Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 135: Để trái tim quyết định




Thân thể Cố Hề Hề trong nháy mắt cứng đờ.

Mẹ đang nói gì vậy? Không phải mẹ nói là nhặt được cô nên không thể biết được gốc gác của cô sao?

"Mẹ, được rồi, không phải con đã từng nói rồi sao? Đối với thân phận của mình thì con không quan tâm. Con chỉ có một người mẹ là mẹ, vậy là đủ! Từ nhỏ đến lớn là mẹ một mình vất vả nuôi dạy con, con không cần ai khác bảo vệ con nữa, con chỉ cần có mẹ vui vẻ hạnh phúc là được." Cố Hề Hề ngắt lời Giản Tiếu, tiếp tục nói: "Đã nhiều năm như vậy trôi qua, cũng không có gì là không tốt! Con đã cảm thấy đủ rồi."

Giản Tiếu cười khổ: "Mẹ quả thật không biết ba mẹ ruột của con là ai, lúc mẹ nhặt được con thì trên người con chỉ có một miếng tã lót, bị ném ở ven đường, người con vẫn còn cuống rốn, có lẽ khi đó con vừa được sinh ra. Nhưng miếng chăn em bé quấn trên người con mẹ vẫn giữ lại, chắc đây sẽ là manh mối tìm ra được người thân của con!"

Thân thể Cố Hề Hề run lên.

Giản Tiếu cảm giác được sự kháng cự của Cố Hề Hề, liền dừng lại chủ đề này: "Được rồi, nếu con không thích thì mẹ không nói nữa. Con nói đúng, chỉ cần mẹ con mình vui vẻ bên nhau là được rồi."

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Cố Hề Hề không trả lời, chỉ rũ mắt xuống để che đi tâm tư của mình.

Thân thế? Ba mẹ ruột?

Không phải cô chưa từng nghĩ tới, chỉ là chuyện như vậy cô không dám tưởng tượng sẽ như thế nào. Dù cho thân phận thật sự là gì, nhất định cũng mang đến nhiều phiền toái và ràng buộc cho cô.

Cô hiện tại đã chuyển bị kế hoạch cho cuộc đời sau này, đó là khi sinh ra đứa bé này thì sẽ cùng mẹ rời khỏi nơi đây, đặt dấu chấm hết cho tất cả mọi thứ. Cô đã quá mệt mỏi!

Hai mươi ba năm qua đều như một cơn ác mộng. Người bạn thân nhất, mối tình đầu.. cô còn gì để lưu luyến? Cô chỉ muốn thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt, chôn vùi mọi ký ức!

Thân thế rốt cuộc quan trọng như thế nào, cô không muốn nghĩ đến nữa. Đã hai mươi ba năm rồi, gặp lại ba mẹ ruột thì sao? Đã sớm không còn quan hệ! Cô thật sự không nghĩ lại phải dây dưa ràng buộc với những người không còn liên quan gì với cô nữa!

Cố Hề Hề và Giản Tiếu lúc này đều không ai nói gì, không khí nhất thời trở nên tẻ nhạt. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó Tiểu A gõ cửa: "Thiếu phu nhân, Giản phu nhân, tổng giám đốc đã tới."

Cố Hề Hề và Giản Tiếu hoàn hồn, đồng thời mở miệng: "Vào đi."

Cố Hề Hề vô thức gạt đi nước mắt, nhưng động tác này đã bị Doãn Tư Thần kịp thời nhìn thấy. Anh hơi nhíu mày, không lẽ khi nãy hai người ở đây nói gì mà lại làm Cố Hề Hề thương tâm?

"Mẹ, xin lỗi, con đến muộn." Doãn Tư Thần vừa bước vào đã mở miệng nói với Giản Tiếu: "Mẹ không sao chứ? Nếu được thì mẹ dọn đến thành phố N luôn đi, thân thể Hề Hề ngày càng bất tiện, có mẹ ở với cô ấy cũng tốt hơn."

Giản Tiếu cười, xua tay nói: "Không cần đâu, mẹ biết nhà con người hầu cũng nhiều, mẹ tới không giúp được gì mà có khi còn làm vướng tay vướng chana. Mẹ chỉ hơi kinh sợ, nhưng đã ổn rồi. Nếu hai con có chuyện cần nói thì mẹ ra ngoài một chút, hít thở không khí trong lành."

Giản Tiếu nhận ra Doãn Tư Thần có chuyện muốn nói với Cố Hề Hề, cho nên khéo léo chủ động ra ngoài.

Doãn Tư Thần ngồi xuống bên cạnh Cố Hề Hề, trên tay phải của anh là băng gạc mới thay. Ánh mắt Cố Hề Hề nhận ra được băng gạc này khác với trước đó, liền cầm tay Doãn Tư Thần: "Tay của anh.."

"À không có gì. Vừa rồi lúc dùng súng vì động tác hơi mạnh, nên miệng vết thương bị động, đã thay băng rồi, không việc gì cả." Doãn Tư Thần nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.

