Sắc mặt Doãn phu nhân cực kỳ khó coi.
Cố Hề Hề chủ động đi đến bên cạnh Doãn phu nhân, vịn lấy tay đẩy xe lăn rồi nói với Doãn Tư Dược và Mã Diễm: "Mẹ hôm nay ăn uống không ngon miệng nên tôi dẫn mẹ tản bộ, hai người cứ tự nhiên."
Không đợi Doãn phu nhân mở miệng thì Cố Hề Hề đã đẩy xe lăn của bà rời đi.
Đến khi hai người rời khỏi thì tầm mắt của Mã Diễm và Doãn Tư Dược đều nhìn chằm chằm vào bóng dáng Cố Hề Hề thật lâu.
"Không phải nói người phụ nữ đó xuất thân bình dân sao? Không ngờ lại xinh đẹp đến vậy!" Doãn Tư Dược vuốt cằm nghĩ ngợi, nhìn theo thân ảnh Cố Hề Hề mà suy tư: "Mang thai mà xinh đẹp như vậy, nếu không mang thai thì hẳn còn là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương!"
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Mã Diễm duỗi tay hung hăng đập mạnh vào ót của Doãn Tư Dược, đanh thép nói: "Cái thằng trời đánh! Một người phụ nữ mang thai tầm thường mà cũng coi trọng! Chỉ cần con nắm được tập đoàn Doãn thị thì biết bao nhiêu phụ nữ lao vào để con từ từ lựa chọn?"
Doãn Tư Dược ngẫm nghĩ thấy Mã Diễm nói có lý, liền trả lời: "Đúng đúng đúng, con phải đi gặp bà nội ngay! Con sẽ tiến vào hội đồng quản trị của tập đoàn Doãn thị!"
* * *
Cố Hề Hề đẩy Doãn phu nhân đi đến một chỗ khác, sắc mặt bà lúc này vẫn rất khó chịu, nhưng dù sao bà cũng hài lòng thái độ vừa rồi của Cố Hề Hề.
Cô đã tỏ rõ lập trường với đối phương là đứng về phía bà, về điểm này thì bà tuyệt đối ưng ý.
"Mẹ hẳn đã biết Doãn Tư Dược không phải người đáng lo ngại, hà tất lại cùng họ tranh hơn thua?" Cố Hề Hề chậm rãi đẩy Doãn phu nhân tiếp tục đi về phía trước, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Mã Diễm không biết răn dạy con trai khiến cậu ấy trở thành một cậu ấm chỉ biết ăn chơi trác táng, sao có thể là đối thủ của Tư Thần?"
"Cả việc này mà Tư Thần cũng nói cho cô?" Doãn phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Nó quả nhiên rất yêu cô!"
"Anh ấy nói cho con biết, chỉ là vì đau lòng cho mẹ." Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng: "Tư Thần đã kể với con chuyện năm đó mẹ hy sinh vì anh ấy, để con hiểu và thông cảm với nỗi khó xử của mẹ."
"Nó thật sự nói vậy sao?" Giọng nói Doãn phu nhân có chút thay đổi.
"Vâng." Cố Hề Hề khẳng định lại.
Ánh mắt Doãn phu nhân trở nên nhu hòa hơn rất nhiều: "Xem như đứa con này còn có lương tâm, tất cả những gì người mẹ này làm cũng chỉ vì nó.."
* * *
Ở bên trong phòng trà riêng của Doãn lão phu nhân.
Một quân cờ trong tay Doãn Tư Thần vững vàng hạ xuống, tức khắc phá hết toàn bộ thế cờ trên bàn.
"Xem ra bà không còn là đối thủ của con nữa rồi." Doãn lão phu nhân thở dài một tiếng: "Tư Thần, bây giờ quyền chống chế tập đoàn Doãn thị đã hoàn toàn nằm trong tay con, thôi thì con hãy cho Tư Dược một con đường sống đi."
"Chỉ cần cậu ta ngoan ngoãn an phận, dĩ nhiên con có thể để cậu ta có một con đường sống." Doãn Tư Thần điềm tĩnh ngước mắt nhìn Doãn lão phu nhân: "Bà nội, con muốn biết vì cái gì mà người đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn giúp Doãn Tư Dược?"
Doãn lão phu nhân ngẩn ra: "Dù sao nó cũng là máu mủ của Doãn gia.."
"Vậy sao?" Doãn Tư Thần rũ mắt, lấy tay sắp xếp từng quân cờ trên bàn: "Bà nội sớm biết mẹ con sẽ trở về, càng biết trước mẹ sẽ nhắm vào Hề Hề, nhất định biết con sẽ dùng Doãn Tư Dược để cân bằng lại địa vị cho cô ấy, cho nên, bà nội chỉ là đang đánh một ván cờ. Mọi người đều là quân cờ của bà, không phải sao?"
Doãn lão phu nhân tức khắc mỉm cười: "Thời điểm con buông tha cho Tư Dược, không phải cũng đã suy nghĩ cẩn thận sao? Vì cái gì còn hỏi bà?"
