Cô Vợ Hung Dữ

Chương 14: Kết cục của có mới nới cũ




Đảo mắt, Nguyệt Nguyệt và Tường Tử đều học lớp bốn. Đó là một năm khiến người ta rối rắm.

Vào năm lớp bốn, giáo viên bắt đầu dạy bảo các bạn nhỏ đừng yêu sớm, đối với loại chuyện yêu đương, lần đầu tiên nhắc đến tại buổi họp lớp mà chẳng kiêng nể gì.

Đương nhiên, ban đầu là do Nguyệt Nguyệt và Tường Tử châm ngòi thuốc nổ.

Hồi năm lớp một và lớp hai, mối quan hệ của Nguyệt Nguyệt và Tường Tử rất tốt, có thể nói là tình bạn thuần khiết ngây thơ, tới năm lớp ba, có lẽ hiểu được trai gái có khác biệt, còn có chút bất tiện. Mà tới năm lớp bốn, mặc cho giáo viên nào, từ hành lang lớp học thường thường nghe được Nguyệt Nguyệt lớn giọng hô với Tường Tử ở dưới lầu, “Ông xã, mua đồ ăn cho tớ đi, tớ đói bụng…”

Chưa tới một lúc, có thể nhìn thấy Tường Tử ôm một đống đồ ăn vặt đi vào cửa phòng học của Nguyệt Nguyệt, gọi cô, “Bà xã, đi ra ăn này…”

Điều này làm sao khiến cho thầy cô chấp nhận được?

Vì thế, giáo viên chủ nhiệm lần đầu tiên mời phụ huynh của Nguyệt Nguyệt, cùng lúc đó còn có mẹ của Tường Tử.

Nguyệt Nguyệt là lớp trưởng của lớp một và đứng đầu thành tích trong lớp, Tường Tử thì học giỏi đa tài lại bị mời phụ huynh, coi như là tin lạ.

Bà Khúc và bà Lâm cũng cảm thấy mới lạ, bởi vì tuy rằng trong nhà không ít con nít, nhưng mà ngoại trừ họp phụ huynh thì chưa từng được giáo viên mời vào trường. Coi như giúp hai bà bù lại tiếc nuối này.

Cho nên bà Khúc và bà Lâm vẫn rất hứng khởi.

Hai người mặt mày rạng rỡ đi vào văn phòng giáo viên chủ nhiệm.

Mà càng khiến cô giáo khó hiểu hơn là, khi bà Khúc và bà Lâm nghe cô nhắc tới Nguyệt Nguyệt và Tường Tử thân mật quá mức thì hai bà mẹ dường như rất vui vẻ. Khi cô giáo dùng giọng điệu chắc chắn nói: “Tôi có thể khẳng định, Khúc Nguyệt Nguyệt và Lâm Tường đang yêu đương.” Lúc ấy, hai bà mẹ lại trăm miệng một lời đáp lại, “Tốt lắm!”

Sau đó, chỉ một mình cô giáo mất đi lời nói mà hỏi thầm ông trời.

Càng khiến người ta lạ lùng hơn chính là trước khi rời đi, hai bà mẹ luôn nhắc cô giáo: “Xin các vị nhất định đừng can thiệp chuyện hai đứa yêu đương, đừng làm hai đứa sợ, nếu bọn nhỏ có mâu thuẫn, nhờ cô hãy báo cho chúng tôi biết. Xin nhờ cô!”

Sau đó cô giáo đứng ở cửa văn phòng nhìn bóng lưng của bà Khúc và bà Lâm rời đi, cô âm thầm lau mồ hôi lạnh.

Đây rốt cuộc là tình huống gì thế?

Nhưng cái này không liên quan đến Nguyệt Nguyệt và Tường Tử.

Tường Tử luôn luôn làm theo phương châm “khiêm tốn là sự khoe khoang tuyệt nhất”. Cậu không tranh giành danh tiếng với Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy, mỗi lần thi hai cậu bạn kia đều ra tay giành nhau hạng nhất, Tường Tử vẫn duy trì hạng ba. Dù cho có thể đứng nhất, cậu cũng sẽ bình tĩnh lùi về sau một bước, đáp án vốn là 3×2=6, cậu liền xóa đi rồi viết thành 8, sau đó bình thản nộp bài thi.

