Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 167: Có người muốn so tiền?




Chu Quyên thấy ngày hôm nay bà quả thật là quá mất mặt. Cùng lắm, nếu có thể đổi lấy một lần mất mặt này để cả đời không còn phải lo lắng gì, thôi cũng xem là xứng đáng!

Cố Hề Hề xoay người rời đi, Triệu phu nhân muốn đến gần cô, lập tức bị vệ sĩ ngăn lại.

"Doãn thiếu phu nhân.." Triệu phu nhân nhẹ giọng lấy lòng Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề gật đầu, ngầm ý nói vệ sĩ cho phép cô ta tới gần.

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

"Doãn thiếu phu nhân, cô vừa rồi thấy Trương Lệ kia la lối khóc lóc om sòm, nhưng cô vẫn còn chuyện chưa biết! Thật ra người tình của Trương Lệ chính là chồng của Chu Quyên!" Triệu phu nhân bắt đầu buôn chuyện: "Cô hàng xóm Trương Lệ này đúng là quá mức kiêu căng. Dù sao cũng không trách được, Trương Lệ còn trẻ lại xinh đẹp, trong khi Chu Quyên đúng là đã già rồi."

Đáy mắt Cố Hề Hề hiện ra một tia minh bạch.

Thảo nào cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng, thì ra là vậy.

Chu Quyên vốn dĩ muốn mọi người rời khỏi, để một mình bà ta thanh toán hết nợ nần với Trương Lệ. Nào ngờ Trương Lệ kia vừa thấy mọi người bỏ đi, liền kêu la lên: "Các người dám rời khỏi đây một bước xem! Tôi sẽ chụp ảnh đăng lên weibo, tôi sẽ nói các người hùa nhau ức hiếp tôi! Ô ô ô.. Một đám các người đều giúp cho Chu Quyên tới đây ức hiếp tôi!"

Quả nhiên tất cả dừng bước, lại quay đầu nhìn cảnh náo nhiệt.

Đối với người ngoài mà nói, những việc thế này không phải hay ho gì để mà xem. Cố Hề Hề không nói gì, lắc đầu ngao ngán.

Triệu phu nhân cười lạnh một tiếng, nhìn Cố Hề Hề, nói: "Trương Lệ vất vả lắm mới nắm được điểm yếu của Chu Quyên, cô ta đây là muốn bức vua thoái vị mà!"

Bức vua thoái vị?

Thấy vẻ mặt khó hiểu của Cố Hề Hề, Triệu phu nhân tiếp tục buôn chuyện nhiệt tình: "Đúng vậy, Trương Lệ kia trước giờ luôn muốn ép người khác phải nhường chồng cho mình, chỉ là chưa nắm được điểm yếu của Chu Quyên. Chu Quyên và ông chủ Chu là người cùng quê, biết nhau từ nhỏ, vốn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Sau này ông chủ Chu kinh doanh chuyên thầu bất động sản, càng lúc càng phát đạt, hơn nữa ông ta rất nhạy bén, liên tục mua nhiều mảnh đất có giá trị. Không ai ngờ chỉ mấy năm ngắn ngủi mà những mảnh đất đó đều hái ra tiền, ông chủ Chu phút chốc trở thành người giàu có."

"Chỉ là khi ông chủ Chu trở thành kẻ có tiền, thì bắt đầu chê bai vợ mình già cả không xinh đẹp, trẻ không chơi nên già sinh tật, sau đó liền nuôi bồ nhí là Trương Lệ. Nhưng ông chủ Chu này lá gan cũng rất to, đem vợ bé ở căn nhà sát bên, không phải chính thức tuyên chiến thì là gì?" Triệu phu nhân cũng là một phụ nữ không trẻ lắm, cho nên đứng ở lập trường của mình thì cô ta nghiêng về phía Chu Quyên: "Thật đáng thương cho Chu Quyên bị ức hiếp đến như vậy mà lại không thể nói ra, vẫn phải giữ thể diện cho ông chủ Chu. Nếu không.."

"Nếu không thì sao?" Cố Hề Hề nhướng mày.