Doãn Tư Thần gật đầu trả lời: "Đúng, con quả thật đã suy nghĩ rất kỹ. Bà nội lợi dụng con, con cũng lợi dụng bà nội, chúng ta xem như huề nhau."
Doãn lão phu nhân lắc đầu: "Không, là con thắng. Hề Hề chính là biến số lớn nhất."
Doãn Tư Thần không nói gì nữa, yên lặng nhìn bà nội của anh.
Từ lúc ba anh mất tích, bà nội đã một tay gánh vác tập đoàn Doãn thị chống trụ tất cả khó khăn, cũng chính là bà đã dốc hết sức nâng đỡ anh ngồi lên vị trí tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị. Bao nhiêu sóng gió trải qua thật không sao đếm xuể!
"Lời của bà trước sau vẫn vậy, con vĩnh viễn là tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, cũng là người nắm quyền cao nhất trong tương lai. Còn khả năng Tư Dược có hạn, một chi nhánh cỏn con cũng đủ rồi. Cho nên chỉ cần Tư Dược không làm điều gì quá phận, con hãy tha cho nó đi." Thanh âm Doãn lão phu nhân mang theo một tia khẩn cầu: "Bà già rồi, cũng không muốn nhìn thấy con cháu của mình phải chia năm xẻ bảy. Nếu không thì sau sự việc năm đó, bà đã đem mẹ con.."
"Bà nội." Doãn Tư Thần ngắt lời Doãn lão phu nhân: "Bà không cần nói với con những điều này, hôm nay bà gọi con vào đây chỉ là về chuyện của Doãn Tư Dược và Mã Diễm. Con có thể chấp nhận Doãn Tư Dược trở về Doãn gia, nhưng chính là Mã Diễm cũng mơ tưởng đến việc đặt chân vào Doãn gia! Đây là điểm mấu chốt!"
Doãn lão phu nhân giật mình, môi khẽ run run.
Doãn Tư Thần tiếp tục nói: "Ba hiện tại vẫn bặt vô âm tín, nhưng chuyện này không thể không nói tới. Nếu ba ở bên ngoài có tam thê tứ thiếp, không lẽ tất cả đều đến đây để nhận tổ quy tông, nhập tịch vào gia phả Doãn gia? Bà nội đã lớn tuổi nên dễ mềm lòng, điều này con hiểu. Nhưng bà nội có nghĩ tới nếu để Mã Diễm bước vào Doãn gia, người làm sao giải thích với gia tộc của mẹ con?"
Liền ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo của trợ lý: "Lão phu nhân, thiếu gia! Thiếu phu nhân đã tới."
Doãn Tư Thần lập tức đứng lên.
"Để con bé vào đi." Doãn lão phu nhân đáp lời trợ lý.
Giây tiếp theo, Cố Hề Hề đã từ ngoài cửa bước vào.
"Bà nội." Cô vừa vào đã lên tiếng chào hỏi Doãn lão phu nhân: "Con đã gặp Tư Dược và dì Diễm."
"Hề Hề, lại đây, ngồi bên cạnh bà." Doãn lão phu nhân liền gọi Cố Hề Hề lại.
Doãn Tư Thần trước tiên tiến đến, duỗi tay nắm lấy tay Cố Hề Hề, cô ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười. Một nụ cười liền giúp anh hiểu cô đã gặp và nói chuyện với Doãn phu nhân, hơn nữa bầu không khí giữa hai người cũng không tệ.
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề, ánh mắt càng thêm dịu dàng và cảm động. Mẹ anh đã làm tổn thương cô như vậy, nhưng cô vẫn vì anh mà lựa chọn tha thứ bỏ qua. Anh sao có thể không cảm kích?
Cố Hề Hề ngồi cạnh Doãn lão phu nhân, cười nói: "Chúng con vừa về nhà thì bà nội đã gọi Tư Thần lên đây, hẳn là có quà muốn tặng riêng cho Tư Thần đúng không ạ?"
Doãn lão phu nhân nghe cô vui đùa, tức khắc nở nụ cười.
"Cháu dâu của bà càng ngày càng lém lỉnh! Được được được, Hề Hề, con trở về từ thành phố K thì dường như đã thay đổi thành một người khác. Vậy cũng tốt, phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị thì phải có khí phách phong độ hơn người." Doãn lão phu nhân đột nhiên đổi giọng, thay đổi đề tài: "Con đã gặp lão thái bà của Vân gia đúng không?"
Hàng lông mi của Cố Hề Hề khẽ run rẩy, cô biết không có việc gì lại có thể qua được ánh mắt của Doãn lão phu nhân, nên đành thừa nhận: "Con đã gặp, cũng đã nói về sự tình năm đó."
"Vậy con định thế nào? Bây giờ Cố gia xem như đã diệt vong, con không nghĩ đến việc quay về Vân gia sao?" Doãn lão phu nhân thẳng thắn đi vào vấn đề chính.
"Không vội." Cố Hề Hề cười nói: "Con mang họ gì thật ra không quan trọng, mẹ đã một tay nuôi con lớn lên, con không muốn làm bà tủi thân."
Người mẹ mà Cố Hề Hề nói đến chính là Giản Tiếu.
