Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 218: Lần nữa trở về nhà




Vân Tiêu Tình vốn là có việc phải đến thành phố N, cho nên khi vừa đáp máy bay xuống thì Cố Hề Hề cũng không muốn phiền bà phải đưa cô về quê.

Vân Tiêu Tình có việc quan trọng không thể đến trễ, dành dặn dò Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên chú ý chăm sóc Cố Hề Hề, hai người họ dĩ nhiên nhiệt tình nhận lời.

Lúc chuyến bay đáp xuống thì Mặc Tử Hân cũng cáo biệt Cố Hề Hề và rời khỏi, xem ra anh tới thành phố N là có việc riêng. Chỉ là những người như anh thì hình như không ngày nào là không có việc bận cả?

Trở về thành phố N, Cố Hề Hề suy nghĩ do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi điện thoại để báo với Doãn lão phu nhân một tiếng.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Doãn lão phu nhân làm như không hề hay biết chuyện cháu trai và cháu dâu đã xảy ra mâu thuẫn với con dâu của bà, bà chỉ đơn thuần dặn dò Cố Hề Hề giữ gìn sức khỏe, dù không mang theo trợ lý bên mình thì đi đến đâu cũng phải giữ cốt cách của thiếu phu nhân Doãn gia.

Cố Hề Hề hiển nhiên phải đáp lời đồng ý.

Gác điện thoại, người trợ lý bên cạnh Doãn lão phu nhân cảm thấy khó hiểu: "Lão phu nhân, sao người không nói giúp thiếu phu nhân vài lời?"

Doãn lão phu nhân cười cười, ngón tay lướt qua mặt bàn, nhẹ nhàng gõ nhịp trên một ống đựng bút bằng gỗ được điêu khắc tinh tế, nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện trước sau gì con bé đều phải đối mặt, để nó đương đầu sớm một chút cũng không có gì là không tốt."

"Nhưng phu nhân bà ấy.." Trợ lý vẫn cảm thấy không ổn: "Việc xảy ra sáu năm trước đây, lão phu nhân.. người thật sự đã tha thứ cho phu nhân?"

Đáy mắt Doãn lão phu nhân đột nhiên xẹt qua một tia tàn khốc, nhưng chỉ loé lên tức thì, ngay sau đó liền biến mất, khôi phục sự ung dung thường thấy của bà.

"Lão phu nhân, tôi sai rồi!" Trợ lý nhận ra mình đã lỡ lời, lập tức cúi mặt, hận không thể tự đánh cho mình một bạt tai.

Doãn lão phu nhân nhẹ nhàng đưa tay lên ngăn lời trợ lý, thanh âm lãnh đạm mà lại kiên định: "Dù có chuyện gì xảy ra với Doãn gia, thì trụ cột từ trong gia đình đều phải vững chắc. Chỉ cần Cố Hề Hề sinh hạ đứa bé, nó chính là người thừa kế đời thứ tư của Doãn gia."

"Vâng, lão phu nhân." Trợ lý cúi đầu lắng nghe.

Đúng vậy, việc liên quan đến hậu nhân đời thứ tư của Doãn gia, làm sao có thể để Doãn phu nhân nhúng tay can thiệp? Ngay cả thiếu gia hiện tại ngồi vững chắc ở vị trí tổng giám đốc, cũng do một tay Doãn lão phu nhân nâng đỡ.

Cho nên việc tiểu thiếu gia ra đời, sợ là Doãn phu nhân càng không có quyền can thiệp!

Doãn lão phu nhân chậm rãi bước đến cạnh cửa sổ, bà duỗi tay chạm đến chậu hoa lài kiều diễm bên khung cửa sổ, lạnh lùng duỗi tay ngắt một cánh hoa. Lúc này không ai nhìn thấy ánh mắt bà đang che giấu một sự hận thù.

Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, vẫn sẽ còn rất nhiều chuyện xảy ra..

