"Chị biết em muốn hỏi điều gì." Vân Nặc ngước nhìn Cố Hề Hề, đôi mắt dường như đã đỏ lên: "Nhưng đời này, chị chỉ có thể phụ anh ấy. Hề Hề, chị xin em, thay chị sống tiếp, thay chị.. chăm sóc cho anh ấy."
Cố Hề Hề ngây ngốc nhìn ánh mắt cầu xin của Vân Nặc, cầm lòng không được bèn gật đầu.
"Lần đầu tiên chị và anh ấy gặp nhau là năm chị mười lăm tuổi. Năm ấy anh ấy khí phách hăng hái đến như vậy, tuấn tú thanh lãng đến nhường nào. Hai người bọn chị nhất kiến chung tình, anh ấy rất cẩn thận, rất tốt với chị, chị chỉ lặng lẽ nhìn anh ấy cười. Nhưng không bao lâu sau thì chị gặp anh ta - Mặc đại thiếu gia Mặc Tử Hân! Anh ta vừa nhìn thấy chị thì liền xác định và nói rằng chị sẽ là vợ của anh ta. Lúc đó chị mới biết Vân gia cùng Mặc gia có hôn ước. Cháu gái ở thế hệ thứ 1111 của Vân gia được định sẵn là phải gả cho Mặc gia. Chị đã đấu tranh nhưng không thể thắng được. Bởi vì chị từng chính mắt nhìn thấy quẻ tượng mấy trăm năm trước Vân gia lưu lại. Thế hệ 1111 sẽ có một cặp song sinh nữ, cả đời này hai linh hồn đều mang món nợ từ tiền kiếp. Vong bởi Vân gia nữ nhi, hưng cũng bởi Vân gia nữ nhi."
"Chị trước kia mơ hồ cảm giác được dường như mình có một người em gái. Ý niệm đó luôn ám ảnh trong đầu chị mà không sao buông bỏ được, sau khi nhìn thấy quẻ tượng kia thì chị càng thêm chắc chắn. Trên thực tế, chị thường xuyên không thể hiểu được lý do tim mình bỗng nhiên đập nhanh, giống như đó là cảm xúc của một người khác, loại cảm giác tuyệt vọng đến cùng cực. Từ đó chị đã biết và hoàn toàn tin tưởng rằng trên thế giới này thật sự còn có em." Vân Nặc sâu xa nhìn thoáng qua Cố Hề Hề: "Có lẽ em sẽ nói chị khờ, nói chị yếu đuối. Chị cũng không có lời nào phản bác."
"Nhưng chị thân là người Vân gia, sao có thể không màng tới chuyện sinh tử của Vân gia? Vân gia căn bản không phải là đối thủ so với thế lực của Mặc gia. Nếu chị vứt bỏ tổ huấn của Vân gia, cùng Tưởng Dật hải ở bên nhau, như vậy thì dù là Vân gia hay Tưởng gia đều sẽ bị thương tổn nặng nề. Hề Hề, em đã tiếp xúc với Mặc gia, chị tin em hiểu rõ ý tứ những lời này." Vân Nặc nói tới đây, nét mặt đã khôi phục một mảnh thanh tỏa, đáy mắt trở nên kiên cường, cực kỳ giống Cố Hề Hề.
"Chị đã dùng hai năm suy nghĩ về được mất, rõ ràng nếu chị chỉ theo đuổi tình yêu của bản thân sẽ mang đến hậu quả thảm thiết như thế nào. Lần đánh cược này chị không dám, vì chị không có khả năng thắng. Chị chỉ có thể hy sinh bản thân mình để bảo toàn cho Vân gia, và là bảo toàn cho em." Vân Nặc than nhẹ một tiếng, khuôn mặt kiên định dần dần trở nên nhu hòa: "Chị chỉ cầu xin ông trời đừng mang chị đi quá sớm, cho chị sống lâu thêm một ngày, như vậy có thể tiếp tục đảm nhận những chức trách của Vân gia, để số mệnh có thể buông tha em.. Vân gia đã hy sinh một người con gái, không thể hy sinh người thứ hai."
"Chị lúc ấy biết rõ trên thế gian này có em, nhưng chưa từng nghe người trong nhà nhắc tới. Chị biết một khi em trở về thì sẽ phải giống chị, đeo trên lưng sứ mệnh và trách nhiệm của gia tộc, như vậy đối với em thì đều quá mức tàn nhẫn. Nếu chị đã quyết định vứt bỏ hạnh phúc của mình vậy thì nên để em tự do!" Vân Nặc thương tiếc nhìn Cố Hề Hề: "Em là em gái của chị, chị sao có thể để em gánh vác trách nhiệm nặng nề đó được?"
"Đáng tiếc, chị không thể tranh được với ông trời. Hai mươi mốt tuổi, kết cuộc của chị đã định. Hề Hề, thật xin lỗi, là chị không tốt. Nếu chị có thể sống lâu thêm hai năm thì sẽ không để em phải gánh chịu tất cả." Vân Nặc tràn ngập áy náy nhìn Cố Hề Hề.
