Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 200: Lời hứa của thôn Viễn Sơn




Không biết có phải do những lời của Doãn Tư Thần có tác dụng hay không, mà dường như thái độ của trưởng thôn đối với anh đã thả lỏng hơn.

Doãn Tư Thần không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều đánh đúng điểm yếu của đối phương.

Đúng là thôn Viễn Sơn rất có giá trị về văn hóa khảo cổ, chỉ là ở tỉnh Y này thì những thôn như vậy có rất nhiều. Thôn Viễn Sơn không phải nơi duy nhất!

Vậy thì dùng mấy chữ "không duy nhất" này mà để lên bàn cân so sánh với thu nhập một năm lên đến cả ngàn tỷ GDP, thì bất luận thế nào cũng có thể khiến các nhà lãnh đạo lựa chọn phải lóa cả mắt.

Sau lưng Mặc Tử Hân là Mặc gia, tuy Mặc gia căn cơ nằm ở quân chính nhưng cũng sẽ không trực tiếp nhúng tay vào một chuyện cỏn con huyện thành này. Hơn nữa tổ phụ của Mặc Tử Hân là tư lệnh quân khu tỉnh Y, càng không bao giờ quan tâm đến mấy địa phương như thế này.

Cho nên trưởng thôn cũng thấu hiểu tình huống lúc bấy giờ..

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Có tiền là có quyền!

Ai kêu đối phương lại là người có tiền chứ?

Lời Doãn Tư Thần nói quả thật không sai, địa vị và quyền lực tài chính của anh thì cả đời của một người bình thường không thể nghĩ tới được.

Bản thân anh có tư cách để coi nhẹ mọi thứ.

Hơn nữa anh hoàn toàn đủ năng lực để xử lý những việc sau đó.

Trưởng thôn hoàn toàn không còn điều gì để bàn cãi.

Đả thông tư tưởng như vậy nên trên bàn cơm hôm nay, thái độ của trưởng thôn với Doãn Tư Thần rất cung kính.

Mặc kệ là Doãn Tư Thần hay Mặc Tử Hân, ông đều không dám đắc tội. Hai người đàn ông này chỉ tùy tiện duỗi tay một cái thì có thể làm thôn Viễn Sơn vạn kiếp bất phục rồi.

Trước kia sở dĩ Vân gia có thể bảo vệ được thôn Viễn Sơn là bởi tình huống lúc ấy triều đình Mãn Thanh mới thành lập được ít lâu, rất cần sự hòa hợp của văn hóa Hán cùng với bách tính phía Nam. Mà may mắn lúc đó Vân gia chính là đại biểu cho nền văn hóa phía Nam, cho nên triều đình không thể không cần sự hỗ trợ của Vân gia.

Chính vì quan hệ như vậy nên năm xưa Vân gia mới bảo vệ được thôn Viễn Sơn.

Thời kỳ giặc Oa khấu xâm lược tuy vô cùng tàn khốc nhưng bọn họ cũng hiểu chút đạo lý của giá trị văn hóa. Thư tàng sách cổ của Vân gia, nếu Vân gia không nói, bọn họ dù đào tung cả thế giới này lên cũng không biết ở nơi nào.

Hơn nữa năm đó vị tướng Nhật chiếm đóng tại tỉnh Y là một người tôn sùng tín ngưỡng văn hóa, hiểu được giá trị việc truyền thừa văn hóa, nên cũng ngầm đồng ý động thái của Vân gia nhằm bảo vệ thôn Viễn Sơn.

Rốt cuộc thì một cái thôn nhỏ nhoi xa xôi này không thể quan trọng bằng giá trị văn hóa được truyền lại cho đời sau.

Sau đó trải qua thời kỳ nội chiến bạo loạn, thôn Viễn Sơn nằm ở nơi hẻo lánh nên may mắn tránh tiếp được kiếp nạn.

Trải qua mấy trăm năm bao nhiêu sóng gió mà vẫn đứng vững được, thôn dân thôn Viễn Sơn càng vô cùng tự cao tự đại về bản thân mình.

Cho nên lúc đầu trưởng thôn mới có thể dùng thái độ ngạo nghễ như vậy mà nói chuyện với Doãn Tư Thần.

