Con người Ôn Diên trước nay luôn cợt nhả, không đáng tin, vào lúc then chốt lại rất gì và này nọ.
Lời đề nghị của Ôn Diên quả thực có chút ngông cuồng, nhưng ngông cuồng hơn nữa là Lưu Đào lại cảm thấy rất có lý.
Từ trước tới nay, Lưu Đào vẫn luôn ấp ủ ước mơ nho nhỏ trong lòng.
Đó là mở một quán cà phê và bánh ngọt của riêng mình.
Chỉ là chưa có cơ hội thực hiện, hay là nhân lúc này triển khai luôn, có khi lại gặt hái được thành tựu lớn.
“Tôi biết mình muốn làm gì rồi.” Lưu Đào vui vẻ đứng dậy, không kìm được kích động mà nói với Ôn Diên.
“Từ nhỏ tôi đã thích làm bánh ngọt, mà Đình Đình lại thích ăn bánh ngọt.
Cho nên, tôi luôn muốn có một cửa hàng cà phê và bánh ngọt của riêng mình, còn cậu ấy lại muốn có chiếc bánh độc nhất vô nhị mà tôi làm riêng cho cậu ấy.
Hazza… Cũng đã tới lúc tôi nên gác lại mọi thứ, tập trung cho sở thích của mình rồi.”
Ôn Diên cười rạng rỡ, ngẩng ánh mắt thâm tình lên nhìn Lưu Đào: “Bà chủ Lưu, có cần tuyển tạp phụ chạy vặt không? Tôi đây nguyện lòng làm trâu làm ngựa không công cho bà.”
Lưu Đào khẽ nhướng mày, vui vẻ đáp lại: “Được thôi!”
Ý tưởng của Lưu Đào mau chóng được thực hiện, đầu tiên là tìm vị trí để thuê cửa hàng, tiếp đó tới việc sửa chữa và trang trí, in catolo, gắn biển hiệu.
Những khi có thời gian rảnh, Viễn Hi Đình vẫn thường xuyên ghé tới quán giúp Lưu Đào một tay.
Ôn Diên thì như đỉa bám chân hạc, không vắng mặt ngày nào.
Còn Cận Thời Xuyên thỉnh thoảng lại theo cô đến, xắn tay áo làm những công việc chưa từng làm cùng cô.
Tất tần tật mọi công việc sửa chữa cửa hàng đều do mấy người họ tự tay làm, từ sơn tường, tới vẽ hoạ tiết, lát gạch tráng men, đến việc sửa sang lại khu vực nhà bếp.
Hai đại công tử như Ôn Diên và Cận Thời Xuyên ban đầu còn luống cuống vụng về nhưng sau một hồi làm quen cũng đã thích nghi được với công việc.
Ôn Diên và Lưu Đào một nhóm quét sơn tường.
Còn Viễn Hi Đình và Cận Thời Xuyên theo sau vẽ một số hoạ tiết lên tường để làm trang trí.
Anh chấm nhẹ ngón tay lên bảng màu, sau đó quệt một đường lên giữa mặt cô, khoé môi nở nụ cười rạng rỡ.
“Trông em… giống hệt như con mèo nhỏ vậy.”
Cô dùng cọ trên tay quệt lại một vạch trên sống mũi anh bắc qua hai bên má, sau đó cười sục sụ: “Anh thì giống hổ cái… ha ha…”
Cả hai chỉ mải trầm mê trong niềm hạnh phúc của bản thân mà không hề hay biết rằng ở một nơi xa xa, có một ánh mắt đầy lửa hận đang chăm chăm nhìn họ.
Chu Nham Điềm đau lòng nắm chặt lấy quai đeo túi xách, mặt đen thui, người run rẩy, khoé mắt trong suốt tựa như màn sương dày đặc.
Hơn mười lăm năm, cô ta dùng mười lăm năm thanh xuân để ở bên cạnh anh, cố gắng từng chút một để bước về phía anh, nhưng anh lại chưa từng đoái hoài tới.
Thậm chí, anh chưa bao giờ cười tươi như thế trước mặt cô ta.
Ánh mắt mà anh dành cho cô ta chỉ là sự lạnh lùng, hờ hững, chưa bao giờ có một tia dịu dàng nào cả.
Nhưng đối với Viễn Hi Đình lại tràn ngập thâm tình và ấm áp.
Cũng đều là phụ nữ, cũng đều yêu anh, tại sao lại khác biệt một trời một vực như thế.
Hơn nữa, Viễn Hi Đình còn có một cô bạn thân khiến người khác phải ghen tỵ.
Cô ấy sẵn sàng từ bỏ công việc lương tháng vài chục nghìn, chỉ vì chủ công ty là đối thủ của cô, dứt khoát ra đi không một cái ngoái đầu hối hận.
Chu Nham Điềm không can tâm, không can tâm rũ bỏ tình cảm hơn mười lăm năm của bản thân, càng không can tâm thua Viễn Hi Đình như thế!
Một hôm tối muộn, Cận Thời Xuyên vì bận xử lý việc gấp ở công ty nên không thể tới đón Viễn Hi Đình được, cô chỉ đành tự mình bắt xe về nhà.
Sau khi tạm biệt với Lưu Đào và Ôn Diên, cô lặng lẽ đứng bên góc tường chờ xe, nhưng khi xe vừa tới, cô liền bị hai gã đàn ông khống chế từ phía sau, đẩy lên chiếc xe bảy chỗ màu đen bên cạnh.
Cô bị ép ngồi chính giữa hai gã đàn ông phổng phao, không cách gì giãy dụa được.
“Các người là ai?” Cô run rẩy trừng mắt hỏi.
