Cô Vợ Hung Dữ

Chương 17: Nội tâm quật cường




Cả người Nguyệt Nguyệt nằm sấp trên mặt đất, cô dùng sức cắn môi, đè nén tiếng hô đau đớn sắp thốt ra khỏi miệng, cô dùng sức nháy mắt mấy cái, ép nước mắt quay trở về.

Cho tới giờ Nguyệt Nguyệt đều rất kiêu ngạo, làm sao có thể dễ dàng để mình tỏ ra yếu thế trước mặt người khác, nhưng đau khổ tới mức nào cũng phải nhịn xuống, tuyệt đối không để cho người khác chế giễu.

Mà Tường Tử là người khởi xướng, lúc này mới phản ứng lại.

Là Nguyệt Nguyệt, đó là bà xã Nguyệt Nguyệt của cậu mà.

Trước giờ không ai bì nổi Nguyệt Nguyệt, trước giờ đều là Nguyệt Nguyệt bắt nạt cậu, sao lại lập tức bị cậu đẩy ngã chứ? Nguyệt Nguyệt lợi hại lắm mà!

Mà cậu sao lại làm như vậy? Sao lại nỡ đánh cô? Sao lại nỡ tổn thương cô? Thoáng cái, Tường Tử không phản ứng ngay. Thế nhưng thấy Nguyệt Nguyệt trên mặt đất, cậu mới phát hiện thì ra mình thật sự làm vậy.

Vì thế, Tường Tử vội vàng chạy qua, muốn ôm Nguyệt Nguyệt đứng dậy, nhưng lại bị Vương Nguyệt vẫn đứng cạnh làm người xem vượt trước một bước.

Vương Nguyệt chạy đến trước mặt Nguyệt Nguyệt đầu tiên, cầm lấy cái tay của Nguyệt Nguyệt bị vặn ra phía sau, cô ta vội vàng hỏi, “Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, bạn không sao chứ?” Vừa hỏi cô ta vừa dùng sức lắc lắc cánh tay của Nguyệt Nguyệt, cánh tay vốn hơi trẹo, rắc một tiếng lập tức trật khớp.

Nguyệt Nguyệt nhất thời đau đến ứa mồ hôi lạnh, không nói ra được chữ nào.

Vì thế cô chỉ đành dùng cánh tay khác ở dưới thân, bàn tay bị đá đập trúng chảy máu đầm đìa, cô dùng hết toàn lực đẩy Vương Nguyệt ra.

Nguyệt Nguyệt vốn đau như vậy đã không còn sức, nhiều lắm là lung lay Vương Nguyệt một tí thôi. Thế nhưng cô ta lại lập tức ngã ra phía sau, phịch một cái, âm thanh ngã trên mặt đất thật vang.

Tường Tử định đến bên cạnh Nguyệt Nguyệt lại nhìn thấy một màn như thế, cậu nhất thời tức giận. Vội vàng chạy tới đỡ Vương Nguyệt, nửa quỳ trên mặt đất, vẫn ôm Vương Nguyệt mà quát với Nguyệt Nguyệt, “Khúc Nguyệt Nguyệt, cậu thật sự quá đáng lắm rồi!”

Lúc này Nguyệt Nguyệt mới miễn cưỡng lấy lại mấy phần sức lực, sau đó cô khẽ cắn môi, dùng cái tay còn khỏe đỡ mình ngồi dậy, cô ngẩng đầu quật cường, bình tĩnh trả lời Tường Tử, “Tớ quá đáng thế nào? Tớ thích đẩy cậu ta đấy, cậu ta đáng mà!”

“Khúc Nguyệt Nguyệt, cậu còn không thừa nhận?” Tường Tử trừng to đôi mắt đỏ lên có chút giận dữ nói với Nguyệt Nguyệt, “Vương Nguyệt có lòng tốt đi qua đỡ cậu, cậu chẳng những không cảm kích, còn muốn đẩy cậu ấy trên mặt đất, không phải quá đáng thì là cái gì?”

“Đúng vậy, tớ quá đáng, tớ chính là quá đáng, thế nào?” Nguyệt Nguyệt dùng sức cắn môi, cho đến khi trong miệng ngập mùi máu cô mới thoáng giảm sức, bằng không cô thật sự không nhịn được mà khóc ra.

Đau, đau quá, thật sự đau quá!

Từ nhỏ đến lớn, Nguyệt Nguyệt hiếm khi bị thương, ngay cả đi tiêm đau đớn cô cũng khóc, hiện tại phải cứng rắn nhẫn nhịn vết trầy da, nỗi đau kia thật rát nóng, cùng với cánh tay trật khớp đau nhói, cùng với cách nói chuyện ngạo mạn của Tường Tử.

Vì duy trì sự kiêu ngạo của mình, Nguyệt Nguyệt cắn môi đến chảy máu mới có thể giữ được vẻ bình tĩnh bên ngoài.

Đau, thật sự đau quá! Khoảnh khắc này, Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất đau, không chỉ đau tay, không chỉ cánh tay, lại có chút đau lòng.