* * *

Vân gia chuẩn bị hai người trợ lý đi theo bên cạnh Cố Hề Hề, chuyên phụ trách chăm lo cho cô. Mặc Tử Huyên vốn là Mặc gia đại tiểu thư, nên bên người cô dĩ nhiên luôn có trợ lý đi cùng. Chỉ có Mộc Nhược Na là người thoải mái thong dong nhất, một thân một mình tự phục vụ.

Từ thành phố N đến huyện ngoại thành nơi Giản Tiếu sinh sống mất một đoạn đường khá xa, tài xế cứ việc lái xe, còn ba người phụ nữ thì ngồi ghế sau nghỉ ngơi.

Cả ba người quyết định sử dụng một chiếc xe thương vụ hạng sang thật lớn để di chuyển và mang theo đồ đạc, cũng không trách được, vì phụ nữ vốn dĩ phiền phức, mỗi lần đi ra ngoài là mang theo hành lý lỉnh kỉnh quần áo trang sức mỹ phẩm, chỗ để hành lý không chừng đã chiếm hết diện tích hai chiếc xe ô tô thông thường.

Mặc Tử Huyên cầm ly rượu nhỏ, nhẹ nhàng đung đưa thưởng thức: "Hề Hề, sao cậu đột nhiên lại muốn về nhà vậy?"

Mộc Nhược Na nhìn thoáng qua Cố Hề Hề, cô cảm nhận được Cố Hề Hề đang lưỡng lự chưa biết có nên nói thật cho Mặc Tử Huyên hay không.

Cố Hề Hề ôm gối, người dựa vào ghế sofa, bộ dạng lười biếng trả lời: "Chỉ là tự nhiên cảm thấy tò mò về thân thế của mình mà thôi. Rốt cuộc, mọi chuyện xảy ra ở thôn Viễn Sơn không phải thật ngoài sức tưởng tượng sao?"

Đây là một lý do, nguyên nhân nữa là cô muốn quên đi nỗi phiền lòng khi nghĩ đến việc phát sinh ở Doãn gia.

Phần nguyên nhân thật sự không được nhắc đến, nhưng cả Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên vẫn nhìn ra.

"Dù sao tôi cũng không có việc gì để làm, tranh thủ lúc bụng vẫn chưa lớn lắm, còn có thể đi đây đi đó, đi được bao nhiêu thì cứ đi." Cố Hề Hề nói thêm: "Tuy rằng nơi mẹ tôi ở thì sinh hoạt có nhiều điều không tiện, nhưng không khí rất yên bình. Nếu hai người đến đó nghỉ phép xả hơi thì sẽ không tệ đâu."

Mộc Nhược Na hưởng ứng đáp lời: "Đúng vậy, tôi luôn muốn đi đâu đó xa xa một chút! Khó khăn lắm mới có được kỳ nghỉ dài hạn, đương nhiên phải nghỉ ngơi thật thoải mái! Mặc tiểu thư chắc cũng hiếm khi được nhàn hạ như thế này đúng không?"

"Gì mà Mặc tiểu thư? Gọi tôi Tử Huyên là được rồi. Tôi đúng là khó có thời gian rỗi thế này! Nhưng bây giờ anh hai của tôi còn rảnh mà, thì tôi sao lại bận bịu việc gì được?" Mặc Tử Huyên tiếp tục đề tài: "Tôi thật tò mò thân thế của cậu đó Hề Hề. Đã nhiều năm như vậy mà cậu chưa từng hỏi qua mẹ mình sao?"

Cố Hề Hề cười khổ: "Có gì đáng để hỏi chứ? Hoàn cảnh tôi lúc đó chỉ mong có những ngày sống yên bình là đủ rồi, tôi đâu thể làm mẹ phiền lòng vì mình?"

Mộc Nhược Na biết được chuyện trước đây của Cố Hề Hề, cũng liền gật đầu: "Đúng vậy, Hề Hề đã từng chịu rất nhiều khổ sở." Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, thật sự rất khó có thể tin trên đời lại có kiểu gia đình như vậy!"

Cố Hề Hề lúc này mới nở nụ cười, cô ngồi thẳng lưng lại rồi nói: "Nhắc đến những người Cố gia đó, hai người nên chuẩn bị tinh thần trước đi. Lần này chúng ta trở về, không biết họ còn làm ra chuyện gì nữa."