Một gã đàn ông vuốt nhẹ bên gò má cô, khẽ nói: “Cô em xinh đẹp phết nhỉ? Muốn trách thì chỉ có thể trách nhan sắc này của em thôi!”
Gã còn lại hất văng tay người đàn ông kia đi: “Mày muốn chết à? Người phụ nữ của đại ca mà cũng dám chạm vào.”
Đại ca ư?
Chẳng lẽ cô lại rơi vào tay của mấy kẻ buôn người?
Tim cô thịch một cái, cả người lạnh tanh, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
“Xin hai người hãy thả tôi ra.
Tôi… không quen… ai là… đại ca cả…”
Gã đàn ông có vẻ mặt cợt nhả thích sờ s.oạng lên người cô chợt cười ranh mãnh nhìn cô chằm chằm: “Hiếm thấy đại ca có hứng thú với phụ nữ.
Hay là cho cô ta uống chút kí.ch thích… cho đại ca được “phê” một đêm.”
Vừa dứt lời, gã liền giữ chặt miệng cô lại, cưỡng chế đổ một lọ nước vào trong, ép cô nuốt xuống.
Cô vội vàng phun ra, khiến nước miếng bay tung toé, sắc mặt tái nhợt như không có giọt máu nào chảy qua.
Gã đàn ông kia cười cợt: “Vô ích thôi! Thuốc đang dần ngấm trong máu của cô rồi, chờ đại ca tới giải cứu đi.”
Quả nhiên, người của Viễn Hi Đình bắt đầu nóng ran, tựa như có một ngọn lửa đang cháy lớn bên trong đó.
Tay chân cô run lẩy bẩy, dần đuối sức.
Thần trí mơ mơ hồ hồ, hệt như có một lớp sương mờ ảo phủ kín.
Tầm mắt lờ mờ, rất khó có thể phân biệt được người phía trước mặt.
Viễn Hi Đình bị gã đàn ông lớn tướng vác vào trong một căn phòng rộng thênh thang, rồi đặt nằm xuống giường.
Cô cắn chặt môi để khiến thần thức tỉnh táo, cả người bắt đầu ngứa ngáy khó chịu.
Một lúc sau, trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng bước chân, cô mơ màng dồn mình vào chân tường, rất muốn vén mí mắt lên nhìn xem người tới là ai nhưng lại không thể.
Kiều Tầm nhẹ nhàng ngồi xuống trên giường, vươn tay chạm nhẹ tới người Viễn Hi Đình.
Người cô run lên bần bật khiến thanh âm trở nên mơ hồ: “Đừng… động… vào… tôi…”
“Em bị chuốc thuốc sao?” Kiều Tầm khẽ nhíu mày hỏi, đôi con ngươi màu lục đọng lại một chút âm trầm.
“Có cần tôi giúp em không?”
Răng cắn chặt môi tới mức tứa máu, Viễn Hi Đình ra sức vật lại con quỷ trong người mình.
“Không… đừng…”
Lúc Kiều Tầm vươn tay muốn đỡ Viễn Hi Đình ngồi dậy, cô liền dùng sức đập đầu vào tường, cơn đau khiến thần thức của cô tỉnh táo hơn một chút.
Sau đó cô mơ màng mở to hai mắt ra nhìn hắn ta.
“Tránh ra… đừng tới đây.”
Cô yếu ớt ngẩng đầu nhìn Kiều Tầm, trên vầng trán nhấp nhô ẩn hiện một vết đỏ hây hây, sắc mặt trắng bệch hệt như cái xác không hồn.
Cho dù thế, trong đôi mắt cô vẫn hiện lên tia mị cường, tuyệt đối không cho hắn chạm vào người.
Kiều Tầm cười khẽ, cô gái này thật thú vị! Mỗi lần gặp, cô đều cho hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Không hổ là vợ của Cận Thời Xuyên, cố chấp y như nhau.
Hắn muốn xem xem cô có thể chịu đựng độc dược ấy tới bao giờ, hắn cũng rất muốn biết lúc cô phải cầu xin hắn giải độc sẽ trong bộ dạng như thế nào.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cô nằm trên giường vật vã tới túa mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cắn răng không hé nửa lời.
Hắn ngồi ngay bên cạnh, không làm gì cô cả, chỉ thong dong uống ly rượu vang sóng sánh.
Rốt cuộc người mất hết kiên nhẫn lại là hắn, hắn thật không ngờ cô gái ấy có thể kiên cường tới tận giờ phút này.
Nếu còn kéo dài thêm thời gian, chỉ sợ cơ thể cô sẽ không chịu đựng nổi, rồi vỡ động mạch mà chết.
Chết tiệt! Lần đầu tiên hắn thương hoa tiếc ngọc.
Chẳng hiểu sao trong lòng hắn lại sợ cô chết đến vậy…
Hắn đặt ly rượu vang lên trên bàn, khom người bế cô đi vào phòng tắm.
Dưới sự giãy dụa yếu ớt của cô, hắn chỉ có thể nhếch khoé môi cười nhạt.
Hắn để cô nằm trong bồn tắm, vặn vòi xả nước lên người cô, chỉ khi ấy cô mới cảm nhận được là mình vẫn còn sống.
Nhưng, giữa cái thời tiết lập đông này, hơi lạnh nhanh chóng xâm nhập vào da thịt cô, khiến người cô run lên bần bật.
Sự giày xéo giữa cái nóng và lạnh khiến sức lực cô gần như kiệt quệ, hơi thở lay lắt.
Thấy cô mỗi lúc một lịm đi, hắn vội vàng tắt vòi nước, lấy tấm khăn choàng quấn quanh người cô, bế cô ra ngoài.