Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 210: Thân thế của Cố Hề Hề




Vân lão gia tiếp tục nói: "Bất quá chỉ là một bức họa mà thôi, mọi người vẫn luôn tưởng nhớ đến sự hy sinh của tổ tiên Vân gia, chúng tôi thật sự vui mừng. Nhưng chỉ vì Hề Hề gần đây có ghé thăm nhà thờ tổ mà liền nghi ngờ Hề Hề đã động tay động chân vào bức họa, suy nghĩ này không phải quá miễn cưỡng sao? Hề Hề bây giờ đã là người của Vân gia, là con gái chúng tôi. Căn cứ theo tổ huấn, Hề Hề có quyền thừa kế, con bé sao có thể gây ra chuyện ảnh hưởng đến Vân gia?"

Mọi người nghe được những lời của Vân lão gia, liền ngẫm nghĩ lại rồi gật gật đầu.

Đúng vậy, Cố Hề Hề không phải họ Vân thì sao?

Cô đã chính thức trở thành người thừa kế của Vân gia, không có lý do gì để cô làm ra việc ảnh hưởng đến danh dự của bản thân và gia đình mình!

Cố Hề Hề xúc động, hốc mắt bắt đầu ướt át, cảm kích nhìn Vân phu nhân.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Mình ở trong thôn gặp phải chuyện không lành, sao ba mẹ lại biết được?

Vân phu nhân thở dài một tiếng, nói với Cố Hề Hề: "Ngày hôm qua lúc con và ba nói chuyện điện thoại, con nói đã vào nhà thờ tổ. Tối hôm qua ba của con tâm trí đều không yên, trằn trọc ngủ không được. Ba mẹ nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn đích thân tới đây xem! Không ngờ vừa vào thôn đã nghe chuyện này!"

Đáy lòng Cố Hề Hề thầm cảm thán.

Hai người họ thật sự xem cô như con ruột mà dành trọn tình cảm quan tâm, ân tình này cô làm sao có thể đền đáp?

"Mẹ.." Cố Hề Hề nghẹn ngào ủy khuất gọi một tiếng, chậm rãi dựa vào vai Vân phu nhân. Bà chỉ mỉm cười, không ngừng vỗ về trấn an cô.

Trưởng thôn nghe xong lời thấu tình đạt lý của Vân lão gia, lúc này mới lúng túng trả lời: "Chúng tôi là nhất thời thiếu suy nghĩ! Hy vọng Cố tiểu thư đừng để tâm."

Chuyện cứ vậy mà đã được ổn thỏa, sau cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm (*).

(*) Bị hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm.

Vân lão gia cùng mọi người ngước nhìn về phía bức họa của Vân Tử Tiêu, tất cả đều đã trở thành đống tro tàn.

Trong lòng Cố Hề Hề vẫn còn xúc động, nhịn không được liền hỏi: "Con luôn tự hỏi không biết người vẽ ra những bức họa này là ai, có vẻ như là tác phẩm của cùng một người?"

Vân lão gia thản nhiên thở dài: "Là Thích tướng quân! Ngài đã vẽ ra sáu bức họa này trước khi chết, vốn dĩ chỉ có năm bức họa sẽ dành cho các dân tộc, còn một bức ngài ấy sẽ cất giữ. Không ngờ ngài lại tự sát trên đường Vân Tử Tiêu xuất giá, nên bức họa cuối cùng đã được dân tộc Hán bảo quản giữ gìn, truyền lại qua nhiều thế hệ cho tới tận bây giờ."

Cố Hề Hề như bừng tỉnh thấu hiểu.

Không lẽ thật sự là do tâm ý của Vân Tử Tiêu đã toại nguyện, người đã gặp được Thích tướng quân nên rời khỏi nơi này để đi đến chốn vĩnh hằng?

Chuyện này quá mức quỷ dị kỳ lạ, không có cách nào giải thích được..

Vân lão gia cầm bút lông vẩy mực, lần nữa vẽ sáu bức họa của Vân Tử Tiêu, và để lại bút tích của mình. Đợi khi nét mực đã khô, các bức họa liền được treo lên.

Những bức họa mới này dù mô phỏng thật sự tinh xảo và không hề khác biệt, nhưng lại không thể có được thần thái như trước.

Cố Hề Hề đứng ở trước bức họa vừa được Vân lão gia vẽ ra, cô không còn cảm giác tâm linh tương thông như ngày hôm qua.

Biến mất, đã hoàn toàn biến mất!

Không thể nào lưu giữ lại dù là cảm nhận nhỏ nhất..

Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Hề Hề, dịu dàng nhìn cô âu yếm.

"Lúc này khi nói những lời đó, sao anh lại nghĩ vậy?" Cố Hề Hề muốn dời đi sự chú ý của mình nên tiện miệng hỏi.

"Tôi cũng không biết, vừa rồi trong đầu nghĩ đến điều gì thì tôi liền nói ra." Doãn Tư Thần thuận miệng trả lời: "Có lẽ là cảm thông cho hai người họ hữu tình mà không có duyên nợ, rốt cuộc tôi so với họ thật sự rất may mắn, tôi có được em, còn Thích tướng quân thì đến cả bức họa của người thương cũng không thể giữ gìn.."