Đúng vậy, đau lòng.

Nhìn thấy Tường Tử bảo vệ Vương Nguyệt đụng mình ngã dưới đất, sau đó lúc cô tức giận lại bị Tường Tử ngăn cản, thậm chí bị Tường Tử đẩy ngã, đến khi Tường Tử vì Vương Nguyệt mà chất vấn mình, Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy trái tim đau đớn. Giống như trái tim mất đi một bộ phận, sau đó, đau, rất đau! Còn đau hơn cánh tay bị trật khớp.

Khiến cho Nguyệt Nguyệt không thích ứng được chính là cô không biết phải làm sao đè nén loại đau đớn này.

Cánh tay đau, cô có thể cắn răng nhịn, còn có thể dùng sức cắn môi, dời đi sự đau đớn ở cánh tay, nhưng đau lòng thì phải làm sao đây? Cái đó phải làm sao mới chịu đựng được?

Hiện giờ cô chật vật nằm sấp dưới đất, mà Tường Tử là ông xã của cô lại ôm cô gái khác trước mặt cô, lớn tiếng quát cô, khiến cho trái tim Nguyệt Nguyệt đau đớn tột đỉnh.

Phải làm sao bây giờ? Phải làm thế nào mới không đau? Có phải móc trái tim ra mới được hay không, có phải không nhìn đến cảnh tượng trước mặt mới có thể dịu đi một chút không? Có phải cô rời đi thì mới thoải mái hơn chút không?

“Khúc Nguyệt Nguyệt, cậu không biết tốt xấu.” Tường Tử thấy khuôn mặt thờ ơ của Nguyệt Nguyệt, cậu tức giận không thôi, không nhịn được mà quát lớn, “Khúc Nguyệt Nguyệt, cậu có thể không giống nữ sinh, có thể không dịu dàng, có thể không học theo Vương Nguyệt, nhưng cậu có thể đừng bá đạo như vậy được không? Cậu như bây giờ, quả thực chính là cô gái đanh đá không có giáo dục.”

“Không được! Khúc Nguyệt Nguyệt tôi chính là một người đanh đá. Lâm Tường cậu không thích thì có thể cút đi xa.” Nguyệt Nguyệt dùng sức lực mạnh nhất nhịn xuống nước mắt muốn tràn mi, sau đó cô quát Tường Tử.

“Cậu…cậu thật sự ngang ngạnh! Ai thích để ý cậu chứ? Sau này tôi để ý đến cậu nữa, con mẹ nói tôi không phải Lâm Tường.” Tường Tử nghe thấy câu trả lời của Nguyệt Nguyệt, cậu tức giận nói lời cay độc.

“Được lắm, vậy chúng ta hãy chờ xem.” Hiện tại Nguyệt Nguyệt rất mệt mỏi, vì thế cô lấy tay nâng mình đứng dậy, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, quát Tường Tử. Nói xong, cô không để ý đến phản ứng của cậu, lấy lòng bàn tay đã dính đầy máu cất bàn tay kia bị trật khớp vào túi quần, sau đó giả vờ như phủi bụi, vỗ vỗ quần áo trên người, sau đó kéo cổ áo cao lên, che phía dưới tai phải bị trầy da, rồi lại bỏ tay còn lại vào túi quần, cuối cùng ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía phòng học.

Cả quá trình, cô không liếc nhìn Tường Tử và Vương Nguyệt một cái.

Thực ra, Nguyệt Nguyệt không phải không muốn nhìn, mà là không dám nhìn.

Đúng vậy, không dám, Nguyệt Nguyệt bình thường gan to mật lớn, trong giây phút này cô thật sự nhút nhát. Cô không dám nhìn Tường Tử, cũng không dám nhìn Vương Nguyệt ở trong lòng Tường Tử. Cô sợ, đúng vậy, cô sợ.

Cô sợ chỉ chuyển mắt nhìn Tường Tử thì cô sẽ rơi lệ, sẽ tỏ ra yếu kém, sẽ khóc ra tiếng. Cô sợ hãi ngay cả một chút kiêu ngạo cuối cùng cũng không giữ nổi, cô sợ sau này mình sẽ trở nên yếu đuối…

Cô sợ, cô thật sự sợ.

Cho nên cô không dám quay đầu.

Cho nên cô xoay người bỏ đi.

Mà chính động tác coi thường của Nguyệt Nguyệt lại khiến Tường Tử cắn răng tức giận, bàn tay nắm thành quyền, cậu dùng sức nện trên mặt đất, sau đó máu chảy ra.

Cậu hoàn toàn không chú ý tới vết thương trên tay.

Lúc này Vương Nguyệt cất tiếng: “Tường Tử, tay bạn chảy máu kìa! Chúng ta đi bệnh viện nhé.”

“Không cần.” Tường Tử cắn răng, cậu vẫn chưa hết giận, lại đấm một quyền nữa, cả mu bàn tay máu thịt lẫn lộn.