Còn Nguyệt Nguyệt thì sao, không biết có phải thật sự không học bài hay không, mỗi lần thi toán, nhiều nhất là hơn 60, trong tình hình gặp may. Nói vậy, hiếm khi đạt tiêu chuẩn… Mà ngữ văn, từ sau khi tập làm văn, Nguyệt Nguyệt cũng hiếm khi đạt trên 80 điểm, bởi vì trong mắt Nguyệt Nguyệt, hai trăm chữ là rất nhiều… Cho nên cô thường hay nộp giấy trắng. Sau đó dưới sự ân cần dạy bảo của giáo viên “Nếu em không biết viết thì hãy viết đề bài xuống. Đề bài ít nhất được hai điểm.”

Vì thế, mỗi lần viết văn, Nguyệt Nguyệt dưỡng thành thói quen “tốt” chỉ viết đề bài…

Theo đạo lý mà nói, thành tích như vậy không thể làm lớp trưởng. Thế nhưng nhà trường thực hiện chính sách bầu cử dân chủ, lúc Nguyệt Nguyệt học lớp một, sau khi lấy ưu thế đả đảo đánh bại tất cả những người cạnh tranh, chức vị lớp trưởng này chưa từng có ai khác làm qua. Vì thế lần nào bầu lớp trưởng, câu trả lời của cả lớp đều là “Khúc Nguyệt Nguyệt…”

Tuy rằng mấy năm nay cô gây ra không ít chuyện nhốn nháo, cơ mà đó chỉ là ở trong lớp của mình. Điều thật sự gây kinh hãi cho toàn khối bởi sự dũng mãnh của Nguyệt Nguyệt chính là vào năm lớp bốn.

Nữ sinh lớp bốn, trong sự vô tình hoặc cố ý của giáo viên đã bắt đầu biết chút chuyện về yêu đương. Ngoại trừ Nguyệt Nguyệt và Tường Tử là danh chính ngôn thuận, bàn chuyện yêu đương quang minh chính đại, những người khác đều bắt đầu duy trì khoảng cách với bạn khác phái, nhưng vẫn có một số mập mờ, lén lút yêu đương.

Vì thế, “đường ranh giới” bắt đầu thịnh hành.

Hiện tại, nam sinh muốn mượn cục tẩy của nữ sinh bên cạnh thì phải gõ bàn trước, hỏi ý kiến, nếu đồng ý, nữ sinh sẽ đặt cục tẩy trên “đường ranh giới”, nam sinh tự mình lấy, dùng xong thì đặt lại chỗ đó, dù sao cả người không thể vượt qua “đường ranh giới” thần thánh.

Tuy là thế nhưng vẫn có người âm thầm lén lút yêu đương.

Lớp một ngoài Nguyệt Nguyệt ra thì vẫn có mấy nữ sinh có “bạn trai”. Đương nhiên đó là bí mật nhỏ.

Nguyệt Nguyệt không quan tâm đến những chuyện này, ở trong mắt cô điều này rất bình thường.

Thế nhưng, có một hôm khi Nguyệt Nguyệt đến trường, cô trông thấy lớp phó của lớp mình là Lưu Lập lại trốn trong nhà vệ sinh khóc, chuyện gì thế này?

Nguyệt Nguyệt đang muốn tiến lên hỏi thì bị bạn cùng bàn giữ lại.

“Tăng Tịch, sao cậu lại kéo tớ?” Nguyệt Nguyệt không hiểu nên hỏi.

“Nguyệt Nguyệt, cậu biết chuyện cũng đừng đi, Lưu Lập sợ người khác biết nên mới trốn trong nhà vệ sinh khóc.” Tăng Tịch nhỏ giọng trả lời.

“Vậy, rốt cuộc vì sao cậu ấy khóc?” Nguyệt Nguyệt nghi hoặc hỏi.

“Haiz, còn không phải là tên Đường Thạch Đông ở lớp hai sao. Nghe nói, gần đây cậu ta thích một học sinh vừa mới chuyển trường, đang học ở lớp bọn họ, cậu ta muốn chia tay Lưu Lập.” Tăng Tịch đè thấp giọng trả lời.