Nhưng Doãn Tư Thần là ai cơ chứ? Từ bao giờ anh để người khác uy hiếp mình?

Anh vì Cố Hề Hề cùng với Vân gia, không đem thôn Viễn Sơn này san thành bình địa đã là nể mặt lắm rồi. Nếu không phải do Cố Hề Hề thích kiến trúc thôn Viễn Sơn, anh sẽ không lưu lại nơi này.

Cố Hề Hề vừa ngồi xuống, người trợ lý mới thay cho Tiểu Vương lập tức đưa khăn lông cho cô lau tay.

Cô thong thả ung dung lau từng ngón tay, cổ tay hơi đung đưa kéo xuống ống tay áo làm lộ ra chiếc vòng trên cổ tay trắng mịn được khắc chế thủ công rất tinh tế.

Doãn Tư Thần nhận ra tầm mắt trưởng thôn dừng trên cổ tay Cố Hề Hề thì cảm thấy khó chịu.

Nhưng nào ngờ câu tiếp theo của trưởng thôn lại làm mọi người ở đây đều xôn xao.

"Chiếc vòng tay này quả nhiên là cho Vân tiểu thư." Trưởng thôn nói một câu không đầu không đuôi như vậy.

Cố Hề Hề ngẩn ra, sau đó mới cười nói: "Tôi họ Cố, không phải họ Vân."

Trưởng thôn không tranh cãi đề tài này, tiếp tục nói: "Vòng tay này là năm đó tổ tiên của thôn Viễn Sơn đưa cho Vân gia. Mặc kệ là qua bao nhiêu lâu, chỉ cần người của Vân gia mang theo chiếc vòng tay này tới thôn Viễn Sơn, đều có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, trong thôn không được cự tuyệt."

Cố Hề Hề ngẩn người.

Cô duỗi tay vuốt ve chiếc vòng tay, lúc ấy cô chỉ đơn giản nghĩ Vân phu nhân tặng quà cho con gái mà thôi, không ngờ chiếc vòng tay này có lai lịch như vậy.

Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đồng thời dừng tầm mắt lại trên chiếc vòng tay của Cố Hề Hề.

Chiếc vòng tay này nhìn đúng là rất lâu đời.

Tạo hình cổ xưa, không hề có bất kỳ hoa văn chạm trổ gì, lại càng chứng tỏ niên đại của nó rất lâu.

Cố Hề Hề đang mang thai, cô nghe nói ngọc thạch có thể mang lại an khí dưỡng thai, nên mới tiếp nhận món quà này của Vân phu nhân, hoàn toàn không biết chiếc vòng này có ý nghĩa như vậy.

Chẳng lẽ Vân phu nhân đưa cho cô chiếc vòng tay là đã đoán được cô sẽ đến thôn Viễn Sơn sao?

Trưởng thôn nói xong những lời này thì cũng không gì nữa, thay đổi chủ đề, tiếp tục mời mọi người dùng bữa.

Bữa cơm này nấu cũng thật đơn giản.

Đồ ăn thôn quê tất nhiên không thể tinh mỹ hoa lệ như món ăn bên ngoài nhưng được cái tươi ngon, đặc biệt là nồi lẩu cá to đặt giữa bàn nhìn rất ngon mắt.

Cố Hề Hề nhấc đũa ăn một miếng liền khen ngon.

Thấy Cố Hề Hề ăn vui vẻ như vậy, nét mặt trưởng thôn tươi cười thêm nồng đậm.

Doãn Tư Thần bởi vì Cố Hề Hề ăn vui vẻ mà cũng ăn vài miếng. Điều này quả thật là vô cùng khó khăn với anh.

Mộc Nhược Na ngồi bên cạnh vừa ăn vừa nhỏ giọng nói với Cố Hề Hề: "Không có ai tự dưng lại ân cần với mình, không phải kẻ gian cũng là quân trộm cắp. Cậu nên nhìn xa một chút, vòng tay này của cậu đại biểu cho một lời hứa hẹn, cậu đừng dùng tùy tiện. Chuyện này Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đã có chủ kiến cho nên hứa hẹn này cậu không được tùy tiện quyết định."

