Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 123: Âm thanh bên trong thư phòng




Thím Trương là ngụ ý cảnh cáo Lâm Tiểu Nhã, dù cô ta có thể tiếp cận Doãn Tư Thần nhưng thiếu phu nhân của Doãn gia vẫn là Cố Hề Hề. Người cháu dâu mà Doãn lão phu nhân chọn là Cố Hề Hề, không phải Lâm Tiểu Nhã!

Nếu không có sự chấp thuận của Doãn lão phu nhân thì bất kỳ ai cũng đừng hòng bước vào cổng Doãn gia!

Cố Hề Hề gật đầu, cô cũng không buồn phản ứng lại Lâm Tiểu Nhã mà xoay người bước vào nhà. Cô vừa vào thì người hầu đã bưng một ly nước trái cây tới.

Cố Hề Hề chưa kịp nhận lấy thì Lâm Tiểu Nhã đi phía sau đã chạy đến đoạt lấy ly nước này, uống ừng ực hết sạch. Thím Trương và người hầu cùng nhìn Lâm Tiểu Nhã với ánh mắt ngây người!

Người phụ nữ này thật không biết xấu hổ!

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

"Nước trái cây này cũng không tệ, tôi rất là thích!" Lâm Tiểu Nhã đưa cái ly trống không lại cho người hầu rồi nói: "Yêu cầu phục vụ của tôi rất khắt khe, các người phải làm cho tốt, nếu không thì miếng cơm của các người cũng khó giữ! Tôi hơi mệt rồi, phòng của Tư Thần ở đâu? Tôi muốn nghỉ ngơi!"

Cái gì? Cô ta còn muốn vào phòng của mình?

Dù tính tình Cố Hề Hề hiền lành thế nào cũng không nhịn được nữa.

"Lâm Tiểu Nhã, có phải cô nên giải thích một chút về bệnh tình của cô không?" Cố Hề Hề lạnh lùng mở miệng: "Không phải cô bị ung thư sao? Vì sao không đến bệnh viện mà lại chạy tới đây?"

"Ha hả ha hả!" Lâm Tiểu Nhã lấy tay phất mái tóc Cố Hề Hề, ghé sát bên tai cô thấp giọng nói: "Nói cô ngu đúng là không sai mà! Bị tôi bán đứng một lần rồi cũng không chừa, nếu không tiếp tục lừa cô thì tôi lừa ai đây? Cô cứ bị gạt dễ dàng như vậy, chỉ một lời nói dối tùy tiện cũng làm cô động lòng từ bi, nếu tôi không lừa cô thì thật uổng phí! Ha ha ha!"

Mộc Nhược Na kể sự thật cho Cố Hề Hề nghe là một chuyện, nhưng chính tai nghe Lâm Tiểu Nhã nói như vậy là một chuyện khác.

Cố Hề Hề nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đáy lòng không ngừng kiềm chế, không được tức giận, không được tức giận!

Vì con trai, tuyệt đối không được tức giận!

Đúng, là mình ngu ngốc! Chỉ cần nhìn thấy Lâm Tiểu Nhã quỳ xuống là mình đã mềm lòng. Mình đáng bị lừa mà!

Lâm Tiểu Nhã, cô thật giỏi! Quá khứ của chúng ta như vậy là đủ, nên chấm dứt được rồi! Từ nay về sau cả người xa lạ cũng không phải nữa!

"Đúng rồi, Cố Hề Hề, cô không hiếu kỳ cả tuần nay tôi và Doãn Tư Thần làm gì bên nhau sao?" Lâm Tiểu Nhã ghé vào tai Cố Hề Hề nhẹ nhàng nói: "Cô có muốn biết không? Muốn thì cứ nói, quỳ xuống mà cầu xin tôi nói!"

Bàn tay Cố Hề Hề nắm chặt thành quyền, cả người cô đứng im kiềm nén, không nói một lời.

"Cô đối với Doãn Tư Thần mà nói chỉ là một sự mới mẻ nhất thời, món ăn nào ăn mãi cũng phải chán! Nhưng tôi thì khác, tôi và Doãn Tư Thần đã ở bên nhau lâu như vậy, anh ấy thích gì tôi đều biết. Cô nói anh ấy thích cô ở điểm nào? Anh ấy đương nhiên phải thích người như tôi! Cô nhìn lại mình đi, vừa lùn vừa xấu lại béo, tính tình thì cổ quái. Chậc chậc chậc, để cô mang danh Doãn thiếu phu nhân đã là một đặc ân rồi!"

Đôi mắt Cố Hề Hề rũ xuống, cô muốn quay đầu bỏ đi, không muốn phản ứng lại Lâm Tiểu Nhã.

Nhưng Lâm Tiểu Nhã quả thật không dễ dàng buông tha Cố Hề Hề như vậy. Cô ta đã đợi quá lâu mới có cơ hội để chế nhạo và trả thù Cố Hề Hề.