Doãn lão phu nhân gật gật đầu: "Ừ, chuyện này con cứ tự mình quyết định. Chỉ là, danh sách khách mời lần này dành cho người của Vân gia, còn thân phận của Giản Tiếu.. không thích hợp, cho nên.."
"Con hiểu." Cố Hề Hề nhẹ nhàng gật đầu.
Bữa tiệc mừng sinh nhật của Doãn nhị thiếu gia Doãn Tư Dược, quả thật Giản Tiếu không đủ tư cách làm khách mời.
Doãn lão phu nhân thấy Cố Hề Hề hiểu chuyện, bà càng ngày càng hài lòng. Sau khi cô trở về từ thành phố K, thật sự đã thay đổi, khí chất phong thái đều điềm đạm phi phàm.
Bản thân Cố Hề Hề biết 5% cổ phần của tập đoàn Doãn thị mà cô đang sở hữu, là nhờ Doãn Tư Thần tính kế Doãn lão phu nhân để giúp cô cân bằng địa vị tại Doãn gia, nhưng không thể phủ nhận vẫn phải do Doãn lão phu nhân ngầm cho phép thì mới được. Cho nên, trong lòng cô rất cảm kích bà.
Ba người hàn huyên một chút những câu chuyện phiếm, một lúc sau trợ lý lại thông báo Doãn Tư Dược và Mã Diễm đã đến.
Ánh mắt Doãn lão phu nhân nheo lại, nói: "Cho họ vào."
Cửa phòng mở ra, Doãn Tư Dược và Mã Diễm nhìn đông nhìn tây bước vào, lướt mắt khắp phòng, bộ dáng tham lam không giấu được. Hành động thất thố này càng làm Doãn lão phu nhân cau mày khó chịu.
"Bà nội, cháu xin dập đầu trước bà." Doãn Tư Dược vừa vào cửa đã quỳ xuống trước mặt Doãn lão phu nhân, dập đầu lạy ba cái.
Mã Diễm đứng một bên, cẩn thận mở miệng: "Mẹ.."
Doãn lão phu nhân bình tĩnh đáp: "Cô không được chính thức cưới hỏi, không cần kêu ta như vậy."
Sắc mặt Mã Diễm liền trắng nhợt, ngoan ngoãn sửa miệng: "Vâng, lão phu nhân."
Cố Hề Hề quay đầu nhìn Doãn Tư Thần, anh yên lặng khẽ gật đầu. Anh là người thừa kế của Doãn gia, tương lai là người cầm quyền cao nhất, còn Mã Diễm không được chính thức cưới gả, cũng không phải dâu của Doãn gia, cho nên anh đối với bà ta không cần phải hành lễ.
Hiện tại ở Doãn gia này, ngoại trừ Doãn lão phu nhân và Doãn phu nhân, thì địa vị của Doãn Tư Thần là cao nhất. Còn ở tập đoàn Doãn thị thì quyền lực của anh chỉ đứng sau vị trí chủ tịch của Doãn lão phu nhân, nhưng đó là về danh nghĩa, còn thực chất thì toàn bộ quyền hành đều đã nằm trong tay anh.
Mã Diễm quay đầu nhìn về phía Doãn Tư Thần, khẽ mở miệng: "Đại thiếu gia.."
Doãn Tư Thần nhíu đôi mắt lại, không nói gì, chỉ là bình tĩnh nhìn Mã Diễm. Anh không cần nói lời nào nhưng cái nhìn của anh đủ để bà ta cảm thấy như có kim chích vào lưng.
Đây là khí thế thuộc về đế vương, cao ngạo uy nghi!
Doãn Tư Dược cũng ngẩng đầu nhìn về hướng Doãn Tư Thần, rõ ràng họ là hai anh em, nhưng lại khiến người khác cảm thấy như họ thuộc về hai thế giới khác nhau.
Nếu nhìn sơ sơ khuôn mặt hai người có thể có nét tương đồng, nhưng nhìn kỹ thì hoàn toàn khác.
Đáy lòng Doãn Tư Dược thoáng giật mình, dù đã sớm điều tra về Doãn Tư Thần, nhưng bản thân anh ta không ngờ khi đối diện thì lại dễ dàng bị trấn áp bởi khí phách cực hạn của đối phương.
Theo bản năng, Doãn Tư Dược bắt đầu có cảm giác ghen ghét. Vì cái gì mà cả hai đều là con cháu của Doãn gia mà anh ta lại kém xa Doãn Tư Thần? Chỉ vì anh ta là do Mã Diễm sinh ra mà không phải là Doãn phu nhân sao?
Doãn Tư Thần không phản ứng lại Mã Diễm, nhưng bà ta vẫn lễ phép chào hỏi Cố Hề Hề: "Đại thiếu phu nhân."
Cố Hề Hề nhìn lướt qua Doãn lão phu nhân rồi gật đầu: "Nếu dì Diễm đã tới, tôi và Tư Thần cũng không quầy rấy dì cùng bà nội trò chuyện."
Doãn Tư Thần liền đứng lên: "Bà nội, chúng con ra ngoài trước."
Doãn lão phu nhân gật gật đầu.