“A, Tường Tử, tay mình đau quá, bạn đưa mình tới bệnh viện nhé.” Lúc này Vương Nguyệt khuyên Tường Tử không được, cô ta kéo lên nửa tay áo của mình, đưa vết trầy trên cánh tay đến trước mặt Tường Tử, sau đó đáng thương nói.

“Ừ, được. Tôi đưa cậu qua trước.” Tường Tử cúi đầu trông thấy một mảng bầm trên cánh tay trắng nõn của của Vương Nguyệt, vả lại phần da thịt đó còn trầy nữa, đồng thời có bụi dính trên đó, xem ra rất đau.

Vì thế, Tường Tử không chậm trễ nữa.

Kỳ thật, hiện tại Tường Tử rất muốn đi theo Nguyệt Nguyệt, cho dù thế nào Nguyệt Nguyệt cũng là bà xã của cậu, có xấu ra sao cậu cũng rất đau lòng. Hơn nữa, Tường Tử cũng biết, vừa rồi mình ra tay với Nguyệt Nguyệt, hoàn toàn không lưu tình. Bởi vì Nguyệt Nguyệt ở trong mắt cậu luôn rất lợi hại. Cho nên cậu căn bản không nghĩ tới, Nguyệt Nguyệt sẽ dễ dàng bị đánh bại như vậy. Bởi vì, ngay cả Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy đều đánh không lại cô. Từ trước đến giờ, Nguyệt Nguyệt đều đánh cậu, mà cậu không dám đánh trả.

Thế nhưng, Tường Tử đã quên, Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy đánh không lại Nguyệt Nguyệt là vì bọn họ sợ anh trai của cô, mà không phải sợ cô. Cho nên khi đánh với cô, họ đều không dám tích cực. Mà chính cậu, từ bé đã bị Nguyệt Nguyệt ức hiếp, trong lòng sẽ không nghĩ tới muốn phản kháng, tới giờ chưa từng nghĩ sẽ ra tay với Nguyệt Nguyệt.

Cho dù là khi học võ với ông Khúc, dự tính ban đầu cũng là vì bảo vệ Nguyệt Nguyệt.

Nhưng hôm nay, tại sao có thể như vậy?

Mặc kệ nói ra sao, Tường Tử cũng là một nam sinh, khi Nguyệt Nguyệt nói ra những lời tuyệt tình, cậu không thể chịu thua nhanh như vậy, cậu phải đi nhận lỗi thay Nguyệt Nguyệt, hơn nữa trong mắt Tường Tử, Vương Nguyệt bị thương cũng là do Nguyệt Nguyệt tạo thành. Làm ông xã của Nguyệt Nguyệt, cậu phải gánh vác phần trách nhiệm này.

Vì thế cậu dìu Vương Nguyệt đến phòng y tế.

Nhưng khi đi vào phòng y tế, Vương Nguyệt mở miệng trước nói: “Bác sĩ, hãy mau xem thử, tay bạn ấy bị thương. Có nghiêm trọng không ạ?”

Nhất thời khiến Tường Tử hơi kinh ngạc.

Theo đạo lý mà nói, là bà xã của cậu làm Vương Nguyệt bị thương, cho nên cô ta muốn cậu dẫn đến chữa bệnh là chuyện bình thường. Nhưng vào rồi lại phát hiện cô ta tới đây lại là vì vết thương của cậu, Tường Tử lập tức hơi ngại ngùng, càng tỏ ra cẩn trọng.

Trong giây phút này, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vương Nguyệt, Tường Tử nhịn không được nghĩ rằng, vì sao Nguyệt Nguyệt không giống Vương Nguyệt, hiểu chuyện một chút chứ?

Bên này, Nguyệt Nguyệt dùng hết sức mới có thể duy trì dáng vẻ kiêu ngạo, chầm chậm rời khỏi tầm mắt của Tường Tử và Vương Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt chịu đựng đau đớn, đến một góc của tòa nhà gần nhất, sau đó cô đi vào, nhất thời cả người ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt đau đớn đầy mồ hôi lạnh. Nước mắt nhịn đã lâu, rốt cuộc mới rơi xuống.

Lúc này, cô mới dám khóc ra.

Thế nhưng cô vẫn dùng nắm tay che kín miệng mình, nói với bản thân không được khóc, không thể khóc, cô sợ khóc rồi thì sẽ không khống chế được nữa, cô sợ mình khóc rồi thì sẽ yếu đuối, sẽ chịu thua, vì thế cô lấy tay che miệng, hàm răng dùng sức cắn mu bàn tay, khóc nức nở…

Khi dấu răng trên mu bàn tay chảy máu thì Nguyệt Nguyệt mới ngừng khóc.

Sau đó, cả người cô nghiêng về phía trước, lén ló đầu ra, nhìn xem Tường Tử có đuổi kịp hay không, nhưng mà cái cô nhìn thấy chính là bóng dáng Tường Tử dìu Vương Nguyệt đến phòng y tế.

Thế là cô khóc lớn hơn…

Thì ra chính mình thật sự không đủ lợi hại…!!!