"Nếu không thì ông chủ Chu sẽ lấy cớ ly hôn với bà ấy!" Triệu phu nhân bĩu môi, nói: "Tuy rằng xuất thân của Chu Quyên bình thường dân dã, không thể so với người khác, nhưng Chu Quyên đã sống tận tâm hết mình vì cái gia đình này. Thật đáng tiếc, khi vợ mình xuống sắc theo năm tháng thì người đàn ông sẽ thay lòng đổi dạ!"

Cố Hề Hề không biết vì sao lại tự nhiên nghĩ tới chính cô và Nhiễm Tịch Vi.

Dựa trên pháp luật, cô mới là người vợ hợp pháp chính thức.

Nhiễm Tịch Vi là tình cũ trong lòng Doãn Tư Thần, là bông hoa đỏ thắm của anh, là vầng trăng sáng của anh.

Nhìn lại cô bây giờ, bởi vì mang thai mà thân thể bắt đầu thay đổi.

Luận khuôn mặt, cô không bằng Nhiễm Tịch Vi.

Luận dáng người, cô không bằng Nhiễm Tịch Vi.

Luận tình cảm, cô không bằng Nhiễm Tịch Vi.

Ha hả, vậy cô có tư cách gì muốn tranh giành cùng với Nhiễm Tịch Vi?

Cô đột nhiên phát hiện bản thân mình cũng không khá hơn Chu Quyên là bao.. Ông chủ Chu đem Trương Lệ ở ngay bên cạnh nhà vợ chính, còn Nhiễm Tịch Vi thì lúc nào cũng cùng Doãn Tư Thần ân ái bên nhau..

Ông chủ Chu và Chu Quyên từng là thanh mai trúc mã, còn thay lòng đổi dạ được.

Còn cô và Doãn Tư Thần.. Ha hả ha hả..

Cô đúng là hy vọng xa vời mà!

Lúc này Tiểu Vương gọi điện thoại đến báo cho Cố Hề Hề đang ở bệnh viện, vết thương đã được xử lý, phải phòng bệnh dại bằng cách tiêm vắc-xin.

Cố Hề Hề nhìn ảnh chụp Tiểu Vương gửi qua điện thoại, miệng vết thương sâu tím đến mức tưởng như thấy được xương. Cố Hề Hề nhịn không được hít một hơi thật sâu!

Nghĩ đến Tiểu Vương vì cô mà bị thương, lại thấy Trương Lệ kia hống hách làm người khác thấy căm phẫn, Cố Hề Hề quả thật không thể đứng ngoài cuộc nữa.

Dù cho hôm nay cô biết rõ mình bị Chu Quyên lợi dụng, thì cô cũng phải ra mặt. Những ngày này cô đã chịu đựng ủy khuất nghẹn trong lòng, không thể tiếp tục đứng đây chứng kiến một chuyện không có đạo lý như vậy!

Nếu không muốn chết trong uất ức thì phải bùng nổ phản kháng!

Cố Hề Hề không chọn cái chết, cô chọn bùng nổ phản kháng!

"Lớn tuổi thì sẽ xuống sắc theo năm tháng sao?" Cố Hề Hề chậm rãi bước ra, ánh mắt lạnh băng nhìn Trương Lệ, nói: "Cô thấy mình trẻ trung xinh đẹp lắm sao?"

Trương Lệ không nghĩ tới khi Chu Quyên còn chưa mở miệng, người thai phụ này lại ra mặt. Nhưng cũng không sao, cô ta chẳng phải nhân vật lớn gì, hoàn toàn không đáng sợ!

"Đúng vậy, tôi đúng là trẻ trung xinh đẹp! Cô cũng nên nhìn lại dáng vẻ của mình đi!" Trương Lệ kiêu ngạo khiêu khích: "Tôi nhìn cô chẳng qua là kiểu nhà giàu mới nổi, trưởng giả học làm sang? Nhìn bộ đồ trên người cô kìa, thật là chọc người khác cười đến chết! Thân là nhà giàu mới nổi mà dám ở đây nói chuyện với tôi? Giờ cô ra mặt thay cho Chu Quyên, như vậy có phải người đánh cục cưng của tôi là cô? Hôm nay nếu cô không bồi thường cho cục cưng của tôi thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây!"