Nhưng lời nói này lại nghe như sét đánh ngang tai Cố Hề Hề, cô thấy tim mình giật thót.

Doãn Tư Thần vì cô.. mà lại..

Thấy Cố Hề Hề hoảng sợ lo lắng, Doãn Tư Thần cảm thấy vết thương này rất có giá trị. Ít nhất nó có thể làm cô động lòng, không phải sao?

Doãn Tư Thần tùy ý để Cố Hề Hề nắm tay anh, chậm rãi cảm nhận tâm tình của cô. Loại cảm giác kỳ lạ này trước giờ anh chưa từng trải qua, anh lại cảm thấy rất thích cảm giác này.

"Đau không?" Cố Hề Hề mở miếng dán băng gạc trên tay anh, nhẹ nhàng hỏi.

Phía bên trong là vết máu loang lổ, xem ra đã chảy máu rất nhiều.. Cố Hề Hề không biết vì sao đáy lòng cô đau nhói.

"Đau.." Doãn Tư Thần thấp giọng đáp lại.

Thật ra thương tích này với anh hoàn toàn không đáng kể, thời gian thi đấu quyền anh thì chút đỉnh trầy xước này còn không được xem là vết thương. Nhưng anh lại yêu thích vẻ mặt Cố Hề Hề động lòng lo lắng cho anh, nên khi Cố Hề Hề hỏi thì anh cũng thuận miệng trả lời theo.

Cố Hề Hề gọi Tiểu A mang hộp y tế tới, một lần nữa băng bó lại cho Doãn Tư Thần.

Tầm mắt Doãn Tư Thần vẫn không rời khỏi Cố Hề Hề, nhìn thấy cô cẩn thận chăm sóc anh, đáy mắt anh tràn đầy tình cảm nhu hòa như nước.

"Thật xin lỗi, là tôi gây rắc rối." Cố Hề Hề cắn môi, mở miệng nói: "Bọn họ thế nào rồi?"

Khoé miệng Doãn Tư Thần dò hỏi: "Sao? Em còn quan tâm bọn họ?"

"Không phải!" Cố Hề Hề cắn môi, đáy mắt cô không che giấu được sự phẫn nộ, lông mày cô cau lại, tức giận nói: "Tôi chỉ không bao giờ muốn gặp lại bọn họ nữa! Tôi cũng không biết đã làm gì đắc tội họ mà lại đối xử với tôi như vậy! Nếu chỉ nhắm vào tôi thì thôi, nhưng mẹ tôi hoàn toàn vô can!"

"Yên tâm, bọn họ sẽ không bao giờ có cơ hội làm phiền em nữa, tôi đã đưa họ rời khỏi nơi này rồi, mãi mãi không thể quay về." Doãn Tư Thần thản nhiên trả lời.

Vũng lãnh hải quốc tế là nơi nào, cả đời chúng đừng hòng quay về. Và Cố Hề Hề tuyệt đối cũng sẽ không giờ đến nơi đó. Cho nên dĩ nhiên vĩnh viễn sẽ không gặp lại!

Cố Hề Hề lại đơn thuần cho rằng Doãn Tư Thần chỉ đem hai người họ đến thành phố khác, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy cũng tốt, cả đời không gặp lại! Cả bạn thân hay mối tình đầu, cứ như vậy chôn vùi, đây là họ tự chọn, cô không thể làm khác được!

Doãn Tư Thần dùng tay trái vuốt ve mái tóc, xoa đầu Cố Hề Hề, rồi kéo cô dựa vào lồng ngực của mình. Cố Hề Hề cũng không phản kháng mà để tùy ý Doãn Tư Thần ôm cô.

"Thời điểm em gặp nguy hiểm đã gọi tên tôi, tôi cảm thấy rất vui." Doãn Tư Thần thấp giọng nói: "Tôi hứa với em sẽ không bao giờ để em gặp bất kỳ tổn thương gì!"

Cố Hề Hề ngẩn người.

Anh vì sao phải hứa hẹn với mình.. Không lẽ anh ấy đối với mình..

Cố Hề Hề không dám nghĩ tiếp nữa.

Thái độ của anh đã rõ ràng vậy, cô nên làm gì bây giờ?

Tiếp nhận? Hay là cự tuyệt?

Nếu tiếp nhận thì cô còn có thể đủ can đảm rời khỏi Doãn gia sao?

Còn nếu cự tuyệt? Cô có thể làm như không biết gì, chỉ hưởng thụ sự chăm sóc của anh, như vậy không phải gieo trong lòng anh hy vọng vô ích sao?

Cô không thể lựa chọn.

Tuy rằng Doãn Tư Thần đối với cô rất tốt, nhưng Cố Hề Hề có thể cảm giác được Doãn Tư Thần bây giờ đối với cô chỉ là thích, chưa phải tình yêu..

Cố Hề Hề không biết tại sao lại cảm giác như vậy, cô chỉ dựa theo trực giác, mà trực giác thì không có gì để phân tích đúng hay sai.

