Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 158: Nhìn hai người ân ái




"Cũng xin thanh minh một chút, tôi không đến làm thuyết khách." Mặc Tử Hân cười nhẹ nhàng, nụ cười của anh làm người khác như đắm mình trong gió xuân!

Nếu so sánh với nụ cười của Doãn Tư Thần mang đến quá nhiều cảm xúc cho người khác, thì Mặc Tử Hân lại đem đến cho người đối diện cảm giác an tâm dễ chịu!

Cố Hề Hề mỉm cười.

"Tôi đến đưa đồ ăn!" Mặc Tử Hân đưa hộp giấy trong tay đến trước mặt Cố Hề Hề: "Đây là món ăn vặt vừa làm xong. Ngày hôm qua thấy em thích ăn nên hôm nay chuẩn bị nhiều hơn để em thưởng thức. Giờ cũng đã quá bữa trưa rồi, em chưa ăn gì đúng không? Tôi thấy những món trong bữa tiệc sẽ không hợp khẩu vị của em đâu."

Nghe Mặc Tử Hân nói vậy, Cố Hề Hề cũng thấy bụng hơi đói. Hai người tìm một góc nghỉ ngơi, ngồi trên ghế mở hộp giấy ra, vừa ăn vừa tán gẫu.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Cố Hề Hề thấy phần điểm tâm ngày hôm nay chuẩn bị trông còn ngon mắt và đậm đà hương vị hơn cả ngày hôm qua, nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc vị đầu bếp trứ danh nào đã làm món này vậy, thật không tầm thường mà!"

Mặc Tử Hân cười, không trả lời mà ngược lại hỏi: "Ăn ngon không?"

"Quả thật rất ngon!" Cố Hề Hề ăn ngon lành, vừa ăn vừa gật gù: "Hương vị thật sự độc đáo, tôi chưa được nếm bao giờ. Nhược Na cũng nói món ăn này bên ngoài không nơi nào bán, nên tôi rất tò mò! Không lẽ đây là công thức gia truyền của Mặc gia? Nếu không sao trước giờ bên ngoài đều không ai biết?"

Mặc Tử Hân cười khẽ: "Thật là ngại quá. Cũng không phải tôi muốn giấu bí kíp của món ăn này, mà là.. không cách nào học được!"

"Vậy là ý tứ gì?" Cố Hề Hề mờ mịt.

Không lẽ có một công thức nấu ăn không thể học được sao?

Mặc Tử Hân cười, nói: "Tôi không nói sai đâu, đúng là từng bước làm món này thì ai cũng học được, nhưng quan trọng là nguyên liệu thì không phải ở đâu cũng có. Được rồi, không giấu gì em, phần điểm tâm hôm nay và hôm qua đều do đích thân Vân phu nhân làm. Nguyên liệu bên trong là công thức riêng của Vân gia, có thành phần là các cây thuốc tự Vân gia gieo trồng và thu hoạch, nên tôi mới nói người bên ngoài không cách nào học được là vì vậy! Các nguyên liệu thuốc đều có dược tính tốt, tác dụng an thai tịnh tâm, cho dù cơ thể người mẹ thể trạng yếu thì vẫn có thể giúp em bé phát triển khoẻ mạnh."

Ngón tay Cố Hề Hề lập tức dừng lại.

"Em không cần suy nghĩ nhiều. Bá mẫu dặn tôi đừng cho em biết, chỉ nói là đầu bếp nhà tôi chuẩn bị. Nhưng tôi không muốn chiếm công sức thành quả mà người khác vất vả làm ra. Nên tôi nghĩ vẫn nên nói thật với em. Còn em muốn thưởng thức hay không thì dĩ nhiên tôi không có ý kiến." Mặc Tử Hân cười nhẹ nhàng, nụ cười như gió xuân làm lòng người thoải mái, cả lời nói của anh cũng làm tâm tình đối phương dịu lại.

Khó trách người khác luôn nhận xét Mặc Tử Hân là người nho nhã.

Anh hiểu khi nào cần tiến, cần lùi.

"Vốn dĩ món điểm tâm này không quá phức tạp, nhưng bá mẫu vì lo lắng sợ những thành phần bên trong không tốt cho em và đứa bé, nên đã mời bác sĩ trung y chuyên môn kiểm tra lại từng nguyên liệu, rồi điều chỉnh công thức phù hợp. Cũng có thể bá mẫu cho rằng em sẽ giống Nặc Nặc, sợ em thân thể yếu ớt không chịu nổi gánh nặng mang thai, cho nên đã bỏ thêm nguyên liệu bổ dưỡng nguồn gốc từ nhiều cây thuốc. Nếu em thường xuyên dùng món này, hẳn sau khi sinh em bé thì cơ thể em sẽ khôi phục khoẻ mạnh nhanh chóng."

Cố Hề Hề ban đầu không có cảm giác gì với Vân gia, nhưng nghe Mặc Tử Hân nói những lời này, đáy lòng cô lại cảm thấy ấm áp.