“Cái gì? Con rùa rụt cổ kia! Dám có mới nới cũ, bội tình bạc nghĩa hả?” Nguyệt Nguyệt nghe tới đó làm sao nhẫn nhịn được. Bà Khúc sợ cô không hiểu chuyện sẽ bị chịu thiệt, từ bé bà đã dạy dỗ, đàn ông có mới nới cũ, bội tình bạc nghĩa là đồ trứng thối. Vì thế Nguyệt Nguyệt ghét loại con trai này nhất. Mà có người ở dưới mắt cô lại dám toan tính với lớp phó của cô, hiện tại còn có trăng quên đèn. Thật sự là không để nữ sinh của lớp một cô vào trong mắt mà.

Thế là Nguyệt Nguyệt chạy nhanh về phòng học, nhân cơ hội còn một khoảng thời gian cách giờ vào học, cô đứng trên bục giảng lớn tiếng nói: “Các bạn, hôm nay có nam sinh lớp khác ức hiếp nữ sinh của lớp chúng ta, làm sao đây?”

“Đánh hắn, đánh bẹp hắn!”

“Ăn hiếp trở lại!”

“Tìm chỗ đánh!”

“Đòi công bằng!”

Phía dưới nhất thời nhốn nháo, đủ tiếng hô hào truyền đến, không ngoại lệ đều là yêu cầu trừng trị nam sinh kia. Xem ra, mấy năm nay dưới sự dẫn dắt của Nguyệt Nguyệt, nữ sinh lớp một trở nên ngày càng dũng mãnh.

“Tốt lắm, mọi người theo tớ đến lớp hai trừng trị hắn.” Nguyệt Nguyệt vung tay hô lên, dẫn đầu bước ra phòng học, đi về phía lớp hai.

Sau đó chỉ trông thấy Nguyệt Nguyệt là đầu tàu đi ở phía trước nhất, phía sau là hai mươi mấy nữ sinh, cuối cùng mới là nam sinh quen bị chèn ép của lớp một. Một đám người cuồn cuộn đi đến cửa phòng học lớp hai.

Người của lớp hai thấy Nguyệt Nguyệt dẫn một đám người tới, còn tưởng rằng Tường Tử chọc đến Nguyệt Nguyệt, bọn họ vội vàng báo tin cho cậu, cậu không hiểu cho nên tới cửa, nhìn thấy Nguyệt Nguyệt.

“Bà xã, sao cậu lại tới đây?” Tường Tử nắm tay Nguyệt Nguyệt hỏi.

“Cậu đi sang một bên cho tớ.” Nguyệt Nguyệt hất tay khỏi Tường Tử, sau đó tiến lên một bước, sải bước dài vào phòng, quát lên, “Đường Thạch Đông, cậu lăn ra đây cho tôi!”

Sau đó, các nữ sinh ở đằng sau Nguyệt Nguyệt cùng thét to: “Lăn ra đây!”

Lúc này, Đường Thạch Đông đang ngồi tại chỗ chuẩn bị lên lớp thì nghe được hai tiếng rống to, cậu ta nhất thời sợ tới mức từ trên ghế lăn xuống đất.

Nguyệt Nguyệt thấy mình gọi hồi lâu lại chẳng ai đi ra, cô càng nổi giận hơn.

Thế là cô hỏi những người khác của lớp hai: “Ai là Đường Thạch Đông?”

Sau đó ánh mắt của mọi người đồng thời dừng lại trên người Đường Thạch Đông đang ngã dưới dất.

Vì thế, Nguyệt Nguyệt cũng chẳng nói thừa, chạy ào vào trong, xách áo của Đường Thạch Đông, khuôn mặt lạnh lùng hỏi: “Chính là cậu có mới nới cũ, bội tình bạc nghĩa với lớp phó của chúng tôi phải không?”

“Cậu muốn làm gì?” Đường Thạch Đông vùng vẫy đứng lên, dùng sức thoát khỏi sự kiềm chế của Nguyệt Nguyệt, trả lời, “Đúng thì thế nào? Tôi không phải là Tường Tử nhà cậu, không tới phiên cậu quản tôi!”

Tha thứ cho cậu ta đi, là anh họ của Lương Hướng Huy, mới chuyển sang đây được nửa năm, Đường Thạch Đông căn bản không biết ngay cả hai tiểu bá vương Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy cũng không dám chọc giận Nguyệt Nguyệt. Vì thế, cậu ta mới táo bạo khiêu khích oai phong của cô.