Lâm Tiểu Nhã tiếp tục nói: "Nếu biết thức thời thì cô nên tự mình cút khỏi Doãn gia! Chứ đừng để bị đuổi, sẽ khó coi lắm! Cố Hề Hề, nếu tôi là cô thì cả đứa bé này tôi cũng bỏ đi luôn để rời khỏi Doãn gia ngay, đi càng xa càng tốt! Trái tim của Tư Thần vẫn dành cho tôi, cô cũng nhìn thấy rồi đó! Lần này anh ấy mang tôi về đây chính là câu trả lời rõ ràng nhất! Cố Hề Hề, nể tình chúng ta từng là bạn, tôi có lời khuyên cuối cùng cho cô. Vĩnh viễn đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình! Tất cả những thứ ở đây đều là của Lâm Tiểu Nhã tôi!"

Lâm Tiểu Nhã nói xong, ngang ngược lấy ngón tay mạnh bạo chọt chọt vào bả vai Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề bị động tác này đụng chạm mạnh, không kịp phản ứng nên bị đẩy về sau, nếu không phải kịp đỡ lấy cái bàn sau lưng thì cô đã bị ngã.

Lâm Tiểu Nhã cũng không liếc nhìn Cố Hề Hề nữa mà rời khỏi.

Thím Trương thật sự không nhịn được nữa, liền bước đến nói với Cố Hề Hề: "Thiếu phu nhân, nếu không thì cô nói với lão phu nhân một tiếng đi. Lão phu nhân rất thương yêu cô, chỉ cần lão phu nhân mở miệng thì thiếu gia sẽ không thể mang người phụ nữ khác về đây!"

Cố Hề Hề nhẹ nhàng lắc đầu: "Cảm ơn thím Trương, cảm ơn thím đã có ý bảo vệ con như vậy. Nhưng không cần đâu, Doãn Tư Thần là chủ nhân căn nhà này, anh ấy có quyền quyết định ai đi, ai ở!"

Nếu thật sự phải đi thì rồi cũng đến lúc rời đi!

Lâm Tiểu Nhã có bước vào căn nhà này sớm hơn một chút, cũng không sao cả.

Mình cảm thấy.. không sao cả..

Nhưng sao trong lòng lại nghẹn đắng như vậy?

Đến buổi cơm tối, ba người cùng ngồi ở bàn ăn, không khí rất yên lặng.

Cố Hề Hề vẫn cúi tầm mắt xuống, không buồn nhìn đến đôi nam nữ đang ân ái trước mắt mình. Lâm Tiểu Nhã thì không từ bất kỳ cơ hội nào để đả kích Cố Hề Hề.

"Tư Thần, anh nếm thử món này đi, hương vị không tệ đó!" Lâm Tiểu Nhã nũng nịu nói với Tư Thần: "Em nhớ trước kia anh rất thích món ăn có vị ngọt!"

Tầm mắt Doãn Tư Thần quét qua Cố Hề Hề, cô vẫn ngồi yên lặng chậm rãi ăn, cứ như không nghe, không thấy, cũng không quan tâm đến những gì xảy ra chung quanh. Điều này làm anh khó chịu, khoé mắt hẹp dài đè nén sự tức giận, ánh mắt lạnh lùng làm cả gian phòng đều lạnh đi.

Ngón tay Lâm Tiểu Nhã cứng đờ, cô ta bối rối nhìn Doãn Tư Thần, cô ta cũng không muốn lùi bước! Nếu thật sự Doãn Tư Thần không chịu ăn, cô ta sẽ..

Doãn Tư Thần thấy bộ dáng thờ ơ của Cố Hề Hề, hoàn toàn không nhìn đến anh, đáy lòng anh lại phát hỏa: "Được, vẫn là Dina hiểu sở thích của anh nhất!" Doãn Tư Thần cố tình nói lớn tiếng, rồi cúi đầu ăn phần đồ ngọt Lâm Tiểu Nhã đút.

Lâm Tiểu Nhã biết Doãn Tư Thần có thói quen sạch sẽ, anh sẽ không ăn đồ ăn người khác đút! Nhưng bây giờ anh lại ăn!

Đây không phải có ý nghĩa rằng đêm nay cơ hội sẽ đến với cô ta sao? Cô ta rốt cuộc có thể thật sự chiếm được Doãn Tư Thần?

Doãn Tư Thần ăn xong phần đồ ngọt liền nhìn xem Cố Hề Hề có phản ứng gì. Nhưng cô tuyệt nhiên vẫn an tĩnh ngồi ăn các món ăn trên bàn, thậm chí không hề nhìn đến anh dù chỉ một lần.

Phát hiện này làm tâm tình Doãn Tư Thần trở nên lạnh băng!

Ngoài mặt Cố Hề Hề thản nhiên, nhưng âm thanh ân ái phía bên kia.. thật làm cô đau lòng! Nghe hai người họ trìu mến nhau như vậy, lòng Cố Hề Hề lạnh dần.

Cứ như vậy để từ bỏ hy vọng, không phải tốt hơn sao? Doãn Tư Thần đã cố tình ám chỉ cho mình hiểu rồi, nếu mình còn không thức thời thì thật quá ấu trĩ!

Không khí phòng ăn cứ tiếp tục như vậy mà trôi qua..