Thì ra còn có người quan tâm suy nghĩ cho cô như vậy. Cuộc đời này nếu trừ mẹ ra, thì đây là người thứ hai cẩn thận săn sóc để ý đến cô..

Cô duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, bé yêu dường như cảm nhận được tâm tình Cố Hề Hề, liền vui sướng trở mình.

Cố Hề Hề đột nhiên thay đổi quyết định khi nãy.

Vân gia muốn nói lời xin lỗi cô thì quả thật không cần rình rang. Nhưng Vân phu nhân đã bày tỏ thiện ý, cô cũng không nên thờ ơ. Bản thân cô được ăn món điểm tâm đầy tâm ý như vậy, thì nên nói một tiếng cảm ơn.

Nghĩ đến đây, Cố Hề Hề nói: "Vậy nhờ anh chuyển lời cho Vân gia một tiếng, ngày mai tôi sẽ đến tư gia để nói lời cảm tạ."

Nghe câu trả lời của Cố Hề Hề, ánh mắt màu lam của Mặc Tử Hân sáng lên, anh đã sớm đoán cô sẽ đồng ý.

Anh lấy một phần điểm tâm để lên dĩa trước mặt Cố Hề Hề, mỉm cười nói: "Tôi sẽ chuyển lời. Được rồi, em nếm thử phần này đi, đây là món điểm tâm mới làm hôm nay. Đây từng là món ăn trong cung đình, sau khi triều Thanh sụp đổ thì cũng bị thất truyền. Bởi vì công thức phải dùng nhiều dược liệu, tính toán tỷ lệ không đúng thì không thể có hương vị ngon. Bá mẫu phải mất một ngày đọc các sách ghi chép cổ và theo phương thuốc cổ truyền để làm ra. Để đảm bảo an toàn, thậm chí còn nhờ một người hầu đang có thai thử trước, sau khi xác định mọi thứ đều ổn thì mới đưa tôi mang đến cho em."

Cố Hề Hề nghe vậy, hốc mắt của cô lại hơi ẩm ướt, lòng cảm thấy xúc động.

Cô từ từ nếm món điểm tâm này, vị thanh ngọt tinh tế, có một mùi hương nhè nhẹ của dược liệu, sau khi nuốt xuống vẫn để lại cảm giác ngọt thơm ở đầu lưỡi.

Ngọt mà lại không tạo cảm giác ngấy, dễ tiêu hóa hấp thu.

Người làm ra món ăn này quả thật đã dành rất nhiều tâm ý.

"Nhờ anh chuyển lời đến Vân phu nhân, tôi rất thích món này." Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hân.

Sau khi Mặc Tử Hân rời khỏi, Cố Hề Hề vẫn ngồi ở đây trầm tư.

Cô nhìn món ăn tinh xảo trước mắt, dường như có thể tưởng tượng được khuôn mặt phúc hậu của Vân phu nhân khi bà đang làm món ăn này, gương mặt đầy tình cảm, dồn toàn bộ tâm trí tỉ mỉ từng công đoạn.

Thật kỳ diệu phải không?

Cố Hề Hề cũng không hiểu vì sao lại có cảm giác như vậy.

Cảm nhận được tình cảm thiện ý của đối phương dành cho mình, Cố Hề Hề thấy tâm tình dễ chịu.

Cô đem phần điểm tâm để lại vào hộp, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

"Hề Hề, thì ra cô ở đây! Tôi và Tư Thần đi tìm cô khắp nơi! Ồ, đây là gì vậy?" Một bàn tay ngang nhiên mở hộp giấy trước mặt Cố Hề Hề, rồi kêu lên: "Whoa, món điểm tâm này đẹp mắt quá, nhìn như những bông hoa, chắc là rất ngon, Tư Thần, anh nếm thử xem.."

Cố Hề Hề trơ mắt nhìn Nhiễm Tịch Vi lấy phần điểm tâm của cô, cô ta tự lấy ăn đã không nói, còn đút cho Doãn Tư Thần một miếng.

Doãn Tư Thần trước giờ không ăn đồ ăn bên ngoài, nhưng anh thấy đây là món Cố Hề Hề ăn, nên anh vô thức há miệng ăn phần Nhiễm Tịch Vi đưa.

Cố Hề Hề điềm tĩnh nhìn hai người họ ân ái.

Nhiễm Tịch Vi thấy Doãn Tư Thần chịu ăn phần ăn cô ta đưa, liền cao hứng. Tuy đây là món điểm tâm của Cố Hề Hề, nhưng là từ chính tay cô ta đút cho anh.

Nhiễm Tịch Vi đắc ý nhìn Cố Hề Hề, rốt cuộc cô ta cũng thắng được một ván!

"Đúng là rất ngon." Doãn Tư Thần trước giờ thẳng thắn, nếu anh đã nói vậy nghĩa là món này thật sự ngon.

Cố Hề Hề rũ mắt xuống, nói: "Hai người có việc gì sao?"

Giọng nói điềm tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc gì bên trong.