Làm sao bây giờ? Nếu tiếp nhận hay cự tuyệt đều không thể, thôi thì cho trái tim một cơ hội, để thời gian giúp trái tim có quyết định đúng.

Nghĩ thông suốt vấn đề này, người Cố Hề Hề tựa hồ thả lỏng một chút.

Cảm nhận được Cố Hề Hề thả lỏng tâm tình, khoé miệng Doãn Tư Thần nở lên nụ cười hài lòng, anh cúi đầu hôn lên trán Cố Hề Hề. Thật lòng mà nói anh lại muốn cảm ơn Lâm Tiểu Nhã vì vụ bắt cóc này.

Nếu không phải vì chuyện này, hẳn Cố Hề Hề đối với anh vẫn giữ khoảng cách. Tuy hiện tại cô chưa hoàn toàn tiếp nhận anh, nhưng ít nhất cô không còn kháng cự từ chối anh.

Tốt lắm, Cố Hề Hề, tôi sẽ làm cho em hiểu và chấp nhận tôi.

Lúc này viện trưởng bước vào phòng, Cố Hề Hề ngại ngùng liền giãy giụa từ trong lồng ngực Doãn Tư Thần muốn né ra, nhưng anh vẫn ôm chặt cô, không cho phép cô né tránh.

Cố Hề Hề chỉ có thể ngây ngốc trong lồng ngực của Doãn Tư Thần, cô cúi đầu không dám nhìn viện trưởng.

Thật xấu hổ mà!

Viện trưởng nói: "Tổng giám đốc, chủ tịch vừa gọi điện thoại tới. Chủ tịch nói nếu mọi việc đã ổn thì tổng giám đốc không cần về báo. Khi khác tổng giám đốc có thể gặp chủ tịch sau cũng được."

"Tôi đã biết." Doãn Tư Thần gật gật đầu.

Anh hiển nhiên hiểu ý của Doãn lão phu nhân. Giản Tiếu vừa tới thành phố N đã bị bắt cóc, anh là thân phận con rể, dĩ nhiên phải biểu hiện tốt. Doãn lão phu nhân hẳn đang có việc gì nên không thuận tiện gặp Giản Tiếu, nên giao hết cho Doãn Tư Thần tiếp đón.

Sau khi viện trưởng rời khỏi, Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề nói: "Nếu em và mẹ đã không sao, chúng ta có thể rời khỏi bệnh viện rồi. Đây là lần đầu mẹ tới thành phố N, có thể sẽ ở lại chơi vài ngày đúng không? Mấy ngày sắp tới cứ để mẹ ở cạnh em, muốn đi đâu chơi cũng được, chỉ cần chú ý an toàn là được. Đã hiểu chưa?"

Ánh mắt Cố Hề Hề sáng ngời, vui vẻ gật đầu.

Từ lâu cô đã mong muốn như vậy, cô tới thành phố N làm việc lâu rồi mà chưa một lần dẫn mẹ đi đây đi đó. Tuy mẹ tới hơi bất ngờ, nhưng nếu đã mất công đến thì sao lại để mẹ về như vậy?

Trước kia lúc nào mẹ cũng lấy lý do trông nom nhà cửa nên không chịu đi đâu, hết chăm sóc bà nội lại đến chăm sóc ba, không bao giờ hết việc. Hiện tại mọi gánh nặng đã được trút bỏ, đây là lúc mẹ tận hưởng cuộc sống! Cô nhất định sẽ dẫn mẹ đi khắp thành phố này cho thỏa thích!

Nhìn Cố Hề Hề vui sướng, Doãn Tư Thần thấy trong lòng cũng dâng lên cảm giác hạnh phúc.

Tiểu A bước vào đưa cho Cố Hề Hề một xấp thẻ.

"Đây là gì vậy?" Cố Hề Hề tò mò.

Tiểu A cười, nói: "Đây là thẻ thành viên của tất cả trung tâm mua sắm ở thành phố N, trong thẻ đã có sẵn tiền, thiếu phu nhân và Giản phu nhân có thể vui chơi thoải mái, không cần lo lắng vấn đề chi tiêu."

Cố Hề Hề lập tức quay đầu kinh ngạc nhìn Doãn Tư Thần.

Cả chuyện này anh cũng chuẩn bị?

Không thể phủ nhận đáy lòng cô cảm thấy thật ấm áp.

Cố Hề Hề cầm xấp thẻ, không biết nên nói gì, chỉ hướng về Doãn Tư Thần, ánh mắt cô cong cong, cười nói: "Cảm ơn anh!"

"Chuột đồng nhỏ ngốc nghếch!" Doãn Tư Thần đặt tay lên gáy Cố Hề Hề: "Đối với tôi còn phải nói cảm ơn sao?"

Ánh mắt Cố Hề Hề rũ xuống, nhưng khoé miệng vẫn không che được ý cười.

Ừm, vậy cứ để trái tim quyết định!