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 287: Bí cảnh của Vân gia




"Tàng thư các mà trước kia ba cho con xem, chỉ là chín trâu mất sợi lông (*). Tàng thư thật sự của Vân gia lưu giữ số lượng điển tịch nhiều hơn gấp hàng ngàn lần, con hiểu chưa?" Giọng nói Vân lão gia tràn ngập tự hào: "Có thể nói toàn bộ tinh hoa của nền văn minh nhân loại đã được chúng ta cất giữ, dù là thư tịch hay dược vật kỳ bí trên thế giới đều có thể tìm thấy ở Vân gia. Cái gọi là Vân gia bí cảnh, chính là viện nghiên cứu sâu bên trong Vân gia, đây là nơi phân tích áp dụng các loại dược liệu, nói một cách không khoa trương thì ba khẳng định ở phương diện nghiên cứu dược vật, trên toàn thế giới này không nơi nào có thể so với Vân gia chúng ta!"

(*) Chín trâu mất sợi lông: Nhỏ nhặt, không đáng kể.

"Loại dược vật mà năm đó Giản Tiếu đã dùng, chính là làm ra từ bí cảnh của Vân gia. Con hẳn đã biết tổ tiên Vân gia có rất nhiều người từng làm quan và thái y trong hậu cung, cho nên các loại dược bao gồm cả độc dược, sinh dược, dù bị thất truyền thì đều được chúng ta lưu giữ và bảo tồn." Vân lão gia tiếp tục nói: "Nói đến đây thì con đã thấy cái viện nghiên cứu này quả thật là nghịch thiên, ở trong đất nước này thì chính phủ sẽ không cho phép nó tồn tại! Cho nên Vân gia bí cảnh thật ra không ở Trung Quốc, mà chính là ở một hòn đảo thuộc Indonesia. Đó chính là căn cứ cuối cùng của Vân gia, gia tộc chúng ta đã chuẩn bị nơi ẩn trú an toàn từ lâu, đại bộ phận tàng thư và các công trình nghiên cứu khoa học đều nằm trên hòn đảo đó."

Cố Hề Hề kinh ngạc, cô tưởng như mình đang nằm mơ.

"Một sản nghiệp khác của Vân gia là trà, chỉ là từ khi Nặc Nặc qua đời thì ba không còn tâm trí để phát triển trên thương trường nữa, khiến cho sản nghiệp của chúng ta bị co rút, trên thế giới còn lại chưa đến một trăm cửa hàng. Cô cô của con thì kinh doanh châu báu, cũng gắng gượng để giúp Vân gia chống đỡ, nếu không có cô cô của con thì e là Vân gia đã bị phá sản. Rốt cuộc thì tài chính đủ để duy trì hoạt động của một viện nghiên cứu khổng lồ thì không phải là con số nhỏ.." Giọng nói Vân lão gia trở nên thâm trầm.

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Cố Hề Hề gật gật đầu, điều này cô có thể hiểu được. Để viện nghiên cứu hoạt động thì kinh phí hằng nằm sẽ hao tổn là không ít, khó trách tại sao dù sản nghiệp Vân gia nhiều nhưng tài chính của gia tộc vẫn eo hẹp, bởi vì có bao nhiêu tiền đều dồn vào việc nghiên cứu khoa học.

Đương nhiên, nói vậy không có nghĩa là Vân gia nghèo túng, chỉ là nếu so sánh với những gia tộc ở cùng địa vị thì quả thật kém xa.

Nhìn lại gia tộc của những người mà cô biết, Doãn Tư Thần, Mặc Tử Hân, Tưởng Dật Hải, thậm chí đến cả Kiều Kỳ, ai trong số họ cũng mang lại cho người khác cảm giác sung túc xa hoa, còn Vân gia thì lại rất bình dị, tới mức tưởng chừng như một gia đình trung lưu chứ không phải một gia tộc!

Hiện tại Cố Hề Hề đã hiểu, Vân gia không phải là khiêm tốn, mà thực chất là không có tiền!

"Con muốn đến bí cảnh của Vân gia thì phải sử dụng chuyên cơ riêng để bay đến Indonesia, cũng phải mất một chút thời gian. Lần này đến đó tiện thể để nhóm bác sĩ ở viện nghiên cứu giúp con kiểm tra tổng quát sức khoẻ thân thể luôn đi. Con cứ yên tâm, về trình độ thì ba khẳng định nhóm bác sĩ ở viện nghiên cứu tuyệt đối cao thâm hơn hẳn so với các bác sĩ ở tập đoàn Doãn thị." Vân lão gia nhàn nhạt cười: "Ba và mẹ sẽ đi cùng con đến đó, có ba mẹ ở đây thì con không phải lo lắng gì cả."

Cố Hề Hề gật gật đầu, cảm xúc trong lòng vẫn ngổn ngang, dù nói thế nào thì người đứng trước mặt chính là ba ruột của cô!