Doãn Tư Thần nhận ra sự lãnh đạm của Cố Hề Hề, khoé mắt hẹp dài của anh hơi nhấc lên, nói: "Hề Hề, tôi đến là muốn chính thức giới thiệu hai người một chút!"

Doãn Tư Thần thấy anh đã nói chuyện rõ ràng với Nhiễm Tịch Vi, cả hai là bạn bè, hơn nữa cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hiển nhiên anh muốn trịnh trọng giới thiệu cho vợ của mình biết.

Nhưng lời này Cố Hề Hề lại nghe thành một ý tứ khác.

Như thế nào? Muốn chính thức nói cho tôi biết chủ nhân thật sự đã trở về, tôi chỉ là chim tu hú chiếm tổ thì nên lui đi sao?

Cố Hề Hề không nói gì, Nhiễm Tịch Vi làm vẻ thân thiết ôm lấy cánh tay Cố Hề Hề, nói: "Hề Hề, cô không giận tôi chứ? Cô đừng nghĩ nhiều, tuy trước đây tôi và Tư Thần từng yêu nhau, nhưng cũng là chuyện đã qua. Tôi và Tư Thần giờ là bạn, tối qua vì Tư Thần chăm sóc tôi nên mới.."

Cố Hề Hề thật sự không muốn tiếp tục nghe lời khoe khoang của Nhiễm Tịch Vi, lập tức nói: "Được, tôi đã biết. Xin lỗi, hiện tại tôi hơi mệt, tôi xin phép đi trước."

Cố Hề Hề đậy nắp hộp giấy đựng phần điểm tâm, đứng lên xoay người muốn rời đi.

Doãn Tư Thần duỗi tay kéo cánh tay Cố Hề Hề, nhẹ nhàng nhíu mày: "Hề Hề, em làm sao vậy? Tịch Vi không có ý gì khác.."

"Tôi cũng không có ý gì khác." Cố Hề Hề ngắt lời Doãn Tư Thần, nhẹ nhàng ngước mắt nhìn vị đế vương vừa quen thuộc vừa xa lạ này.

Anh vẫn như vậy.. là một vị đế vương cao cao tại thượng để người khác phải ngắm nhìn, chỉ là bên cạnh anh bây giờ không còn chỗ cho cô.

"Đúng rồi, tôi có việc muốn nói với anh, ba ngày tới chắc ở biệt thự này sẽ rất náo nhiệt và nhiều người, tôi không nghĩ mình hợp với chỗ ồn ào như vậy, nên tôi sẽ ra ngoài cho thoải mái hơn, được chứ?" Ánh mắt Cố Hề Hề vẫn vô cảm nhìn Doãn Tư Thần.

Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn Cố Hề Hề, khoé mắt hẹp dài nhẹ nhàng nheo lại dò xét.

Cái cảm giác sắp mất đi Cố Hề Hề lại dấy lên trong đáy lòng anh, trái tim anh đập mạnh sợ hãi, ngón tay không tự chủ được vô ý hơi dùng sức.

Cánh tay Cố Hề Hề bị đối phương nắm chặt, cô đau nên kêu lên một tiếng.

Doãn Tư Thần tức thì hoảng hốt, liền buông lỏng cánh tay cô ra.

Anh.. đã làm cô đau?

Nhiễm Tịch Vi không muốn Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần tiếp xúc với nhau quá nhiều, lập tức nói: "Được rồi được rồi, tôi hoàn toàn không ngại đâu! Tôi và Tư Thần đang lo cô không có đồ ăn, nên mới tìm cô xem thế nào. Nếu cô đã ăn rồi thì chúng tôi yên tâm! Cô tuy là vợ của Doãn Tư Thần nhưng có tự do của riêng mình! Cô muốn đi đâu chơi, Doãn Tư Thần sao lại quản lý! Đúng không, Tư Thần? A đúng rồi, chúng ta đi hơi lâu, chắc mọi người đang tìm, phải mau quay lại thôi! Hề Hề đang có thai, không thích hợp đến những nơi ồn ào, chúng ta cũng đừng quấy rầy Hề Hề nghỉ ngơi!"

Doãn Tư Thần không quan tâm lời của Nhiễm Tịch Vi, anh cứ như vậy cúi đầu rũ mắt nhìn Cố Hề Hề.

Anh đã cảm giác được rõ ràng Cố Hề Hề đang tức giận.

Nhưng em tức giận ai? Tôi sao?

Bởi vì tôi đi cùng Nhiễm Tịch Vi?

Em đang.. ghen?

Nghĩ đến khả năng này, đáy lòng Doãn Tư Thần toát ra tia hoan hỉ, trái tim anh rộn ràng nhảy nhót. Ánh mắt tràn ngập hy vọng nhìn Cố Hề Hề.

Chỉ cần em nói không muốn tôi đi, tôi sẽ không đi!

Chỉ cần em nói muốn tôi ở lại với em, tôi lập tức ở lại!

Chỉ cần em nói em muốn tôi, tôi sẽ đem cả trái tim dành cho em!