"Ví như chuyện gì?" Mặc Tử Huyên tò mò.

"Ví như buộc mẹ tôi tái hôn.." Cố Hề Hề cười ý vị thâm trường.

Hiện tại Cố gia không khác gì là đường cùng mạt lộ.

Nhị thúc của Cố gia thì cờ bạc gán nợ toàn bộ tài sản của gia đình. Cố Gia Cường thì vô sinh mà lại có bà vợ đang mang thai, thêm một bà nội Cố suốt ngày chỉ sợ thiên hạ không loạn, toàn đi sinh sự khắp nơi.

Cố Hề Hề dường như đoán được chuyện gì sắp xảy ra, Cố Gia Cường nhất định sẽ ly hôn người phụ nữ kia, rồi suốt ngày rình mò chính căn nhà cô đã mua cho Giản Tiếu, tìm cách trói buộc để bà phải tái hôn với ông ta.

Loại thủ đoạn đê tiện này đối với một người bình thường, dù có đánh mất lòng tự trọng đến cỡ nào thì họ cũng sẽ không làm. Nhưng với người Cố gia mà nói, việc này lại quá đỗi bình thường.

Cố Hề Hề đã sớm hiểu quá rõ thói hư tật xấu của những người Cố gia.

Quả nhiên, xe vừa dừng lại trước nhà Giản Tiếu, Cố Hề Hề còn chưa kịp xuống xe đã nghe tiếng quát tháo gào khóc kêu trời kêu đất: "Giản Tiếu, cô là người không có lương tâm! Cô dám đối xử với mẹ chồng như vậy! Cô nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết!"

Cố Hề Hề hơi ngượng ngùng, không dám nhìn Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên.

Thật mất mặt!

Quá sức mất mặt!

Cố Hề Hề thở dài một tiếng rồi đành xuống xe, cô liền nhìn thấy hàng xóm đã vây quanh nhà, bà Cố đang ngồi bệt trước cửa nhà lăn lộn la lối khóc lóc buộc Giản Tiếu phải ra gặp bà ấy.

Cả người bà Cố lam lũ, đầu tóc rối bù như người điên, khiến hàng xóm nhìn vào đều cười thầm trong bụng.

Cố Hề Hề thầm than một tiếng, chậm rãi đi tới mở miệng nói: "Bà nội, bà ở trước nhà mẹ tôi để làm gì? Mẹ đã ly hôn với ba, ông ấy cũng đã tái hôn, bà muốn tìm con dâu để hiếu thuận với bà, có phải tìm lầm người rồi không?"

Bà Cố vừa nghe được giọng của Cố Hề Hề, lập tức quay đầu ngó trái ngó phải dáo dác kiếm, nhìn thấy cô chỉ về một mình mà không có Doãn Tư Thần bên cạnh, tròng mắt bà ta liền đảo một vòng, tin rằng Cố Hề Hề đã bị người nhà chồng ghét bỏ nên phải lủi thủi trở về nhà mẹ.

Bà ta tức khắc vùng lên, lấy ngón tay chỉ vào chóp mũi Cố Hề Hề: "Chính vì mẹ cô là người không đứng đắn nên mới nuôi dạy cô như thế này! Cố gia nuôi dưỡng các người nhiều năm như vậy, giờ thì sao, các người đủ lông đủ cánh rồi thì liền phủi ơn? Cô và cả mẹ cô đều không phải thứ tốt lành gì! Ba mẹ cô mới ly hôn chỉ mấy ngày, vậy mà mẹ cô liền cùng đàn ông khác tư tình làm bậy, đúng là không ra thể thống gì, không biết xấu hổ!"

Cố Hề Hề bật cười khinh bỉ.

"Bà nội nói hay thật! Mẹ tôi ly hôn rồi mới có bạn trai, còn ba chưa ly hôn đã làm người đàn bà khác có bầu, sau đó ép mẹ tôi ly hôn. Đến ngày thứ ba sau khi ly hôn thì không còn kiên nhẫn được nữa, liền làm lễ cưới đón người đàn bà kia về! Nói không biết xấu hổ thì bà nội nói xem, ai là người không biết xấu hổ?" Cố Hề Hề đáp trả không hề khách khí.