Khi đã ăn xong phần ăn của mình, Cố Hề Hề lẳng lặng buông đũa xuống, cầm lấy khăn ăn của người hầu đưa, nhẹ nhàng lau khoé miệng, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn đối phương một cái rồi nói: "Tôi ăn no rồi, tôi đi lên trước."

Nói xong câu đó, Cố Hề Hề từ từ đứng lên, trợ lý bên cạnh dìu cô đến cầu thang rồi bước lên lầu. Khi cô vừa vào phòng đóng cửa lại thì nghe được dưới lầu truyền đến âm thanh đổ vỡ ồn ào, chén dĩa bị đập bể, thậm chí còn có.. tiếng thét chói tai của Lâm Tiểu Nhã. Cố Hề Hề cũng không để tâm, cô tiếp tục đi về phía trước để trợ lý chuẩn bị áo ngủ.

Ở dưới lầu mọi người đều kinh sợ, hốc mắt Doãn Tư Thần đỏ ngầu vì tức giận, Lâm Tiểu Nhã hoảng sợ cực độ đứng một bên, dưới đất là đồ ăn hỗn độn, cô ta thật sự không hiểu, vừa lúc nãy cô ta đút cho Doãn Tư Thần thì anh vẫn ăn, sao giờ lại như vậy?

Tiểu A đứng bên cạnh cũng hồi hộp, tim đập thình thịch. Tiểu A hiểu rõ nhưng lại không dám nói gì. Quản gia lập tức sai người hầu đến dọn dẹp hết những thứ hỗn độn trên mặt đất.

"Tư Thần.." Lâm Tiểu Nhã run rẩy mở miệng.

Doãn Tư Thần giống như không nghe cô ta nói gì, xoay người đi lên lầu, anh không về phòng ngủ mà bước vào thư phòng.

Lâm Tiểu Nhã nhìn bóng dáng Doãn Tư Thần bỏ đi, cô ta cắn môi tức giận. Cô ta đã hạ quyết tâm, tối nay dù phải trả giá gì thì cô ta cũng phải leo lên giường của Doãn Tư Thần! Chỉ có như vậy thì cô ta mới có thể thật sự đuổi Cố Hề Hề ra khỏi đây được!

Doãn Tư Thần lúc đứng trước cửa thư phòng, anh phải cố gắng trấn áp ý nghĩ muốn bay ngay vào phòng ngủ mà đem Cố Hề Hề ôm gắt gao dưới thân anh.

Tại sao lại như vậy?

Vì sao Cố Hề Hề càng lạnh lùng, anh lại càng để ý đến cô?

Anh nhất định là điên rồi!

Anh đã sống trên đời hai mươi tám năm, trước giờ chưa từng điên cuồng như vậy vì một người phụ nữ! Nhưng người phụ nữ này luôn một bộ dáng đứng ngoài cuộc, không quan tâm, quả thật làm anh phát điên!

* * *

Cố Hề Hề trằn trọc chưa ngủ, cô lấy cuốn sách mà Vân Nặc viết tặng Mặc Tử Huyên ra xem, nhưng trong đầu vẫn lẩn quẩn những chuyện không vui, cuối cùng đành thở dài khép trang sách lại.

Đột nhiên cảm thấy khát nước, nhưng trợ lý và người hầu chắc đều đã ngủ, cô cũng không muốn làm phiền ai nên tự đứng dậy ra khỏi phòng, định xuống bếp lấy một ly nước.

Nhưng vừa mở cửa phòng ra, chưa kịp đến bên cầu thang thì cô nghe được một âm thanh từ thư phòng truyền đến, âm thanh này làm người nghe phải đỏ mặt tía tai. Cố Hề Hề đã gần gũi Doãn Tư Thần hai lần, cô hiển nhiên hiểu âm thanh này có ý nghĩa gì..

"Tư Thần.. Ưm.. Em rất nhớ anh.. Em thật sự rất nhớ anh.." Giọng của Lâm Tiểu Nhã đứt quãng truyền ra từ thư phòng.

Bởi vì cửa thư phòng chỉ khép hờ, các âm thanh bên trong thì người ngoài đều nghe được.

Cánh tay Cố Hề Hề cứng đơ lại.. Tiếng động từ thư phòng thật sự không nhỏ..

Cố Hề Hề duỗi tay vuốt ve bụng mình, gương mặt nở một nụ cười chua chát.

Không chừng ngày mình phải ra đi cũng không còn xa nữa. Nếu Lâm Tiểu Nhã cũng có thai thì đứa bé này đâu còn quan trọng?

Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, âm thầm nghĩ: Xem ra mình nên chuẩn bị đi khỏi đây thôi. May mà vẫn chưa trả phòng trọ..

Lúc cô vẫn đang miên man suy nghĩ thì cửa thư phòng đột nhiên bị mở ra, Doãn Tư Thần chật vật chạy ra khỏi phòng! Cố Hề Hề ngẩng đầu, nhìn thấy trên gương mặt Doãn Tư Thần đầy vết son môi.

Không biết vì sao nhưng giờ khắc này tâm Cố Hề Hề lại bình lặng như nước..