Đáy lòng Cố Hề Hề rung động mềm mại, cô chủ động duỗi tay ôm lấy vòng eo của Doãn Tư Thần, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực anh, cảm thụ sự bảo vệ ân cần của anh.

Cảm giác này thật yên bình ấm áp.

Tâm trí Doãn Tư Thần lại không hưởng thụ cảm giác này, trong đầu anh có rất nhiều suy nghĩ, anh nhìn Cố Hề Hề và hỏi: "Hề Hề, em thật sự không biết ba mẹ ruột của mình là ai?"

Cố Hề Hề mờ mịt lắc đầu: "Em không biết! Em chưa bao giờ để ý tới vấn đề này."

Nhưng trên thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp vậy ư?

Nếu sự giống nhau của Cố Hề Hề và Vân Nặc là trùng hợp, vậy Vân Tử Tiêu thì sao?

Vì cái gì mà Cố Hề Hề với Vân Tử Tiêu cũng giống nhau như khuôn đúc?

Cố Hề Hề cảm nhận được sự do dự của Doãn Tư Thần, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh: "Làm sao vậy? Sao anh đột nhiên hỏi chuyện này?"

Doãn Tư Thần nhẹ nhàng hỏi: "Hề Hề, em có nghĩ đến việc xét nghiệm DNA với Vân gia thử một lần không?"

Thân thể Cố Hề Hề chấn động: "Vì sao anh lại muốn nói như vậy?"

Doãn Tư Thần không nói gì, Cố Hề Hề tiếp tục nói: "Anh cũng cảm thấy việc em và Vân Nặc lớn lên giống nhau không phải là trùng hợp? Nhưng mà, nhà của em ở quê và tỉnh Y cách nhau bao xa anh có biết không? Vân gia sao có thể sinh ra hai đứa con mà lại đem bỏ con mình ở nơi xa ngàn dặm như vậy? Mẹ em từng nói là bà nhặt được em ở gần nơi bà sống! Chuyện này sao có thể?"

Doãn Tư Thần rũ mắt im lặng.

Đúng vậy, chuyện này quả thật rất khó giải thích?

Cố Hề Hề lại nói: "Huống chi năm đó con cháu Vân gia ra đời, không lẽ sinh một hay sinh đôi mà chính họ lại không biết? Vân gia hơn hai mươi năm trước là một thư hương thế gia danh vọng hiển hách, họ có thể thờ ơ để con cháu mình bị bỏ rơi sao?"

Chuyện này xác thực rất không hợp lý!

"Nếu anh không tin, em sẽ gọi điện thoại cho mẹ hỏi lại chuyện năm đó." Cố Hề Hề liền lấy di động ra bấm số của Giản Tiếu.

Đầu dây bên kia rất nhanh chóng đã truyền đến thanh âm của Giản Tiếu: "Hề Hề, con có việc gì lại gọi cho mẹ vậy, mẹ còn đang ở chỗ làm!"

"Mẹ, mẹ có thể đến một chỗ yên tĩnh, con có chuyện muốn hỏi." Cố Hề Hề thẳng thắn nói: "Về thân thế của con.."

Giọng Giản Tiếu hơi sửng sốt một chút, rồi nói: "Được, con chờ mẹ chút!"

Một lát sau, thanh âm của Giản Tiếu vang lên lần nữa: "Sao đột nhiên con lại muốn biết về thân thế của mình?"

Cố Hề Hề cười khổ: "Mẹ, có chuyện này con sợ nói ra mẹ sẽ không tin. Đến con còn cảm thấy như mình nằm mơ! Nhưng đây là sự thật đã diễn ra! Hiện tại con đang ở thôn Viễn Sơn, ở Huyện Viễn Sơn của tỉnh Y, ở đây con thấy một bức họa vẽ một người thiếu nữ rất giống con. Con đã tìm được đến hai người có gương mặt giống mình như đúc. Một người là Vân đại tiểu thư quá cố – Vân Nặc, một người là phúc tấn thời Thanh Triều hơn ba trăm bảy mươi năm trước từng gây nên chấn động khi xuất giá – Vân Tử Tiêu. Nếu không phải vì cách biệt thời gian quá lớn, con thậm chí sẽ cho rằng người đó là con, con chính là Vân Tử Tiêu! Tất cả chuyện này không phải quá trùng hợp sao?"

Giản Tiếu không nói nên lời, phải mất một lúc rất lâu mới hoảng hốt thốt lên: "Sao lại như vậy.."

Đúng vậy, hết thảy mọi đều không phải quá kỳ lạ ư?

"Mẹ, năm đó mẹ nhặt được con như thế nào?" Cố Hề Hề rốt cuộc đã hỏi điều mấu chốt.

Giản Tiếu im lặng một lúc mới mở miệng trả lời: "Thời gian trôi lâu như vậy, mẹ cũng không nhớ rõ. Mẹ chỉ nhớ.. khi tìm thấy con thì con vừa mới sinh ra, cơ thể được bọc bằng một tấm chăn em bé rất đẹp, cuống rốn lúc đó vẫn chưa cắt, con chỉ nằm bất lực mà khóc ở một nơi hoang vu."