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Trong lòng Cố Hề Hề lại có sự rung động mãnh liệt, cô từ nhỏ đến lớn đều là một mình lặng thầm chống đỡ mà trưởng thành, chưa tình có người nào nói với cô những điều như vậy.
Cho dù là Giản Tiếu thì bà chỉ im lặng đồng cảm, trước nay chưa từng nói qua những lời như muốn thay cô nhận hết những thống khổ về mình. Mà giờ khắc này, Vân Nặc chỉ đơn giản nói mấy câu, lại khiến cho Cố Hề Hề nháy mắt hiểu rõ, những năm gần đây Vân Nặc đã thay cô cam chịu những điều gì.
"Hiện giờ chị đã không còn nữa. Chị biết Vân gia nhất định sẽ nghĩ cách bức bách em trở về, gánh vác những trách nhiệm vốn thuộc về chị. Cho nên, Hề Hề, thật xin lỗi em.." Vân Nặc vươn tay hướng tới Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề nhịn không được bèn nắm chặt lấy tay đối phương, những ngón tay của Vân Nặc thật lạnh khiến trong lòng Cố Hề Hề cảm giác như có ai đang bóp nghẹn trái tim mình.
Đó chính là chị gái của cô!
Người đã vì cô mà gánh vác nhiều thứ đến như vậy.
Người đã vì cô, thậm chí lựa chọn bỏ qua tình yêu của bản thân.
Chị ơi.. sao lại có thể ngốc đến như vậy chứ?
"Chị.." Cố Hề Hề rốt cuộc đã hoàn toàn nhận người chị này, cô tiến đến ôm Vân Nặc vào trong lòng.
"Hề Hề.." Vân Nặc nhẹ nhàng ôm eo Cố Hề Hề: "Em có thể nhận chị, chị thật sự.. rất vui. Đừng trách chị, có được không? Chị đã tận lực rồi.. chị thật sự.. sống không nổi nữa.."
Hốc mắt Cố Hề Hề lập tức ươn ướt, nước mắt thi nhau trào ra.
"Thay chị chăm sóc cho cha mẹ, thay chị sống tiếp cho thật tốt. Mặc kệ kế tiếp Vân gia xảy ra chuyện gì, xin em đừng rời bỏ họ, có được không?" Thanh âm Vân Nặc thống khổ cầu xin vang lên bên tai Cố Hề Hề: "Chị ra đi sớm như vậy, để hai người họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Nỗi đau đó đã trải qua một lần, em đừng để họ phải trải qua lần thứ hai, được không?"
Nước mắt Cố Hề Hề không kiềm nén được mà tuôn trào.
"Được, em đồng ý với chị." Cố Hề Hề dùng sức gật đầu.
Vân Nặc cũng khóc theo: "Cảm ơn em, em gái của chị!"
Đột nhiên nền đất dưới chân rung động mãnh liệt, Cố Hề Hề không cẩn thận nên suýt nữa té ngã trên.
"Thời gian không còn nhiều, ảo ảnh không thể duy trì được bao lâu nữa." Vân Tử Tiêu ở bên cạnh vội vàng nói: "Nói ngắn gọn, Vân Nặc!"
Vân Nặc bất chấp quẹt vội vàng dòng nước mắt: "Hề Hề, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, chị sẽ nói ngắn gọn, em chỉ cần nghe kỹ là được! Con số 1111 là vận mệnh của Vân gia, cho nên ở thế hệ thứ 1111, con cháu tất sẽ có người mang mệnh thiên sát cô tinh mà chào đời. Hiển nhiên, người đó chính là em. Cho nên, thế hệ này của chị em chúng ta, Vân gia nhất định phải trải qua biến cố này. Vân gia có khả năng sẽ bị diệt vọng, biến mất trong danh sách các gia tộc trên thế giới. Nhưng vẫn còn một quẻ tượng khác, đó là ở thế hệ thứ 1111, Vân gia sẽ được phục hưng, hồi sinh trở lại, hiện tại chị đã đi rồi, trách nhiệm này chỉ có thể đặt lên vai em!"
"Hề Hề, hãy nghe chị! Tuyệt đối không được bất cẩn, phải tính toán kỹ lưỡng trước sau. Tương lai của Vân gia đều trông vào em! Không cần bàng hoàng, không cần mơ hồ, mọi thứ hãy để trái tim mình quyết định! Năm nay chính là một năm biến chuyển của Vân gia, chín hung chín sát đều tề tụ đủ, Vân gia e là không thể tránh khỏi số kiếp này! Hề Hề, sứ mệnh trọng chấn Vân gia, đành đặt trên vai em!" Vân Nặc càng nói càng nhanh, ảo ảnh xung quanh ngày càng không mờ nhạt, phảng phất như có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Cố Hề Hề cố gắng nắm lấy tay Vân Nặc, nhưng khi ngón tay chạm tới lại chỉ vớt được một đám không khí.