"Vậy sao?" Cố Hề Hề tiếp tục bước về phía trước, đến trước mặt Chu Quyên và Trương Lệ, hai vệ sĩ bên cạnh cô cũng theo sát không rời.

Trương Lệ nhìn thấy hai vệ sĩ vóc dáng cường tráng lạnh lùng, trong lòng hơi run sợ, nhưng cô ta vốn dĩ quen thói hống hách kiêu căng nên vẫn tự mãn.

Ở trong đoàn phim thì có ai lại dám không nể mặt cô ta? Tuy rằng chỉ là một diễn viên hạng ba mới được lăng xê, nhưng phía sau lại có rất nhiều đại gia chống lưng, ông chủ Chu chỉ là một trong những đại gia đó mà thôi.

"Như thế nào đây? Ỷ đông người ức hiếp tôi đúng không? Trương Lệ tôi không phải người dễ bị hù dọa vậy đâu!" Trương Lệ lập tức lấy điện thoại ra gọi: "Alo, honey à, em ở bên ngoài đang bị người ta ức hiếp! Anh mau gọi mấy đứa đàn em đến đây đi! Nếu không thì hôm nay đừng mong vào phòng em!"

Đối phương nói gì đó qua điện thoại, lúc này Trương Lệ mới hài lòng cúp máy.

Trương Lệ chỉ tay vào Cố Hề Hề, nói: "Hôm nay cô muốn rời khỏi đây, vậy thì phải bồi thường mười vạn và xin lỗi cục cưng của tôi!"

Những người xung quanh đứng xem đều dùng ánh mắt như thấy người sắp chết mà nhìn Trương Lệ. Cô diễn viên Trương Lệ này hôm nay thật sự xong đời rồi.

"Cô chắc là muốn tôi bồi thường?" Cố Hề Hề làm lơ ngón tay của Trương Lệ, lập tức giơ tay lên tát mạnh vào gương mặt kênh kiệu Trương Lệ một cái!

"Cô ức hiếp người của tôi, còn muốn tôi bồi thường?" Cố Hề Hề tiếp tục bước tới, ánh mắt giận dữ: "Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, ức hiếp người của tôi thì có hậu quả gì!"

Trương Lệ không nghĩ Cố Hề Hề sẽ động thủ đánh người!

Thật ra thì cả Cố Hề Hề cũng không ngờ mình sẽ làm vậy.

Chỉ là mấy ngày nay cô đã chịu đựng quá nhiều áp lực, cô thật sự cần phải bộc phát một chút!

Trương Lệ muốn đưa tay đánh trả thì vệ sĩ lập tức bắt lấy cánh tay cô ta, dùng sức đẩy mạnh khiến cô ta té lăn trên mặt đất.

Cố Hề Hề từ trên cao nhìn xuống Trương Lệ: "Muốn tiền đúng không? Được, tôi sẽ cho cô tiền! Nhưng cô có thể lấy được hay không, còn phải coi bản lĩnh của cô!"

Cố Hề Hề lấy trong túi xách ra một thẻ tín dụng, quăng vào mặt Trương Lệ: "Thẻ tín dụng này có hạn mức không giới hạn! Cô lấy đi! Có bản lĩnh thì lấy đi!"

"Giờ đến phiên cô bồi thường tổn thất cho tôi! Chó của cô đã cắn trợ lý của tôi, giờ tôi muốn.. mạng của con chó đó!" Ánh mắt Cố Hề Hề lạnh băng nhìn Trương Lệ.

Ngay lúc này một đám thanh niên từ bên ngoài xông vào, lập tức vây quanh Cố Hề Hề. Chu Quyên thấy tình hình không tốt, liền gọi hết người hầu trong nhà ra đến bảo vệ Cố Hề Hề.

Những người khác tổn hại gì cũng không sao, nhưng nếu Cố Hề Hề gặp phải bất kỳ thương tổn gì, có thể nói là gia chủ sẽ chết không có chỗ chôn!