Bản thân ông cũng là một nạn nhân của số mệnh, xa cách hai mươi ba năm mới biết được con gái ruột của mình còn sống, mà nguyên nhân lại chính là kế hoạch của mẹ ông!

"Con cảm ơn ba." Cố Hề Hề nhẹ nhàng đáp, sự hận thù khi giằng co tâm lý với Vân lão phu nhân ở bên trong tổ từ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tình cảm thân sinh ấm áp.

"Trước kia là do ba vô dụng, không biết con phải lưu lạc bên ngoài chịu bao nhiêu cực khổ, giờ con đã trở lại thì dù liều cái mạng này hay phải chống lại bà nội, ba cũng tuyệt đối không để con phải chịu tổn thương!" Vân lão gia quyết tuyệt nói: "Cuộc đời ba chỉ có hai đứa con gái, ba đã mất đi Nặc Nặc, nếu cả con ba cũng không bảo vệ được.. thì ba sống trên đời còn ý nghĩa gì?"

Đáy lòng Cố Hề Hề chấn động..

"Con nghỉ ngơi một chút đi, từ đây đến Indonesia phải đi nối chuyến hai chuyến bay, tuy không mất nhiều thời gian nhưng việc đến viện nghiên cứu khá phiền toái." Vân lão gia vỗ vỗ bả vai của Cố Hề Hề: "Ba và mẹ đi chuẩn bị, sau đó chúng ta sẽ xuất phát."

Cố Hề Hề gật gật đầu, cô nhìn bóng dáng Vân lão gia rời đi mà thầm than một tiếng.

Thì ra con át chủ bài của Vân gia là đây, đúng là thú vị.. Trong mắt nhiều người thì có tiền chính là có địa vị trong xã hội, nhưng Vân gia thì khác! Địa vị của Vân gia không được xây dựng trên tiền, mà chính là sự truyền thừa nền văn minh của thế giới!

Các tác phẩm văn học điển tịch ngàn nằm, dược liệu bí truyền từ xa xưa, loại trà quý hiếm trên đời, vân vân và vân vân, những thứ này tuyệt nhiên không thể dùng tiền mà có được!

Cố Hề Hề khi đến đây không chuẩn bị gì, cả trợ lý thân cận cũng không dẫn theo, cô nghĩ đơn thuần mình sẽ trở về nhanh chóng. Vì vậy khi lên chuyên cơ thì Vân phu nhân đã sắp xếp một người hầu để chăm sóc riêng cho cô, dĩ nhiên cô không cự tuyệt điều này.

Vân phu nhân nãy giờ không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm chặt tay Cố Hề Hề không buông, đây là đứa con tưởng đã mất nhưng lại trở về, đến giờ đáy lòng bà hãy còn bùi ngùi.

Cố Hề Hề đã làm mẹ, nên cô hiểu được tâm tình của Vân phu nhân lúc này, cô để bà tùy ý nắm tay mình, truyền lại hơi ấm cho đối phương.

"Hề Hề.. nếu tổ huấn của Vân gia làm con khó xử, thì khi lấy được giải dược cho Giản Tiếu, con hãy rời khỏi Vân gia đi! Mẹ thà rằng xem như đã mất con từ hai mươi ba năm trước, còn hơn là nhìn thấy con phải sống trong thống khổ bi thương!" Thanh âm Vân phu nhân trở nên chua xót.

Vân phu nhân dù sao cũng là mẹ ruột, mẹ dĩ nhiên đau lòng cho con gái, nghĩ đến cảnh con gái mình vừa sinh con xong phải ly hôn.. lại nghĩ đến tâm tình của Cố Hề Hề sống trong đau khổ khi nhớ thương con trai, có thể sẽ u uất thành bệnh, Vân phu nhân cảm thấy như trời đất sụp đổ..

Có câu nuôi con mới biết lòng cha mẹ, Cố Hề Hề hoàn toàn hiểu ý tứ của Vân phu nhân.

"Có phải mẹ vẫn thường xuyên nghĩ về con?" Cố Hề Hề nhẹ nhàng hỏi.

"Phải, làm sao có thể không nghĩ đến? Mẹ luôn suy nghĩ về con suốt hai mươi ba năm qua! Từ lúc mang thai mẹ đã luôn lẩn vẩn trong đầu về đề nghị của các bác sĩ ở viện nghiên cứu, khi đó vì một trong hai đứa bé trong bụng thân thể quá yếu nên họ đã từng kiến nghị mẹ bỏ một để giữ lại một. Nếu lúc đó mẹ nghe theo lời họ, thì có phải con đã không rời khỏi mẹ mà lưu lạc sống cực khổ, có phải con sẽ ở bên cạnh mẹ?" Vẻ mặt Vân phu nhân trở nên thống khổ: "Nhưng tưởng tượng đến Vân Nặc, một khi mẹ làm theo lời bác sĩ thì chính là giết chết Nặc Nặc, trái tim của mẹ đau nhói, mẹ thật sự không làm được! Hề Hề, thật xin lỗi con, mọi chuyện là do mẹ sai!"