Cố Hề Hề bây giờ không phải Cố Hề Hề của ngày xưa chỉ biết sợ hãi trước mặt người Cố gia!

Chưa nói đến việc Cố Hề Hề và Giản Tiếu đã hoàn toàn thoát ly khỏi nhà tù của Cố gia, mà chỉ cần từ khi cô trở về từ thôn Viễn Sơn, khí chất trên người cô tựa như đã thay đổi.

Bà Cố chưa bao giờ nghĩ đến một Cố Hề Hề nhút nhát luôn vâng vâng dạ dạ trong trí nhớ của bà ta, bây giờ lại cả gan đáp lời, lên tiếng chống đối.

Bà ta nhìn Cố Hề Hề mà phát điên, liền nắm lấy cây gậy trong tay muốn tiến đến đánh trên đầu cô.

Lúc này, hai người trợ lý lập tức bước đến chắn trước mặt Cố Hề Hề, lạnh lùng nhìn bà Cố và nói: "Vị lão bà này, bà nên nghĩ lại cho kỹ, chỉ cần cây gậy của bà hạ xuống, người bà đánh không chỉ là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, mà còn là người thừa kế của Vân gia ở tỉnh Y!"

"Cái gì!"

Người xung quanh đứng xem bỗng nhiên sửng sốt!

Tập đoàn Doãn Thị đại biểu cho điều gì?

Chính là tiền tài, quyền lực, địa vị, tôn quý!

Vân gia của tỉnh Y đại biểu cho điều gì?

Chính là nền văn hóa đỉnh cao của người Trung Hoa trên toàn thế giới!

Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên đều đã xuống xe, nhìn cảnh trước mắt mà lắc đầu thở dài.

Khi nghe Cố Hề Hề nói, cả hai người họ vẫn cảm thấy khó tưởng tượng, nếu không phải đã được cảnh báo trước về sự náo loạn của nhà họ Cố, thì không biết họ còn kinh ngạc đến như thế nào nữa.

Lúc này cửa chính của căn nhà được mở ra, từ bên trong đã nhìn thấy sắc mặt tái nhợt vẫn còn vương nước mắt của Giản Tiếu.

"Hề Hề, sao con lại về đây?" Giản Tiếu tiến lên một bước, cầm ngón tay Cố Hề Hề mà rung rung.

"Mẹ, bà nội làm ầm ĩ như vậy, vì sao mẹ không gọi điện thoại nói với con?" Cố Hề Hề thở dài một tiếng: "Bằng không thì con sẽ mua cho mẹ một căn nhà khác, chúng ta dọn đi ngay."

Giản Tiếu lắc đầu, không nói gì.

Lúc này bà Cố lại đảo tròng mắt nhìn về phía hai mẹ con, lập tức ngã phịch xuống đất, không ngừng rên rỉ oán than: "Ai u, ai u tôi muốn chết cho rồi, con dâu cùng đứa cháu gái bất hiếu hùa nhau bức tử bà già này! Các người là thứ không có lương tâm, nhất định sẽ bị báo ứng!"

Hàng xóm xung quanh dĩ nhiên biết rõ sự tình, không ai chỉ trích Giản Tiếu, ngược lại đều nhìn bà Cố mà chỉ trỏ bàn tán.

Bà Cố thấy không ai nói giúp cho mình một câu, liền giở quẻ tức khắc lồm cồm bò dậy từ dưới đất, bộ dáng chật vật vỗ đùi khóc lóc kể lể: "Đúng là tạo nghiệt mà! Sớm biết có ngày hôm nay thì năm đó đã không giữ lại cái thứ chỉ biết mang tai họa về nhà! Sớm biết thì sẽ không vì chút tiền mà nhận cái thứ nghiệp chướng này.."

Đôi mắt Cố Hề Hề nháy mắt ngưng trọng lại!

Cái gì?

Bà Cố vừa nói gì?