“Hay lắm, các chị em, đi vào, đánh cậu ta cho tớ!” Nguyệt Nguyệt thấy vậy, lập tức hét to cần giúp đỡ, vì thế nữ sinh lớp một như ong vỡ tổ vọt vào phòng học, các nam sinh thì vây xung quanh Đường Thạch Đông đứng thật xa, chừa ra một khoảng trống lớn để nữ sinh lớp một có cơ hội phát huy.

Trong chớp mắt Đường Thạch Đông trông thấy mình bị nữ sinh vây quanh mấy vòng, thậm chí còn có nam sinh, cậu ta nhịn không được mà phát run, bèn hô với Lương Hướng Huy đứng trong góc phòng học ở đằng sau: “Em họ, mau tới giúp anh, có người muốn đánh anh!”

Mà Lương Hướng Huy sau khi nhìn thấy ánh mắt của Nguyệt Nguyệt bắn qua, cậu ta rất sáng suốt lựa chọn trốn đi tiểu: “A, em không nhịn được, em phải đi nhà vệ sinh.” Sau đó dùng tốc độ nhanh như chớp chạy đi.

Đường Thạch Đông phỉ nhổ Lương Hướng Huy trong lòng “Đồ nhát gan”. Sau đó cậu ta quay đầu kêu cứu với Cố Ninh Viễn đứng gần đó xem trò vui, “A Viễn, mau tới giúp tôi!”

Sau đó, Nguyệt Nguyệt quay đầu, ánh mắt hung hăng nhìn qua Cố Ninh Viễn.

Thế rồi, chỉ nghe Cố Ninh Viễn trả lời Đường Thạch Đông: “À, tôi đi xem em họ cậu đi tiểu xong chưa, tôi gọi cậu ta trở về giúp cậu.” Sau đó, cậu ta cũng chạy nhanh như chớp.

Vì thế, Đường Thạch Đông tuyệt vọng.

Cậu ta quay đầu nhìn Nguyệt Nguyệt, đang muốn nhận lỗi, bào chữa cho chính mình thì nắm tay của Nguyệt Nguyệt đã rơi xuống.

Nữ sinh lớp một bắt đầu ra tay trước mặt toàn bộ nam sinh lớp hai, cùng nhau đánh Đường Thạch Đông. Đồng thời, còn vừa đánh vừa mắng: “Ai bảo có mới nới cũ! Ai bảo bay bướm! Ai bảo bội tình bạc nghĩa!…” Hơn nữa, những nam sinh lớp một hồi trước bị chèn ép không ngốc đầu nổi lần này đánh rất dữ dằn. Dù sao hồi trước bọn họ đều bị đánh, hiếm khi có lúc được trút giận quang minh chính đại, huống chi khoảng thời gian trước, Đường Thạch Đông còn mắng nam sinh lớp một bọn họ không có khí phách. Lúc này, thù mới hận cũ tính một lần.

Cuối cùng, Nguyệt Nguyệt đánh mỏi rồi, cô nhìn đồng hồ, à sắp vào học, sau đó cô kêu lên, “Dừng lại!”

Lúc này mới lộ ra Đường Thạch Đông mặt mũi bầm dập.

Sau đó Nguyệt Nguyệt hỏi: “Còn dám ức hiếp nữ sinh của lớp chúng tôi không?”

“Không…” Đường Thạch Đông vội vàng trả lời, cái đầu lắc như trống bỏi.

“Còn dám có mới nới cũ không?” Nguyệt Nguyệt tiếp tục hỏi.

“Không…” Tiếp tục như trống bỏi.

“Còn dám khiêu khích nữ sinh chúng tôi không?” Sau cùng cô hỏi.

“Không dám, đánh chết tôi cũng không dám! Hu hu hu…” Đường Thạch Đông khóc lóc trả lời.

“Chúng ta đi thôi, sắp vào học rồi. Thầy cô đã nói, học sinh tốt không nên đến muộn…” Nguyệt Nguyệt lên tiếng, đưa đội quân lớp mình đi…

Các học sinh lớp hai trông thấy cả thảm kịch nhịn không được nói với Tường Tử đứng bên cạnh sắc mặt hơi trắng bệch nói: “Tường Tử, cậu cần phải giữ mình trong sạch đấy. Bằng không, đây chính là vết xe đổ của cậu đó.”

Sau đó, Tường Tử lặng lẽ gật đầu.

Bắt đầu từ đấy, Tường Tử âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, từ nay về sau, mình nhất định thủ thân như ngọc.