Cố Hề Hề duỗi tay ôm lấy Vân phu nhân, như một đứa trẻ dựa vào người bà: "Mẹ, chuyện này không trách mẹ được! Chỉ có thể nói.. tạo hóa trêu người.."

Đứa con nào cũng là máu thịt của mẹ, dù Vân phu nhân lựa chọn ra sao thì đều là tự giết chết trái tim của bà!

* * *

Không lâu sau thì chuyên cơ đã đến Indonesia, tất cả xuống máy bay và lên một chuyên cơ khác. Sau khi nối chuyến thì rốt cuộc Cố Hề Hề đã đứng trước viện nghiên cứu trên hòn đảo của Vân gia tại Indonesia.

Vân lão gia giải thích tỉ mỉ: "Trên bản đồ thế giới thì hòn đảo này không tồn tại, nhiều năm trước vì sóng thần nên đã chìm ngập hoàn toàn trong nước biển, nhưng đó chỉ là những gì mà người khác biết. Vì an toàn nên chúng ta đã dùng máy tạo sóng thần để che phủ tín hiệu của vệ tinh, hòn đảo này rất quan trọng đối với Vân gia, dù là tàng thư hay viện nghiên cứu đều không thể để người ngoài biết. Đối với bên ngoài thì mọi người gọi đây là bí cảnh của Vân gia, mà không phải viện nghiên cứu dược vật học."

Cố Hề Hề gật gật đầu hiểu rõ.

Thân là một gia tộc truyền từ trăm năm, ẩn tình thâm sâu không thể không có! Quả nhiên lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, dù cho kinh tế của Vân gia đã xuống dốc, nhưng xét về vị thế trên lĩnh vực văn hóa thì ở thành phố K, tỉnh Y hay trên thế giới này thì không gia tộc nào sánh bằng!

Vân lão gia tiếp tục nói: "Lát nữa chúng ta sẽ phải trải qua một quá trình kiểm tra nghiêm ngặt để chứng thật thân phận của con, mẫu tóc, máu và vân tay của con sẽ được phân tích kỹ lưỡng. Bởi lẽ nơi này ngoại trừ hậu nhân dòng chính của Vân gia thì không ai được phép bước vào."

Cố Hề Hề đột nhiên hiểu được ý tứ của Vân lão phu nhân khi bà đề cập đến việc Vân Mộng Anh không thể thừa kế được sản nghiệp của Vân gia, việc nhận nuôi chỉ là hình thức để đối phó với bên ngoài? Bởi vì Vân Mộng Anh không mang huyết thống dòng chính của Vân gia, thì dù có lấy mẫu máu hay tủy vẫn không thể tiến vào viện nghiên cứu.

Khó trách tại sao trước kia Vân Mộng Anh xảy ra quan hệ bất chính với người đã có vợ, nhưng Vân gia lại không tỏ thái độ gì, vốn dĩ chỉ là một khí tử (*) thì ai lại quan tâm kết cuộc sẽ ra sao?

(*) Khí tử: Tạm hiểu là đứa con bị từ chối.

Cuối cùng Cố Hề Hề đã hiểu được sự tình phức tạp của Vân gia, cũng hiểu những điều mà Vân Mộng Anh từng làm khôi hài đến như thế nào trong mắt người Vân gia. Đáng thương chính là Vân Mộng Anh thật sự xem bản thân là người thừa kế của Vân gia nên luôn mang theo địch ý với Cố Hề Hề. Nếu biết được sự thật này thì không biết cô ta sẽ có biểu tình gì nữa?

Quả nhiên trên đường tiến vào viện nghiên cứu phải đi qua rất nhiều trạm kiểm soát, kiểm tra máu, vân tay, võng mạc mắt để xác nhận thân phận. Đến khi hoàn toàn vào được bên trong viện nghiên cứu thì đã qua vài tiếng đồng hồ, vì bụng khá to nên Cố Hề Hề bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Vân lão gia và Vân phu nhân dẫn Cố Hề Hề đến phòng nghỉ ngơi một chút, vừa bước vào phòng thì cô cảm thấy nơi này thật đặc biệt. Toàn bộ bốn vách tường là thủy tinh trong suốt, có thể nhìn xuống dưới thấy rất nhiều người đang bận rộn.

Vân phu nhân rót một ly nước đưa cho cô, nói: "Nước ở đây là nước biển được tinh lọc lại, con xem có thể uống được không?"

Cố Hề Hề nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao đâu ạ, chỉ cần tinh lọc sạch là được.. Khoan đã, đây là gì vậy mẹ?"

Tầm mắt Cố Hề Hề dừng ở một góc, chỉ vào màn hình theo dõi.