Cố Hề Hề đúng là có ý định dùng vòng tay của cô để yêu cầu thôn Viễn Sơn đồng ý hạng mục dự án lần này.

Nhưng nghe Mộc Nhược Na nói như vậy, Cố Hề Hề cảm thấy lời này rất có đạo lý. Nếu Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đã có kế sách vậy mình cũng đừng nhọc công suy nghĩ nữa.

Cố Hề Hề gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu.

Doãn Tư Thần nhìn thoáng qua Mộc Nhược Na, âm thầm tán thưởng. Người phụ nữ mà Thượng Kha động tâm quả nhiên khác biệt, rất có bản lĩnh.

Sau khi bữa cơm trưa kết thúc thì mọi người chào nhau rời khỏi.

Anh chàng tên Thương Sinh, vốn là con trai trưởng thôn luôn nhìn Mộc Nhược Na với vẻ mặt tràn trề háo hức.

Mộc Nhược Na không còn cách nào khác đành kéo Thương Sinh ra một góc thẳng thắn nói cô hoàn toàn không nghĩ đến tình yêu chị em.

Quả thật không biết làm vậy là tốt hay xấu nữa..

Trong trò chơi cậu ta đặt tên vô cùng lãnh khốc với thứ hạng cao như vậy trên bảng phong thần, ai có thể nghĩ ngoài đời thực chỉ là một chàng trai hai mươi tuổi non choẹt chứ.

Trời ơi, bà chị đây hai mươi lăm tuổi rồi!

Cố Hề Hề chậm rãi đi về phía này, vừa lúc thấy Thương Sinh hai mắt đẫm lệ đi về hướng của cô, còn Mộc Nhược Na đứng đằng xa có vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Cố Hề Hề cũng đoán được một chút quan hệ của hai người này.

"Cố tiểu thư." Thương Sinh thấy Cố Hề Hề, tay vội vàng quẹt nhanh nước mắt trên mặt, thiếu tự nhiên nói: "Ba tôi đang cho thôn dân chuẩn bị thịt để nướng dùng cho buổi tối. Lửa trại đã được đốt lên cho tiệc tối nay. Lát nữa ở quảng trường sẽ rất tấp nập, cô có thể đi coi."

Cố Hề Hề cười gật đầu, nhìn những vạt nắng trên cao, nhẹ nhàng nói: "Thương Sinh, cậu đi cùng tôi một lát được không? Vừa lúc tôi thấy có chút buồn chán."

Thương Sinh gật đầu.

Một nam thanh niên đang ở độ tuổi hai mươi hừng hực, dáng người mảnh khảnh nhưng vóc dáng không tính là cao, cũng chỉ tầm một mét sáu mươi lăm. Nhìn Thương Sinh và Cố Hề Hề đứng cạnh nhau thì không có khác biệt nhiều.

Cố Hề Hề biết người thôn dân nơi này đều có khung xương nhỏ, đàn ông ít người vượt quá một mét bảy, phụ nữ cao nhất cũng chỉ một mét sáu, đại đa số đều xấp xỉ một mét rưỡi.

Cho nên Thương Sinh như vậy đối với người nơi này mà nói thì cũng không xem là quá thấp.

Không biết vì lý do gì mà Cố Hề Hề đối với thôn Viễn Sơn này luôn có cảm giác kỳ quái.

Giống như là đã từng tới nơi này?

Nhưng cô hiểu rất rõ ràng đây là lần đầu mình tới thôn Viễn Sơn!

Từ nhỏ đến lớn cô đều ở tại Cố gia, vùng nông thôn xa ngàn dặm nơi này, hoàn toàn không thể có điều kiện tới đây.

Chẳng lẽ là trong mộng đã từng đến?

Cố Hề Hề chạm nhẹ vào phần vòm cong cong của một mái vòm thấp nơi đang phơi ớt cay. Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt thanh thuần của Cố Hề Hề, cộng thêm khí chất ôn dung của người làm mẹ tản mát trên người cô làm Thương Sinh nhìn đến có điểm ngây dại.

Cố tiểu thư thật là xinh đẹp!

Thương Sinh bây giờ trong đầu chỉ còn lại câu này.

"Thương Sinh, cậu từng gặp Vân Nặc sao?" Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở miệng dò hỏi.