Trương Lệ thấy viện binh của mình đã tới, tức thì ngồi bò dậy từ dưới đất, chỉ vào Cố Hề Hề và Chu Quyên, nói: "Chính là hai con đàn bà này ức hiếp tôi! Đánh chết cho tôi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!"

Hai vệ sĩ lập tức vọt tới phía trước, cẩn thận bảo vệ Cố Hề Hề sau lưng.

Lửa giận trong lòng Cố Hề Hề đã lên tới đỉnh điểm, lạnh lùng nói: "Chúng ta lui ra phía sau, hôm nay không cần phải giải thích gì nữa, chuyện này không thể để yên!"

Các vị phu nhân còn lại đã nhận ra Cố Hề Hề thật sự đang tức giận!

Cũng đúng, chó của Trương Lệ đã cắn trợ lý của cô, còn làm càng không chịu nói lý lẽ, Cố Hề Hề không tức giận mới kỳ lạ!

Các phu nhân liền chạy nhanh đến kéo Cố Hề Hề lùi về phía sau, hai vệ sĩ chờ đến khi cô đến khu vực an toàn, lập tức lao vào xử lý đám thanh niên lóc chóc kia!

Những tên thanh niên côn đồ kia chỉ để hù dọa người khác. Khi va chạm thực tế với hai người vệ sĩ cao to thì bọn chúng nhanh chóng bị nhừ tử, có tên còn sợ tới mức tiểu trong quần!

Một tên trong số chúng liền gọi điện thoại kêu viện binh!

Không lâu sau, mười mấy tên thanh niên đã bị hai vệ sĩ xử lý sạch sẽ. Lúc này lại có một đám người của đối phương xông tới, rất đông, ước chừng khoảng năm mươi, sáu mươi người.

Tuy rất dũng mãnh, nhưng hai vệ sĩ đã bắt đầu thấm mệt.

Các vị phu nhân kia lúc đến đây thì lại không dẫn theo trợ lý hay vệ sĩ gì cả, người hầu trong nhà Chu Quyên thì khả năng đánh nhau lại là con số không tròn trĩnh.

Cố Hề Hề nhận ra hai vệ sĩ của cô đã bắt đầu đuối sức, lúc này phía sau vườn trái cây đột nhiên xuất hiện rất nhiều vệ sĩ khác, không nói hai lời đã lập tức vọt đến đây!

Giây tiếp theo, Cố Hề Hề cảm thấy lưng cô đang tựa vào một lồng ngực rắn chắc ấm áp.

Một giọng nói quen thuộc trầm thấp truyền từ đỉnh đầu: "Chuột đồng nhỏ làm tốt lắm! Tôi rất thích!"

Thân thể Cố Hề Hề trở nên cứng đờ.

"Người phụ nữ của tôi phải khí phách như vậy! Vậy mới có đủ tư cách làm người phụ nữ bên cạnh tôi!" Đáy mắt Doãn Tư Thần mang vẻ hài lòng, lại nồng nàn sự cưng chiều.

Khoảnh khắc Cố Hề Hề dựa vào người Doãn Tư Thần, lúc này cô mới cảm giác được, nghĩ lại tình huống vừa rồi mà run sợ.

Nếu anh không tới kịp lúc thì..

Cố Hề Hề không dám suy nghĩ tới!

Những người phụ nữ xung quanh đều như hóa đá..

Họ ngơ ngác không phải vì sự ân ái của Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề, mà bởi vì dung nhan nam thần của anh..

So với lời đồn thì ngoài đời thực còn mị hoặc yêu nghiệt hơn nữa!

Phía sau hậu viên, mấy chục tên côn đồ nháy mắt đều bị hạ gục.

Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nâng mắt, khoé miệng hiện lên nụ cười lãnh khốc: "Nghe nói có người muốn cùng tôi so tiền?"

Từ thời khắc Doãn Tư Thần xuất hiện, cả người Trương Lệ giống như đang nằm mộng.

Mỹ.. nam..

So với những diễn viên nam cô ta từng gặp, đây là người đàn ông đẹp trai nhất!

Cô ta đột nhiên ý thức được, những minh tinh điện ảnh nếu đem so với người đàn ông này, thì cũng chỉ là những kẻ hèn mọn tầm thường!