Cố Hề Hề từng nghe Giản Tiếu nói những điều tương tự không chỉ một lần, nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy bà đang nói dối.

"Mẹ.. mẹ nhớ rất rõ ràng thời gian con được sinh ra đời. Nếu là nhặt được con thì làm sao biết rõ thời điểm con được sinh ra?" Cố Hề Hề nhẹ nhàng hỏi lại.

Giản Tiếu lần nữa trầm mặc.

"Mẹ, có phải mẹ giấu con chuyện gì không?" Cố Hề Hề tiếp tục truy hỏi.

Vốn dĩ cô gọi chỉ để chứng minh cho Doãn Tư Thần rằng cô và Vân gia không có quan hệ gì, nhưng sự khác thường của Giản Tiếu ngược lại khiến cô hoài nghi.

"Không có, mẹ sao có thể giấu con chuyện gì?" Giọng nói Giản Tiếu dường như mang theo sự hoảng loạn.

Sao lại thế này?

Mẹ trước kia chưa bao giờ như vậy!

Cố Hề Hề nhíu mày.

Doãn Tư Thần ở bên cạnh đã đoán được điều gì, liền mấp máy môi dùng khẩu hình miệng ra hiệu cho Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề lập tức nói: "Không có gì thì tốt, được rồi, mẹ, con ở đây còn chút việc, con gác máy trước, con sẽ gọi lại cho mẹ sau."

Giản Tiếu đáp một tiếng rồi cũng cúp máy.

Cố Hề Hề nghi hoặc nhìn Doãn Tư Thần: "Sao anh lại ngăn không để em tiếp tục hỏi?"

Doãn Tư Thần bất đắc dĩ cười: "Em hỏi thế nào đi nữa thì mẹ em cũng sẽ không nói thật."

"Ý anh là mẹ đang nói dối em?" Cố Hề Hề nhíu mày.

"Còn không phải sao?" Doãn Tư Thần nở nụ cười nhàn nhạt.

Doãn Tư Thần anh là người nào? Không có ai có thể qua mặt được anh.

Thái độ kỳ lạ của Giản Tiếu đã nói lên tất cả..

Thật ra nhiều lần mẹ muốn nói ra thân thế của mình, sau đó lại thôi. Lúc đó hoàn toàn không để ý tới ba mẹ ruột là ai, nên bây giờ cũng như vậy.

Nhưng gặp nhiều chuyện trùng hợp như vậy, nếu nói bản thân không hiếu kỳ thì là nói dối. Nếu mình và Vân Nặc giống nhau là trùng hợp, vậy mình cùng với Vân Tử Tiêu giống nhau như khuôn đúc, cũng là trùng hợp ư?

Thời điểm mình dâng hương cho Thích tướng quân, bức họa trong nhà thờ tổ biến mất cũng là trùng hợp?

Khi mình đang chịu sự đày đọa khổ sở, Vân Nặc lại tâm linh tương thông cảm nhận được, cũng là trùng hợp?

Lúc mình đang chịu sự chỉ trích của thôn dân, ba mẹ ở Vân gia linh cảm được từ trước nên tới đây kịp thời, đây lại là trùng hợp?

Sự trùng hợp như vậy không phải quá nhiều sao?

Vì sao trước đây mẹ định nói với mình, mà giờ lại ấp úng không chịu nói?

Lòng Cố Hề Hề tràn ngập nghi vấn, có rất nhiều chuyện cô không sao giải thích được, càng nghĩ càng đi vào ngõ cụt.

Doãn Tư Thần nhẹ nhàng ôm lấy cô, xoay người cô lại đối mặt với anh, dịu dàng nói: "Dù thân phận của em là gì cũng được, em là Hề Hề của tôi."

Đáy lòng Cố Hề Hề rung động ngước mắt nhìn anh, hai người đều mỉm cười.

Đứng cách đó không xa là Nhiễm Tịch Vi, hai tay cô ta nắm chặt thành quyền, móng tay sắc nhọn tự bấu vào lòng bàn tay, nhưng sự tức giận khiến cô ta không hề cảm thấy đau đớn.

Cố Hề Hề..

Cô chờ mà xem..

Ở bên này, Thượng Kha duỗi tay kéo cánh tay của Mộc Nhược Na, nhíu mày lại: "Nhược Na, em nghe tôi giải thích được không?"

Mộc Nhược Na lập tức hất tay Thượng Kha, cố ý cười lớn: "Lão đại, anh không phải quá khôi hài rồi sao? Anh đã hai mươi tám tuổi, có quan hệ với phụ nữ cũng đâu phải là lạ? Người bạn tốt Doãn Tư Thần của anh đã trở thành ba, nên anh nóng vội là chuyện dễ hiểu!"

Từ tối qua, Mộc Nhược Na liên tục lẩn tránh Thượng Kha, đến sáng nay lại luôn nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.

Điều này thật sự làm Thượng Kha tức giận!