Thương Sinh lắc đầu nói: "Tôi chưa từng gặp, chỉ có ba tôi là đã gặp Vân tiểu thư. Sáu vị trưởng tộc cũng từng gặp. Khi Vân đại tiểu thư còn sống thì mỗi năm vào tháng mười, trưởng thôn và sáu vị trưởng tộc sẽ đến Vân gia tặng lễ vật. Nghe ba tôi nói, ông đứng từ xa nhìn thấy Vân đại tiểu thư. Ba nói trên đời mỹ nhân nhiều không kể xiết nhưng không một ai có thể so được với một ngón tay của Vân đại tiểu thư."

Khó trách thái độ trưởng thôn với cô lại kỳ quái như vậy, hóa ra đã từng gặp Vân Nặc.

"Thôn Viễn Sơn lớn như vậy mà mọi việc đều do ba cậu phụ trách sao?" Cố Hề Hề tò mò hỏi.

Thương Sinh cười cười trả lời thành thật: "Sao có thể? Ba tôi chỉ phụ trách việc đối ngoại. Còn chuyện đối nội thì mọi người đều phải bàn luận rồi mới quyết định."

"Tôi rất hiếu kỳ nha, Thương Sinh, cậu là người dân tộc nào?" Cố Hề Hề nhìn quần áo trên người Thương Sinh, hiện tại các dân tộc thiểu số đều đã bị đồng hóa với văn hóa người Hán, trừ ngày lễ thì những ngày bình thường, các thanh thiếu niên đều sẽ mặc theo trang phục của người Hán.

Thương Sinh gật đầu trả lời: "Tôi là dân tộc Hán."

Cố Hề Hề kinh ngạc nhìn Thương Sinh.

"Trưởng thôn của thôn Viễn Sơn chỉ có thể do người dân tộc Hán đảm nhiệm, đây là quy củ của thôn, nhiều năm qua đều vậy." Thương Sinh tiếp tục giải thích nói: "Cố tiểu thư, sao đột nhiên cô lại hỏi mấy cái này?"

Cố Hề Hề nhẹ nhàng cười: "Chỉ là tò mò thôi."

Lúc này ở cửa nhà trưởng thôn có mấy người thoáng xuất hiện. Cố Hề Hề đương nhiên không lo lắng nơi này có người nào linh tinh đi lại.

Thôn Viễn Sơn chính là một nơi vô cùng bài xích với sự xuất hiện của người bên ngoài, nếu không có sự cho phép thì rất khó tiến vào bên trong, đừng nói đến là đến trước cửa nhà của trưởng thôn.

Không cần đoán cũng biết, đó chắc hẳn là những người trong thôn.

Vừa rồi cô đi trên đường tới đây, các thôn dân đều tặng cho cô không ít lễ vật. Thôn Viễn Sơn là một thôn lớn, tất nhiên sẽ có người chưa kịp nhìn thấy cô lúc đó nên bây giờ mới tới.

Quả nhiên không lâu sau, mấy người vệ sĩ bên cạnh Cố Hề Hề liền tới đây báo: "Thiếu phu nhân, thôn dân bên ngoài nói muốn tặng lễ vật cho thiếu phu nhân."

Cố Hề Hề cười trả lời: "Mọi người thay tôi nhận đi, nhớ phải nói một tiếng cảm ơn."

Mấy người vệ sĩ đồng thanh lên tiếng rồi xoay người rời đi.

Cố Hề Hề quay đầu lại thì thấy Thương Sinh đang ngây ngốc nhìn mình.

Cố Hề Hề tức khắc cười: "Sao thế? Trên mặt tôi có gì à?"

Thương Sinh mặt liền có chút đỏ, cậu ta rốt cuộc chỉ là một cậu nhóc hai mươi tuổi. Hơn nữa nhiều năm qua đều sinh hoạt trong thôn, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài cho nên vẫn tương đối thuần phác.

"Không phải, tôi đột nhiên thấy Cố tiểu thư rất giống một bức họa thiếu nữ treo trong nhà thờ tổ. Ban đầu tôi cảm thấy không có nhiều điểm giống lắm, nhưng vừa rồi Cố tiểu thư cười thì lại cực kỳ giống." Thương Sinh trả lời.