Thân thể Vân Nặc nháy mắt trở nên trong suốt hư ảo, Cố Hề Hề nóng vội kêu lên: "Hai người đây là làm sao?"
"Chúng ta phải rời đi rồi, Hề Hề, nơi này tất cả đều dựa vào con!" Thân thể Vân Tử Tiêu bắt đầu trở nên trong suốt: "Nhớ kỹ, dù con có thừa nhận hay không thì con vĩnh viễn là người Vân gia! Tương lai của Vân gia đành trông cậy vào con!"
"Đừng đi! Con còn rất nhiều chuyện chưa hỏi rõ!" Cố Hề Hề bước nhanh hai bước, muốn bắt lấy hai người họ nhưng thân thể đối phương phảng phất mơ hồ tựa cánh diều bị cuốn đi, trong nháy mắt đã bay xa.
Vân Nặc hướng về phía Cố Hề Hề hô to một tiếng: "Hề Hề, nhớ kỹ, em đã đồng ý với chị! Chăm sóc thật tốt cho ba mẹ, đối xử tốt với.. Tưởng Dật Hải! Hề Hề, chị sẽ ở trên bầu trời nhìn em! Hề Hề, Vân gia, dựa vào em!"
"Không, đừng, đừng đi! Chị, tổ tiên, đừng đi!" Cố Hề Hề điên cuồng đuổi theo hướng hai người rời đi, nhưng mặt đất dưới chân ngày càng rung chuyển dữ dội, xung quanh giống như mặt kính bị vỡ nát, dần dần nứt ra từng mảnh.
"Hề Hề, con và Doãn Tư Thần kỳ thật là.." Vân Tử Tiêu trước khi hoàn toàn tan biến, đột nhiên cuồng loạn hướng về phía Cố Hề Hề thét lên: "Con thiếu anh ta cả một đời.."
Lời chưa kịp nói xong thì Vân Tử Tiêu đã biến mất trong hư không.
"Đừng, đừng đi mà! Người hãy nói hết cho con! Con và anh ấy là gì?" Cố Hề Hề điên cuồng hô to, bỗng nhiên có một sức mạnh hút lấy Cố Hề Hề về phía sau. Cô giật mình mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Cố Hề Hề thở từng hồi từng hồi một, qua thật lâu thì đồng tử mới ngừng co rút chậm rãi nhìn xung quanh.
Đây là.. ở trong nhà cô?
Cúi đầu nhìn tấm chăn trên người mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô.. nằm mơ?
Nhưng cảnh trong mơ quá đỗi chân thật, Vân Nặc và Vân Tử Tiêu là người thật sự tồn tại!
Ở trong giấc mơ hai người nói với cô những lời đó, từng lời rõ ràng khắc cốt ghi tâm. Khoan đã, câu cuối cùng của Vân Tử Tiêu là có ý tứ gì?
Cô và Doãn Tư Thần, rốt cuộc có quan hệ gì?
Trong lúc tâm trí Cố Hề Hề chưa kịp ổn định thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa liên hồi, giọng của Tiểu Vương hoảng loạn: "Thiếu phu nhân, chị tỉnh chưa? Xảy ra chuyện lớn rồi, thiếu phu nhân! Giản phu nhân xảy ra chuyện lớn rồi!"
Tim Cố Hề Hề bỗng nhiên trầm xuống.
Mẹ làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?
Cố Hề Hề bất chấp mồ hôi trên người đang chảy ròng ròng, lập tức xuống giường và mở cửa phòng thì thấy Tiểu Vương đang đứng bên ngoài, trên tay cầm điện thoại di động của cô, gương mặt nức nở nói: "Vừa rồi bệnh viện gọi điện tới, nói.."
Trong lòng Cố Hề Hề bỗng nhiên có một linh cảm xấu, cô nhận lấy di động và trả lời: "Alo, tôi là Cố Hề Hề!"
Phía bên kia tức thì truyền đến một giọng nữ xa lạ: "Tôi gọi từ bệnh viện của huyện, xin hỏi Giản Tiếu có quan hệ gì với cô?"
"Bà ấy là mẹ tôi." Cố Hề Hề cảm thấy ngực mình như đang bị một tảng đá nặng đè lên, hoảng hốt hỏi: "Mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì?"
"Mong cô nhanh chóng đến bệnh viện ngay lập tức, bệnh nhân Giản Tiếu vừa trải qua phẫu thuật nhưng lại xuất hiện biến chứng, sinh mệnh hiện tại đang bị đe dọa. Nếu không có phương pháp chữa trị thích hợp, sợ là.. sẽ không qua khỏi." Giọng nói đối phương tràn ngập sự áy náy do dự.
Đại não của Cố Hề Hề vang lên một tiếng ầm ầm, thân thể cô lảo đảo ngã xuống đất.